Thiên Lâm đ*o Tôn cảm xúc lẫn lộn, chỉ hận không thể đến ôm Thành Ca một
cái
thật nhiệt tình.
Chỉ có điều, bị Khương Chưởng môn tránh đi mất rồi.
Lão đầu à, mới có tám mươi ngàn năm không gặp thôi, có cần phải xúc động
như
thế không hả?
“Khương Thủ tọa, mấy năm nay lão phu thật sự ngày nhớ đêm mong, bây giờ
nhìn
thấy ngươi vẫn khỏe mạnh yên ổn, trái tim này của lão phu cuối cùng cũng yên
tâm được rồi.”
Bắc Hà Đạo Tôn xúc động đến mức tí nữa thì nặn ra được mấy giọt nước mắt.
Người bình tĩnh nhất vẫn là Thái Hành Đạo Tôn.
“Ha ha ha, ta nói rồi mà các ngươi không nghe? Căn bản không cần phải lo lắng
cho Khương Chưởng môn!”
Hắn đắc ý nhướng nhướng mày, giống y như đang khen bản thân vậy.
“Đối với lão nhân gia hắn mà nói, hành trình ở một Đế Kiếm Tinh cỏn con, chỉ
là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Lão nhân gia hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện, sao có thể ngỏm củ tỏi ở đây
được chứ?”
Màn nịnh nọt lấy lòng này của hắn khiến cho Thành Ca rất thoải mái.
Thuận tiện mở hệ thống ngó xem hệ thống giá trị thanh danh một tí.
Được lắm, lại thu nhập thêm được 23,7 tỉ điểm Tiên Nguyên rồi!
Lần này, tất cả đều là vì sự kinh sợ với vị trí Thủ tọa Thiên Đan Tư này của
hắn.
Cứ nghĩ mà xem, một Thiên Tôn không biết chui từ đâu ra, thế mà lại là Thủ tọa
của Thiên Đan Tư, hơn nữa ba vị Đế Đan sư bát phẩm lại còn thân thiết với hắn
như thế.
Thế này có muốn không kinh sợ cũng chẳng được.
Ngoại trừ mấy người quen cũ ở Cổ Tiên giới năm xưa, tất cả những người có
mặt
ở đó đều không thể hiểu nổi cảnh tượng này.
Nói thật, cho dù đám người Phạm Lôi Đạo Tôn, Thích Vương và Dực Vương
biết hắn
là Thủ tọa Thiên Đan Tư thật, nhưng trong lòng cũng hoang mang vô cùng.
Khương Thành có thể trở thành Thủ tọa Thiên Đan Tư, là bởi vì hắn đã thông
qua
được khảo nghiệm Tiên lô, nhận được chứng nhận căn nguyên của Đế Đan sư
bát
phẩm.
Sau đó dựa theo giao ước cá cược, Thiên Lâm và Bắc Hà không thể không tuân
thủ
giao ước, tôn hắn làm Thủ tọa.
Nhưng trong lòng những Đan sư của Tịnh Đan Lưu và Dịch Đan Lưu, chắc
chắn cực
kỳ không phục hắn.
Muốn Đan giới tâm phục khẩu phục, cần phải có tài năng thực sự.
Huống hồ lại còn là trường phái không giống nhau, quan niệm về luyện đan
cũng
không giống nhau, đã định trước là đối đầu với nhau như nước với lửa.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, Dịch Đan Lưu và Tịnh Đan Lưu nhất định sẽ
bằng
mặt không bằng lòng mà cạnh tranh với vị Thủ tọa mới nhậm chức này, để hắn
không làm tiếp được nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng người ta xa cách lâu ngày mới được gặp
lại,
nước mắt rưng rưng trước mặt này, hình như lại không phải như thế.
Thiên Lâm và Bắc Hà, hai vị Lão tổ của Tịnh Đan Lưu này, đâu chỉ là công
nhận
Khương Thành thôi đâu, rõ ràng là kính trọng và yêu quý đến cực điểm luôn ấy
chứ!
Bọn họ thực sự không hiểu nổi.
Đám người Ám Vũ Tinh chủ và Huyền Linh Tinh chủ, bị ba vị Đại sư này làm
cho
đầu óc rối mù.
