Thần đến từ Thanh Tiêu thánh địa.
Trận chiến trong chiến trường trực tiếp bùng nổ.
Nhìn bóng dáng chiến đấu kịch liệt trên không, tất cả những môn đồ thánh địa
kêu gào khản cổ, khua tay múa chân.
Nếu như có thể làm được, thậm chí bọn họ còn hận không thể truyền chút công
cho Thanh Vi Đạo Thần, cống hiến toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Chỉ đáng tiếc, cổ vũ trợ uy vốn không thể tăng thêm thực lực cho Thanh Vi Đạo
Thần được.
Hắn vẫn từ từ rơi dần vào thế hạ phong.
Cũng hết cách, đạo phụ thêm cho Hư Thần phía đối diện quả thực chẳng thể đề
phòng.
Đạo của Đạo Thần cao giai tuy có rót ý chí của bản thân mình vào, có hiệu quả
đặc biệt không thèm nói lí, nhưng chung quy cũng không rõ ràng bằng đạo của
Hư Thần.
Vòng này đánh rất lâu dài.
Thanh Vi Đạo Thần khổ sở chống cự đến thời gian bảy ngày, sử dụng hết thực
lực toàn thân nhưng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị đánh bại.
Bởi vì bị thương và mất nhiều hơn được nên cuối cùng hắn vẫn bị nhấc khỏi
trường đấu.
Thanh Tiêu Thánh Chủ cảm thấy thể diện tối tăm, nụ cười trên gương mặt cũng
dần mất đi.
Trong mắt hắn, trận thất bại này giống như bản thân bị Ngộ Sơn Thánh Chủ đè
đầu vậy.
Còn toàn trường thì cũng cảm thán sâu sắc.
Sự hô hào tập thể mà thánh địa đã tập nhiều lần cũng chỉ có kiềm chế lại thật kĩ.
Ngay sau đó, vòng thứ ba bắt đầu đánh.
Vòng này là Ly Chân Đạo Thần được xem là Đạo Thần mạnh nhất của Thường
Lục châu ra xuất chiến.
Đại chiến trải qua tầm nửa canh giờ, hắn quả nhiên không phụ lòng mong đợi
của mọi người mà giành chiến thắng.
Tiên nhân toàn trường vừa rồi mới cảm thán lại lần nữa hoan hô lên.
Mọi người giống như nhìn thấy ánh bình minh của sự thắng lợi vậy.
Chỉ cần thắng thêm một trận nữa thì cuộc thi đấu đấu pháp sẽ có thể tuyên bố
kết thúc rồi!
Nhưng mà thật đáng tiếc, vòng thứ tư Thường Lục châu lại thất bại lần nữa.
Hai bên đánh với tỉ số hai đều, nhất định phải có vòng thứ năm mới có thể phân
định được thắng bại.
Vòng này ngay từ lúc bắt đầu đã kịch liệt lạ thường.
Xung Di Đạo Thần đến từ Tà Phong đảo vừa lên đã triển khai toàn bộ hỏa lực,
đánh giết áp sát Chí Điển Hư Thần phía đối diện.
Hai bên đánh đến trời đất mịt mù, nhật nguyệt tối tăm.
Cũng khiến lòng tất cả mọi người ở hiện trường lo lắng.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, trận này chắc chắn là trận chiến cuối cùng nhất
định không được để thua.
Nhìn bên ngoài thấy trận này dù có thua, hai bên mỗi bên thắng ở tổ Thánh Chủ
và tổ Đạo Thần, chỉ là về lại thế giằng co.
Nhưng tổ Đạo Thánh ở trận cuối cùng thì…
Ai lại đi kì vọng vào cái tổ pháo hôi chứ?
“Trận này nếu thất bại thì lần đấu pháp này coi như là chào thua trước rồi.”
“Phải đó, hi vọng của cả Thường Lục châu bây giờ đều ở trên vai Xung Di Đạo
Thần rồi.”
Đừng nói đến những tiên nhân khác, đến cả hai Thánh Chủ cũng ngồi không
yên, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy nhìn lên không.
Hai người chiến đấu kịch liệt khó phân thắng bại, ái cũng không chiếm thế
thượng phong quá rõ ràng, nhất thời khó phán đoán được ai sẽ thắng.
Tiếng trợ uy bên ngoài lại càng liên miên không dứt, khản cả hơi cả cổ.
Tuy rằng Xung Di Đạo Thần đang chiến đấu vốn không thể nghe được…
Ngoại trừ người của Thương Môn cung, người duy nhất mong chờ Xung Di
Đạo Thần thất bại chỉ có mỗi Khương Thành.
Ca này đã nhịn không được mà thăm dò ra một tí tẹo linh ý, dự định vào lúc
mấu chốt sẽ làm chút gì đó.
Nếu không thì bản thân há chẳng phải sẽ không còn cơ hội ra sân hay sao?
Nếu suy nghĩ của hắn lọt ra ngoài thì tất cả tiên nhân toàn trường có giận không
chưa nói, nhưng Vân Tương Đạo Thần sẽ rất hối hận vì chọn hắn làm người thi
đấu.
Mà khi linh ý của hắn tung tăng bên bờ trận chiến để xem thì đột nhiên lại cảm
nhận được một ý chí mạnh mẽ can dự vào.
“Hửm? Tình huống gì vậy?”
Đối với tình huống thế này, Khương Thành vẫn rất nhạy cảm.
Năm ấy ở Thiên giới, hắn đích thân trải nghiệm ý chí Thiên Đạo đóng trong cơ
thể Thiên Uyên Thánh Chủ, nắm giữ tình huống chiến đấu.
