Sau đó hỏi: “Các ngươi cảm thấy Đạo Tuyệt Chi Địa và Thiên Cung cái nào
mạnh hơn?”
Câu hỏi này khiến mọi người đều ngỡ ngàng.
Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này rồi?
Ngoại trừ Tà Tiên giới, những tiên nhân còn lại không quy thuận Thiên Cung
gần như đều đến Đạo Tuyệt Chi Địa.
Đoạn Dương Đạo, Huyết Sát Đạo, chỉ là một góc của ngọn núi băng Đạo Tuyệt
Chi Địa mà thôi.
Nhưng chỉ hai nơi này thôi mà đã xuất hiện hai Đạo Thánh rồi.
Có vài đại năng nói về cảnh giới và thực lực đều không kém cạnh gì Thiên Đế.
Chỉ có điều bọn họ không có Thiên Đạo chí bảo gia trì mà thôi.
Là người của Đạo Tuyệt Chi Địa, bọn họ chẳng coi Thiên Cung là gì cả.
Thế là rất nhiều Đạo Tôn lập tức đáp: “Đương nhiên là Đạo Tuyệt Chi Địa
mạnh hơn rồi.”
“Nhất định là Đạo Tuyệt Chi Địa.”
“Nội tình bên trong Thiên Cung nào có thể so với Đạo Tuyệt Chi Địa được
chứ?”
“Những người cực mạnh và thiên kiêu của ba ngàn chân giới năm đó bảy tám
phần là đã đến Đạo Tuyệt Chi Địa rồi.”
“Nếu như không phải Thiên Cung có Thiên Đạo chí bảo che chở, có mấy Chủ
tinh toạn trấn, Nguyên Tiên giới chả đến phiên Thiên Cung bọn họ chấp
chưởng.”
Nhưng mà, trong số bọn họ cũng không ít người lên tiếng phản đối.
“Ta cảm thấy Thiên Cung mạnh hơn.”
“Không sai, chắc chắn Thiên Cung mạnh hơn.”
Mấy người này cũng là kiểu phải khẩu thị tâm phi.
Bọn họ cũng nghe nói Thành ca đến từ Thiên Cung rồi.
Vì để làm cho hắn vui vẻ, bọn người tự chho là mình thông minh này khen bên
kia, căn bản không hề biết Thành ca chẳng có chút cảm giác quy thuận nào với
Thiên Cung cả.
“Thiên Cung mạnh hơn Đạo Tuyệt Chi Địa của bọn ta nhiều lắm.”
“Nếu tính ra thì là bọn ta bị đuổi vào đây, nào có mặt mũi nào mà nói người ta
không bằng mình chứ?”
“Ta khinh, Thiên Cung là cái thá gì chứ, thử mò vào Đạo Tuyệt Chi Địa này thử
xem.”
“Chúng ta cũng đâu dám đánh ra ngoài đó…”
Nhất thời, cả hai bên nổ ra tranh chấp.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đột nhiên có một ý khiến khác hẳn.
“Ta cảm thấy Thiên Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa bên nào mạnh hơn thì phải
xem thử Khương chưởng môn đứng ở bên nào.”
“Hắn ở Thiên Cung, vậy thì Thiên Cung mạnh hơn.”
“Hắn ở Đạo Tuyệt Chi Địa, vậy thì Đạo Tuyệt Chi Địa mạnh hơn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lũ lượt nhihnf cho một cái nhìn khinh bỉ.
Tuy mọi người cũng đều vì để ôm chân, đều đang nịnh bợ Khương chưởng
môn, nhưng ngươi nịnh thế thì cũng giả quá rồi.
Hoàn toàn mới qua chẳng bao lâu mà não đã thuộc thế rồi.
Người không biết lại còn tưởng ngươi nói mỉa nữa kìa.
Thành ca cười như không cười nhếch môi lên.
“Ngươi là vị nào ấy nhỉ?”