Tên tiểu tử này thực sự là Thủ tọa Thiên Đan Tư, nếu giả bao đổi hàng đấy à?
Thế này cũng quá huyền diệu rồi đúng không?
“Đây, Thiên Lâm Đại sư… Khương Thành này…”
Lợi Không Đạo Tôn của Thiên Tàng Tư nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, thông tin
này quả thực quá sức vô lý, hắn hoàn toàn không tài nào chấp nhận nổi.
“Là Khương Thủ tọa!”
Thiên Lâm đ*o Tôn đem theo vẻ mặt không vui, quay đầu lại.
Trịnh trọng cảnh cáo tất cả mọi người.
“Nếu như bất kính với Thủ tọa Thiên Đan Tư của bọn ta, thì chính là đang đối
đầu với toàn thể Thiên Đan Tư!”
Thái Hành Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Vậy thì sau này các ngươi cũng đừng nghĩ
đến
chuyện tìm bọn ta tinh luyện đan dược riêng nữa!”
Hả, chuyện này…
Nghiêm trọng như thế sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thế này là bao che từ đầu đến cuối rồi còn đâu.
Mặc dù vẫn không hiểu tại sao Thành Ca có thể trèo lên được ngôi vị Thủ tọa
như cũ, đồng thời lại còn chinh phục được ba vị Đế Đan sư bát phẩm, nhưng
bọn
họ cũng không thể không suy nghĩ, cân nhắc đến hậu quả nếu tiếp tục đắc tội
với Khương Thành.
Thế là, những Tinh chủ và Tiên quan vừa nãy vẫn còn đang lớn tiếng chất vấn,
lập tức thay đổi sắc mặt.
Ám Vũ Tinh chủ là người đầu tiên chen ra ngoài, hắn cười gượng gạo.
“Ha ha ha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là Khương Thủ tọa…”
Trong lòng Thành Ca thầm nói, lão tử đây cũng coi như là người đã sống hàng
trăm triệu năm rồi, còn gọi là thiếu niên hình như có hơi vô lý đúng không?
Hơn nữa, lão đầu à, ngươi thay đổi thái độ thế này cũng gượng gạo quá rồi đấy!
Những người khác thì chẳng quan tâm đến điều này.
Có Ám Vũ Tinh chủ đi đầu rồi, tất cả những Tinh chủ và Tiên quan vừa nãy còn
đang gào thét, châm biếm và chỉ trích Khương Thành đều tươi cười rạng rỡ, sáp
đến chỗ hắn.
“Khương Thủ tọa, rất vinh được gặp ngươi, rất vinh hạnh được gặp ngươi!”
Gương mặt lạnh lùng lúc trước của Huyền Linh Tinh chủ bây giờ đã biến thành
rực rỡ như bông hoa cúc nở rộ.
Thành Ca mắng lại luôn: “Vinh hạnh được gặp cái em gái ngươi ấy!”
Ban nãy nước bọt của ngươi sắp phun lên tận mặt ta luôn rồi, bây giờ lại thấy
vinh hạnh rồi à?
Ngươi vinh hạnh, nhưng ta thì không vinh hạnh đâu.
Huyền Linh Tinh chủ không những không tức giận, ngược lại còn hết sức phấn
khởi.
“Em gái của ta đang báo cáo công tác ở Cam Lâm Tư, Khương Thủ tọa định
làm
quen với nàng sao, để ta gọi nàng qua đây ngay…”
Đây là Thủ tọa Thiên Đan Tư đó!
Là lão đại của bộ phận đan dược tối cao của Thiên Cung đó.
Móc nối được quan hệ với hắn, trở thành anh vợ của hắn, thì ý nghĩ quá là sâu
sắc, lâu dài luôn!
Mặc dù bình thường Thiên Cung luôn có quy định về Tiên bổng đan dược,
nhưng ai
mà chẳng muốn nhiều hơn chứ.
Nhìn mức độ ủng hộ và yêu mến của đám người Thái Hành, Thiên Lâm đối với
hắn
mà xem…
Sau này hắn thu thập được nguyên liệu, muốn mời một trong mấy vị Đế Đan sư
bát
phẩm đó giúp hắn luyện hai lò đan, chắc chỉ là chuyện mà một câu nói của
Khương Thành là giải quyết xong thôi.