Lúc này, người bị ý chí đó chiếm cứ chính là Chí Điển Hư Thần của phía đối
diện.
“Hư Thần cao giai cũng có thể trở thành dung khí cho ý chí Thiên Đạo sao?
Không phải nói căn bản là tải không nỗi hả?”
Nhưng mà khẽ cảm nhận một chút, Khương Thành đã hiểu ra được.
Mức độ mạnh mẽ của ý chí này thua xa Thiên Đạo.
“Lẽ nào… chính là Cần Võ Chính Thần kia?”
“Đúng rồi, chắc là hắn.”
Đạo phụ thêm của Chí Điển Hư Thần đến từ đạo của Cẩn Võ Chính Thần.
Giữa hai người họ và mấy Thiên Thần, Giới Thần, toàn bộ đều là một mạch
tương truyền.
Chỉ cần bản thân Chí Điển Hư Thần không chống lại thì ý chí của hắn có vào
trong đó cũng sẽ không gặp phải chút cản trở nào.
Cẩn Võ Chính Thần tuy còn không mạnh bằng Thiên Đạo, nhưng cũng vì hắn
không mạnh như thế nên Hư Thần bộ họ ngược lại có thể chống đỡ được ý chí
mà hắn rót vào.
Sau khi biết có người giúp đỡ, Khương Thành cũng không nhiều chuyện nữa,
chỉ làm như không thấy gì cả.
Mà sự can dự này của Cẩn Võ Chính Thần đã lập tức phá vỡ trận chiến đang ở
thế cân bằng.
Chí Điển Hư Thần giống như biến thành một người khác, ý chí mạnh mẽ mang
theo đạo càng mạnh mẽ hơn.
Thế là thoáng chốc, hắn nhẹ nhàng áp đảo được Xung Di Đạo Thần ở phía đối
diện.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, Xung Di Đạo Thần đã bị thương, trở nên vô cùng nguy
hiểm.
Cảnh tượng này khiến toàn trường phải kinh hô lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại có thể như thế được? Thế này đâu có bình thường!”
Bọn họ vốn chưa từng biết chuyện ý chí phụ thân, cũng không hiểu được sự lột
xác của đạo mà ý chí mạnh mẽ có thể mang lại.
“Lẽ nào trạng thái của Xung Di Đạo Thần có vấn đề?”
“Không nên chứ, trước trận chiến hắn rất tốt mà.”
“Chẳng lẽ Chí Điển Hư Thần đó có trước đây che giấu thực lực?”
“Không thể nào, thực lực hiện tại của hắn dù có là Trường Dương Đạo Thần
cũng không thể chống lại được đâu nhỉ?”
Thanh Tiêu Thánh Chủ và Ngộ Sơn Thánh Chủ nhìn chằm chằm vào Chí Điển
Hư Thần như lang sói trong chiến trường, cũng cảm thấy có gì lạ thường.
“Không đúng!”
“Hoàn toàn không đúng!”
“Thực lực hiện tại của người này đã không thua kém gì Giới Thần rồi.”
“Thậm chí còn cho ta có trực giác mang lại nguy hiểm nữa, giống như có sức
mạnh từ bên ngoài rót vào cơ thể hắn vậy…”
Ngay vào lúc bọn họ nói chuyện thì Xung Di Đạo Thần đang ở trên không đã bị
đánh ngã.
Hắn ngã trên quảng trường được xây dựng tạm thời, sống chết chưa biết.
Rõ ràng là thất bại rồi.
Ồ yeah!
Thành ca sớm đã chờ để ra sân suýt chút hoan hô lên.
Nhưng mà những người khác thì không giống vậy.
Mười bốn Đạo Thánh bên cạnh hắn như trời sập, vẻ mặt hoàn toàn không còn tí
máu.
“Tổ Đạo Thần vậy mà thua rồi.”
“Lần này chúng ta bị buộc phải đấu trận thứ ba rồi.”
Và những người khác cũng như cha chết mẹ chết, kêu than lên.
“Thua rồi…”
“Thường Lục châu của chúng ta đã thua rồi.”
“Toi rồi, tỷ năm tiếp theo đây Thương Môn cũng sẽ muốn làm gì thì làm rồi.”
“Truyền đạo tỷ năm, lúc đó Thường Lục châu đã không còn là nó nữa, hoàn
toàn dựa vào Thần đạo rồi.”
“y, một trận thất bại ảnh hưởng đến cả thế cục của một châu.”
“Đáng tiếc quá…”
Mấy môn đồ thánh địa lúc trước hoan hô như chim sẻ giờ đã như quả cà phơi
sương, ai nấy cũng ủ rũ.
Còn Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng trầm mặt, ánh mắt giận dữ nhìn đám người
Thương Môn cung đang hí ha hí hửng.
“Minh Khánh Giới Thần, các ngươi quá đáng quá rồi phải không?”
Minh Khánh Giới Thần thu lại nụ cười, hờ hững nói: “Thanh Tiêu Thánh CHủ,
ngươi có ý gì?”
“Cuộc thi đấu pháp là dựa vào thực lực.”
“Bọn ta quang minh chính đại đánh thắng trận này, quá đáng đâu chứ?”
Thanh Tiêu Thánh Chủ lạnh lùng nói: “Chút chuyện này còn cần ta nói sao, các
ngươi chắc tự hiểu rõ.”
“Chí Điển Hư Thần, không thể nào có đạo mạnh như vậy được.”