Vị Đạo Tôn này cứ tưởng mình nịnh sai rồi, vội vã chạy ra nhận tội:
“Khương chưởng môn, là lỗi của ta, ta nói mà không biết lựa lời.”
Lâm Tịnh Đạo Tôn ở bên cạnh còn đang bận giúp thu xếp.
“Khương chưởng môn, đây là Bạch Tinh Đạo Tôn của Bạch Tinh điện, hắn
cũng bởi vì nịnh nọt ngươi mà thôi, kẻ không biết không có tội.”
Thành ca cạn lời khua tay:
“Ta có nói hắn đắc tội ta khi nào đâu?”
Hắn mặt mày rạng rỡ like cho vị Bạch Tinh Đạo Tôn đó một cái.
“Ngươi rất có nhận thức, vừa nhìn đã thấy mấu chốt khiến Thiên Cung và Đạo
Tuyệt Chi Địa mạnh yếu ra sao rồi.”
Ơ chuyện này…
Tất cả mọi người ở hiện trường đều mông lung.
Cảm thấy kiểu nịnh nọt không có não như thế mà cũng vui vẻ tiếp nhận được
sao?
Thậm chí còn rất vui vẻ?
Có gì sai không vậy, chuyện này đúng là cợt nhả đến cảnh giới nhất định luôn
rồi.
Bạch Tinh Đạo Tôn sau một chốc mông lung liền mỉm cười chắp tay.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Khương chưởng môn thì đã biết ngươi là người mà
người khác không thể nào có thể sánh được rồi, cái gì mà Đạo Thánh, Thiên Đế,
đều phải nép sang một bên…”
Thành ca gật gù.
Mãi cho đến khi hăn nịnh nọt xong xuôi rồi, lúc này mới vỗ cánh tay hắn.
“Không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, mỗi một lời nói ra đều rất thấu tình đạt lí.
“Khương chưởng môn quá khen, ta chỉ nói những lời từ tận đáy lòng mà
thôi…”
Bạch Tinh Đạo Tôn cảm thấy chỉ cần có quan hệ tốt với Khương Thành rồi,
tương lai khi hắn thống nhất Đoạn Dương Đạo, bản thân cũng có thể có được
chức phụ tá mà làm.
Chỉ là nịnh hót mấy câu, hoàn toàn ổn.
Thành ca nhìn thấy hắn chuẩn bị tiếp tục thi triển thần thông thì không thể
không cắt ngang hắn.
“Được rồi được rồi, lời nói của ngươi đã chạm được vào sâu trong tim ta, ta
quyết định thưởng cho ngươi một món đồ.”
Thế này là thưởng rồi?
Mọi người có phần không theo kịp được tiết tấu này.
Bạch Tinh Đạo Tôn lại càng vui mừng khôn xiết.
Thân là một Đạo Tôn, thật ra hắn vốn chẳng mong đợi gì vào việc khen thưởng,
thứ mà có thể khiến cho người ở cấp bậc này phải sáng mắt ra cực hiếm.
Nhưng mà chi ít điều này cũng thể hiện tình bạn thân thiết với Khương Thành
mà.
Nhìn những người khác ở xung quanh, tất cả đều lộ rõ ánh mắt ngưỡng mộ và
đố kị với mình rồi.
Sau đó hắn nhìn thấy Khương Thành lấy ra Bách Chiến lệnh màu đỏ như máu.
Còn chưa đợi hắn định thần lại, tấm lệnh bài đủ để trở thành chúa tể của Đoạn
Dương Đạo đã được đặt trong tay hắn.
Bạch Tinh Đạo Tôn hoàn toàn mông lung.
Hắn ngây dại nhìn về Khương Thành, có phần không chắc chắn liệu đây có phải
là nằm mơ hay không.
“Thứ đồ chơi này thưởng cho ngươi đấy.”
