Đây chính là hiệu quả mà ca muốn đấy.
Quà của các ngươi vào túi ta rồi, vậy thì là của ta.
Còn về “biểu muội” kia thì?
Vốn chỉ là giả thôi, dĩ nhiên sẽ không có phần của nàng ấy rồi.
“Không không không, chuyện như vậy hẳn là nên tự các ngươi làm, sao có thể
do ta chuyển thay được chứ?”
Ca này còn cố ý khoát tay, tỏ vẻ bản thân không muốn dính phải “phiền phức”
như thế.
“Các ngươi cũng có thể nhờ người khác được mà, không nhất thiết phải tìm ta.”
Hắn càng như vậy nói, mọi người ngược lại càng tín nhiệm hắn hơn.
“Khương huynh, ngoài ngươi ra thì cũng không còn người nào có thể nói
chuyện được với Thu cô nương nữa cả.”
“Đúng vậy, chuyện này chỉ có ngươi mới có thể hoàn thành được thôi.”
“Ngoài ngươi ra thì còn ai làm được nữa chứ!”
“Không được không được.” Thành ca lắc đầu vô cùng kiên quyết.
“Việc này phiền phức lắm.”
“Hơn nữa nàng là biểu muội của ta, lỡ đâu ta giúp các ngươi tặng quà, đến lúc
đó vẫn không thành, vậy thì lúng túng lắm?”
“Không lúng túng không lúng túng, chuyện như vậy vốn là duyên phận, cho dù
không được, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mong rằng Khương huynh có thể không ngại vất vả, hãy
giúp bọn ta đi mà!”
Thành ca suýt chút cười thành tiếng.
Loại chuyện này, ca đây tình nguyện giúp một trăm lần.
Dưới sự khuyên bảo mãnh liệt của mọi người, cuối cùng hắn chỉ đành miễn
cưỡng mà gật đầu.
“Ta quay về suy nghĩ thêm cái đã.”
Nói xong, hắn men theo phương hướng của Thu Vũ Tuyền, bay đến một tẩm
điện trong Hoàng cung.
Cách vách chính là nơi ở của Thu Vũ Tuyền trong cung, hai người cũng xem
như tạm thời làm hàng xóm của nhau.
Dường như là đã được Tinh Diệu Hoàng dặn dò trước, vậy nên cung nữ ở đây
không hề cảm thấy ngạc nhiên về sự có mặt của hắn, ngược lại còn ân cần hầu
hạ.
Ngồi ở sảnh phụ, Thành ca chỉ còn đợi quà tự dâng tới cửa nữa thôi.
Vừa nãy hắn không nhận luôn quà ở chỗ kia, nguyên nhân rất đơn giản, vì Thu
Vũ Tuyền chỉ có một thôi.
Cho dù có muốn làm mai cũng không thể nào cùng một lúc mà nhận hơn trăm
phần quà, làm mai cho hơn trăm người được.
Vậy nên chỉ có thể ầm thầm nhận mà thôi.
Hắn cũng không phải đợi lâu, chỉ tầm hai khắc sau, bên ngoài cửa đã có người
đến thăm hỏi rồi.
“Khương huynh có ở đây không, ta là hoàng tử thứ mười hai tên Tinh Doanh,
hôm nay chúng ta có gặp qua đấy.”
“À, nhớ rồi nhớ rồi.”
Thành ca vẻ mặt tươi cười tiến lên chào đón.
Hết cách rồi, nhìn thấy khách tới tận cửa đưa hàng, nhìn kiểu nào cũng thấy
thuận mắt.
“Không biết thập nhi hoàng tôn tới đây là có việc chi?”
Tinh Doanh khẽ mỉm cười: “Lời hôm nay Khương huynh nói rất có đạo lý,
không có hành động thực tế thì làm sao có thể đả động được giai nhân?”
“Thế nên lần này ta tới là hy vọng Khương huynh có thể giúp ta chuyển giao
phần quà mọn này cho Thu cô nương, hãy nói đây là một chút tâm ý của Tinh
Doanh ta.”
Nói xong, hắn móc ra một cái tinh xảo hộp.
Sau khi cái hộp mở ra, bảo vật ở bên trong lập tức phát sáng, làm cho bên trong
căn phòng tràn ngập các loại màu sắc rực rỡ.
Khương Thành nhìn kỹ, những bảo vật này không phải là những châu báu trang
sức tầm thường ở trần giới mà nó tràn đầy nguyên lực, cũng xem như là kỳ trân
khó kiếm.
Nhưng vấn đề là nó không giúp ích được gì cho tu luyện của bản thân hết.
“Khụ, cũng may là ngươi tới hỏi ta trước đây, nếu không thì món quà tặng cũng
như không tặng thôi.”
“Hả?”
Vẻ mặt vốn thản nhiên tự đắc của Tinh Doanh hơi nghẹn lại, “Có ý gì hả?”
Khương Thành tiếc nuối thở dài: “Mặc dù những bảo vật này rất quý trọng,
nhưng cũng không phải là thứ mà biểu muội của ta thích.”
“Kính xin Khương huynh chỉ điểm!”
“Ngươi hẳn là nhìn ra được biểu muội của ta là một người cuồng tu luyện.”
“Đúng là vậy.”
Tinh Doanh lập tức hồi tưởng lại khoảng thời gian tiếp xúc với Thu Vũ Tuyền
vào mấy hôm trước, muội tử này mỗi ngày ngoài tu luyện thì vẫn là tu luyện,
gần như xem những người khác là không khí luôn vậy.
“Vậy nên ý của Khương huynh là, phải tặng nàng món đồ có ích cho tu luyện?”
“Đúng vậy.”