Những người khác đương nhiên cũng hiểu được điều này.
Lợi Không Đạo Tôn, người chấp chưởng Thiên Tàng Tư cũng không chịu thua
kém,
nịnh nọt, lấy lòng liên tục.
“Ta vừa nhìn đã biết Khương Thủ tọa cực kỳ bất phàm, đúng là hào kiệt giữa
thiên hạ, ngoài ngươi ra thì còn ai có thể làm Thủ tọa Thiên Đan Tư được nữa?”
Thành Ca tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Bây giờ ca đây lại biến thành hào kiệt
giữa thiên hạ rồi à? Không phải vừa nãy vẫn còn là loại vô tri dốt nát à?”
“Khương Thủ tọa nói đùa rồi, đấy thực ra là ta đang nói chính bản thân ta mà,
từ xưa đến nay ta vẫn luôn thích tự hạ mình…”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị những người khác chen chúc đẩy ra phía sau rồi.
“Khương Thủ tọa là Thủ tọa của Thiên Đan Tư, đó là cái đích chung mà mọi
người
cùng hướng tới!”
“Thiên Đan Tư có Khương Thủ tọa chấp chưởng, nhất định sẽ bước lên một tầm
cao
mới!”
“Khương Thủ tọa, ta có năm chị em, ai nấy đều như hoa như ngọc, quốc sắc
thiên
hương, không biết ngươi có vừa ý ai không…”
Người nào đó bị chen chúc đẩy ra phía sau khua khua hai tay.
“…Chúng ta có thể nói chuyện chi tiết hơn!”
“Khương Thủ tọa mau nhìn ta…”
Bởi vì có quá nhiều người muốn móc nối quan hệ, người ở phía sau chỉ đành
đổi
con đường khác, chuyển thành tâng bốc, tán dương một cách gượng ép.
“Mặc dù ta chưa từng được thấy qua trình độ luyện đan của Khương Thủ tọa,
nhưng nhất định là vang dội cổ kim, lừng lẫy xưa nay, đã mở đầu, khởi sướng
một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt…”
“Điều đó là đương nhiên, Khương Thủ tọa là Đế Đan sư số một Nguyên Tiên
giới
đó nha!”
“Ta dám đánh cược, Khương Thủ tọa luyện Đế đan bát phẩm chỉ trong chớp
mắt
thôi!”
Người nịnh hót hắn quá nhiều, rất nhanh sau đó đã không còn không gian cho
những người ở đằng sau phát huy tài năng nữa.
Có một vài người chỉ đành vắt óc suy nghĩ, tự mở ra một con đường khác, tâng
bốc nịnh hót từ những góc độ khác nhau.
“Khương Thủ tọa rõ ràng là Đế Đan sư số một, nhưng lại không bao giờ công
khai
với bên ngoài, đây là người khiêm tốn nhường nào chứ?”
“Thế nào gọi là khiêm tốn, đây chính là khiêm tốn!”
“Đúng đúng đúng, Khương Thủ tọa khiêm tốn hết mực!”
Thái Hành Đạo Tôn ở bên cạnh âm thầm bĩu môi.
Trong lòng thầm nói các ngươi khen bừa, khen loạn, nhưng cũng khen đúng rồi
đấy.
Ca này quả thực đã mở ra một con đường mới ở Đan đạo.
Nhưng khiêm tốn gì gì đấy thì thôi đi, từ thời Cổ Tiên giới lão phu đây đã
quen biết hắn, lão đây xin bày tỏ cả đời này lão phu chưa từng gặp ai cợt nhả,
huênh hoang hơn hắn cả.
Mười vị Thần Quân ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thực sự
chẳng vui vẻ gì.
Bọn họ luôn coi Khương Thành là con sâu làm rầu nồi canh, thậm chí còn nhiều
lần quyết định, trong vòng chưa đến trăm ngàn năm, phải cho Thành Ca một
đòn
thật hung ác.
Kết quả, bây giờ con sâu làm rầu nồi canh này lại biến thành nhân vật vô cùng
được hoan nghênh của Thiên Cung rồi, đây là đạo lý ở đâu vậy hả?
Các ngươi có biết là, qua hai mươi ngàn năm nữa, vụ “hợp tác” giữa hắn và
Thiên Cung sẽ kết thúc không?