Sau khi tặng Bách Chiến lệnh, Thành ca lại lần nữa mỉm cười vỗ vào cánh tay
hắn.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả đều bùng nổ.
“Bách Chiến lệnh!”
“Đó là Bách Chiến lệnh đó!”
Có đến mấy vị Đạo Tôn ở đó bất chấp cả hình tượng mà hô lên.
Còn có vài Đạo Tôn ôm mặt, hoàn toàn không dám tin bản thân đã nhìn thấy
cảnh tượng như vậy.
“Trời à…”
“Ôi trời ơi…”
“Lại mang cả Bách Chiến lệnh tặng cho hắn ư?”
“Thế này có phải là điên rồi không?”
“Bách Chiến Lệnh sao có thể tặng đi như thế được?”
“Chí bảo quý hiếm, quan trọng như vậy, ôi trời ơi đất hỡi…”
Bản thân Bạch Tinh Đạo Tôn cầm lấy Bách Chiến lệnh cũng đã rơi vào cõi mơ
hồ ngơ ngác.
Hắn vẫn chưa tiêu hóa nỗi sự thu hoạch lớn như vậy.
Còn Lâm Tịnh và Minh Già, tất nhiên lại nhìn Thành ca với vẻ mặt oán trách.
“Khương chưởng môn, ngươi, ngươi có nên suy nghĩ lại chút nữa không?”
“Phải đó, cho dù hắn đã khiến ngươi vui vẻ, ngươi muốn thưởng cũng không
cần thưởng thứ này chứ.”
Cho dù ngươi thật sự tặng Bách Chiến lệnh cho người khác thì cũng nên tặng
cho bọn ta mà…
Bọn ta thân cận với ngươi như vậy, trung thành với ngươi đến thế.
Tặng cho một người chỉ nịnh nọt có mấy câu như vậy thật qua loa biết bao
nhiêu, thật khiến người ta thương cảm biết nhường nào…
“Thứ đã tặng rồi, nào có đạo lí đòi lại chứ?”
Thành ca chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu một góc 45 độ, sớm đã tiến vào
trạng thái làm màu lần nữa rồi.
Lệnh bài này có ý nghĩa gì đối với nhưng người khác hắn rõ mồn một.
“Bách Chiến lệnh dù có quý giá hơn đi chăng nữa thì ca cũng tặng được.”
“Ngươi yên tâm mà giữ lấy đi.”
Hắn cố ý tặng cho Bạch Tinh Đạo Tôn một cái nhìn khích lệ để khiến hắn an
tâm hơn.
Bạch Tinh Đạo Tôn từ trong trạng thái đầu óc rỗng tuếch thuận lợi chuyển sang
trạng thái vuiu mừng hớn hở.
“Cảm ơn Khương chưởng môn.”
Hắn vừa trân trọng cất Bách Chiến lệnh vào trong nhẫn trữ vật, vừa cảm ơn liên
tù tì.
“Cảm ơn Khương chưởng môn đã thưởng bảo vật, ta nhất định sẽ không phụ sự
kì vọng của ngươi.”
Ta chẳng có kì vọng gì với ngươi cả.
Chỉ là coi ngươi như một công cụ, cầm lệnh bài này biến khỏi Ma Ngộ tông là
được rồi.
“Được rồi, bây giờ Bách Chiến lệnh không còn ở trong tay ta nữa, các ngươi
muốn xuất chinh thì cũng đừng tìm ta nữa.”
“Võ đài tiếp theo đây giao cho các ngươi biểu diễn vậy.”
Nói xong, hắn phủi tay lên vạt áo một cách phong độ, bay về cung dưới cái nhìn
của mọi người nhìn hắn như một vị thần… kinh.
Mãi cho đến khi hắn mất hút khỏi tầm mắt, mọi người mới lần nữa định thần
lại.
Sau đó, xung quanh Bạch Tinh Đạo Tôn được một đám người bao vây lấy