Thành ca gật đầu: “Gần đây nàng đang nghiên cứu về Linh Ý và Linh kỹ, nếu
như ngươi tặng cho nàng một vài Toái Linh phiến, nàng chắc chắn sẽ vui mừng
giống như đứa ngốc cho coi.”
Dù cho Tinh Doanh cảm thấy cái từ “đứa ngốc” mà Khương Thành dùng để ví
von hoàn toàn không phù hợp với khí chất của Thu Vũ Tuyền.
Nhưng cảnh tượng mà Thành ca miêu tả vẫn khiến cho hắn vô cùng mong đợi.
“Lời này của Khương huynh đã thức tỉnh ta.”
“Có lý, quá có lý! Không hổ là người hiểu rõ Thu cô nương nhất!”
Hắn vừa nói, vừa móc ra hai phần Toái Linh phiến.
Một lam một lục, tượng trưng cho một phần là trung giai, một phần là cấp thấp.
“Đây là hai phần Toái Linh phiến, làm ơn hãy giúp ta chuyển giao cho Thu cô
nương!”
Thành ca đưa hai tay ra trân trọng nhận lấy.
Nghiêm nghị nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho hai phần Toái Linh phiến
này của ngươi phát sáng, thể hiện hết giá trị của chúng.”
“Làm phiền rồi!”
“Cứ giao cho ta.”
Tinh Doanh lộ ra nụ cười thỏa mãn, trước khi đi vẫn không quên dặn dò.
“Ngoài ra mong Khương huynh có thể giúp ta nói vài lời tốt…”
“Chắc chắn rồi, yên tâm đi!”
Tinh Doanh vừa mới rời đi khoảng hai phút, lại có người tới nữa.
“Khương huynh có ở đây hay không, ta là thất hoàng tôn Tinh Cấp…”
Lại qua hai phút sau, Tinh Cấp vui vẻ thích ý đi ra khỏi cửa phòng, mà trong tay
Khương Thành lại nhiều hơn một phần Toái Linh phiến trung giai.
Cứ như vậy, trong một ngày đó, tẩm điện của hắn thỉnh thoảng lại có khách đến
thăm.
Cứ như là đèn kéo quân vậy đó.
Với mỗi người, Thành ca đều sẽ nói “Món quà có giá trị thật sự đó là Toái Linh
phiến, người khác ta không nói đâu, chỉ nói với ngươi mà thôi.”
Khiến cho các hoàng tử hoàng tôn dù rõ ràng nhìn thấy những kẻ cạnh tranh
khác cũng đến cửa dâng lễ vật cũng sẽ vẫn cảm thấy mình mới là người duy
nhất có hi vọng.
Cứ như vậy, sau khi một ngày trôi qua, hàng trăm tên tử đệ hoàng tộc cơ bản
đều tặng hết một lượt.
Mà Khương Thành cũng nhận được một trăm năm mươi chín phần Toái Linh
phiến trung giai, kèm theo ba mươi ba phần Toái Linh phiến cấp thấp.
Số lượng thu hoạch này mặc dù kém hơn Tông Phiêu Vương phủ lúc trước,
nhưng chất lượng lại vượt xa gấp mấy chục lần.
“Ha ha, lần này phát tài rồi.”
“Nếu như tu luyện hết toàn bộ, biết đâu chừng cảnh giới Linh Ý cũng có thể
trực tiếp xông lên Thiên giai đấy!”
Sở dĩ hắn và Thu Vũ Tuyền để ý hệ thống tu luyện của Thiên tộc đến vậy,
nguyên nhân rất lớn trong đó là bởi vì hai người bọn họ không thuộc về hồn
xuyên.
Mà là bản thể đi thẳng tới kỷ nguyên đầu tiên.
Những người khác sau khi kết thúc tranh đoạt thần vị, trở về kỷ nguyên thứ ba
thì cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, cái gì cũng không mang về được.
Nhưng hai người bọn họ lại không giống như vậy.
Ít nhất, thực lực tu luyện được vẫn có thể mang về.
Mang theo những Toái Linh phiến này, hắn lại mở ẩn thân chuồn ra ngoài
Hoàng cung, đi một đường trở về gian tiểu viện của Tông Phiêu Vương phủ
Chuyện đã qua như chiếc áo vứt đi, giấu kín tên tuổi và người.
Tinh Diệu Hoàng cũng biết hắn đã quay trở về, nhưng có nằm mơ cũng sẽ
không nghĩ tới tên tiểu tử này dưới mí mắt của chính mình đã vơ vét đời sau của
bản thân một khoản lớn.
Nếu như để hắn biết được, chỉ sợ sẽ không còn giữ nổi cái mỉm cười như mọi
thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nữa rồi.
Qua tới ngày thứ hai, Thu Vũ Tuyền vẫn như mọi ngày xuất hiện ở sân thí luyện
của hoàng gia, thử dùng cách của chính mình thi triển Linh kỹ của Thiên Tộc.
Mà một đám tử đệ hoàng thất cũng không tu luyện, tất cả đều ở dùng ánh mắt
mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng.
Ánh mắt chứa đầy tình ý kia giống như đang nói ngươi hiểu mà.
Thu Vũ Tuyền cảm thấy đám người này đúng là có bệnh rồi, nhưng may là nàng
cũng đã quen với việc bị nhìn chăm chủ rồi.
Hơn nữa hôm nay Khương Thành không có ở đây, nàng cảm thấy khí trời cũng
trong lành thoáng mát hơn rất nhiều.
Mãi cho đến khi kết thúc tu luyện của ngày hôm nay, Tinh Doanh cuối cùng
cũng tìm được cơ hội nói chuyện mới cười mỉm mà xáp lại gần nàng.
“Thu cô nương, không biết hai phần lễ vạt mà ta tặng, ngươi có thích hay
không?”