Mông Thuần bắt được cơ hội, lại nịnh hót hắn một tràng.
“Ngươi chỉ vừa mới đến Khư giới mà liếc mắt một cái đã nhìn thấu được quy
tắc sinh tồn ở đây rồi.”
“Đúng vậy, Khư giới có tổng cộng sáu cái suối nguồn, mỗi cái đều thuộc hàng
quan trọng của quan trọng.”
“Càng gần với suối nguồn thì cảm ngộ quy tắc lại càng dễ, thật là so với Thiên
Phúc động của Nguyên Tiên giới còn vượt trội hơn gấp chục gấp trăm lần.”
“Bởi vậy, cũng không biết đã có bao nhiêu tranh chấp xảy ra xoay quanh quyền
sở hữu suối nguồn.”
Lẫm Đế nghe xong cũng cảm thấy hết sức khó tin.
“Lại còn có thứ vượt trội hơn cả Thiên Phúc động của Nguyên Tiên giới gấp
chục gấp trăm lần ư?”
“Trên đời này lại có diệu cảnh như thế sao, hơn nữa còn tới tận sáu cái?”
Nàng có một cảm giác như được làm mới lại nhận thức vậy.
Thành ca cũng vui mừng hỏi: “Năm trăm nghìn môn đồ của Phi Tiên môn
chúng ta, người đông thế mạnh, chiếm được mấy cái suối nguồn rồi?”
Bị hắn hỏi như thế, biểu cảm của Mông Thuần sượng ngay lập tức.
“Khụ, chẳng được cái nào hết.”
“Cái gì?”
Thành ca không thể chấp nhận nổi.
“Lăn lộn tệ đến vậy á?”
Nhìn ánh mắt thất vọng của lão chưởng môn, Mông Thuần cảm thấy áy náy hết
sức.
“Cái kia, suối nguồn rất khó cướp, dù là Vu tộc cũng chẳng chiếm nổi một cái
chứ nói gì đến bọn ta.”
“Trước mắt bọn ta chỉ sinh sống ở lân cận bờ rìa của một nhánh sông thuộc suối
nguồn thứ nhất thôi.”
Hả, cái này?
Vu tộc cũng không có tư cách chiếm suối nguồn sao?
Vậy xem ra, Khư giới này cũng phức tạp lắm đây.
Khương Thành không nói thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến gần nơi ở của Phi Tiên môn.
Gần tới sơn môn, hắn thực sự nhìn thấy một dòng suối nhỏ chảy qua từ trên cao.
Nó cũng rộng khoảng vài thước, từ bên ngoài nhìn vào chỉ giống như nước bình
thường.
Dẫu cho có tỉ mỉ cảm nhận cũng không thấy được có điều gì đặc biệt.
Nhưng Mông Thuần lại nghiêm túc chỉ vào dòng suối nhỏ kia và giới thiệu.
“Đó là nhánh sông phụ, nơi mà bọn ta đang ở, bắt nguồn từ suối nguồn thứ
nhất.”
“Nếu như không có dòng suối này thì ở chỗ của Phi Tiên môn chúng ta sẽ
không thể nào cảm ngộ quy tắc, cũng sẽ không có lực tiên nguyên.”
Khương Thành khẽ gật đầu.
Vậy xem ra, tác dụng của loại suối này còn quan trọng hơn cả linh mạch và tiên
mạch lúc trước nữa.
“Khương chưởng môn quay về rồi!”
Theo tiếng hét lớn của Mông Thuần, vô số môn đồ ở bên dưới đều nháo nhào ùa
ra bên ngoài.
Bọn họ ngẩng mặt nhìn lên trên không trung, toàn bộ tông môn lập tức sôi trào.
“Khương chưởng môn!”
“Thật sự là Khương chưởng môn, ôi trời ơi!”
“Hu hu hu, lão nhân gia hắn cuối cùng cũng về rồi!”
“Cung nghênh Khương chưởng môn…”
Các môn đồ sau đời bốn của Phi Tiên môn như Nguyên Chân, Nguyên Thịnh,
Cổ Thanh Ngọc, Lãnh Hóa Hàn, Diệp Minh và Diệp Đường đều lao nhao chạy
ra nghênh đón.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Khương Thành, mọi người vui đến
mức bật khóc.
“Khương chưởng môn, mấy năm này ngươi đã đi đâu thế?”
“Đúng đó, sư tôn Vi Hành chân nhân của ta bây giờ vẫn khỏe chứ?”
“Sư tổ Bùi Sanh của ta đã quay về chưa?”
“Trận chiến tranh đoạt Thần vị năm đó có kết quả như thế nào?”
Trong chốc lát, Khương Thành bị một đống câu hỏi ùn ùn kéo đến.
Hắn vô cùng xem trọng những môn đồ hậu bối này nên cũng có rất nhiều kiên
nhẫn.
“Trận chiến tranh đoạt Thần vị, bọn ta đã được rèn luyện một phen.”
“Đám Tiểu Hàm và Mạc Trần bọn họ, sau trận chiến tranh đoạt Thần vị thì đã bị
lạc với ta.”
“Nhưng các ngươi yên tâm, bọn họ vẫn còn sống.”
“Sau này một ngày nào đó, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tề tựu lại với nhau
thôi.”
Nếu là người khác nói ra câu này, chắc chắn sẽ không có sức thuyết phục.
Nhưng lời hứa của Khương Thành thì lại có thể khiến mọi người vững tâm như
được uống định tâm hoàn vậy.
“Khương chưởng môn, ngươi trở về rồi, bọn ta có trụ cột rồi.”
“Bây giờ bọn ta chẳng lo gì nữa cả, ha ha ha!”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thành ca cũng hiểu được một chút tình hình.
Phi Tiên môn của bây giờ từ năm trăm nghìn môn đồ khi xưa đã tăng lên thành
ba triệu.
Những môn đồ dư ra kia đều được sản sinh từ trong những năm này.
Có vài người cũng đã tự lập môn hộ, xây dựng gia tộc của riêng mình ở bên
ngoài, nhưng đều vẫn thuộc hệ thống của Phi Tiên môn.
Sau khi biết được tin Khương chưởng môn trở về, những gia tộc ở xung quanh
đều lao nhao chạy đến.
Một lễ mừng lớn long trọng nhanh chóng được tổ chức ở bên ngoài.
Thành ca vô cùng vui mừng và yên lòng.
Xem ra nhiều năm không gặp, các môn đồ của mình vẫn giữ được sơ tâm ngày
nào.
“Đúng rồi, ta nghe nói tranh đoạt suối nguồn ở Khư giới rất kịch liệt?”
Hắn vừa dứt lời, mọi người trong điện đều im lặng hẳn.
Chốc lát sau, Nguyên Chân nay đã đạt đến cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong
thận trọng hỏi: “Khương chưởng môn đang tính đi giành cái suối nguồn kia
sao?”
Đám người Nguyên Thịnh và Xích Linh cũng phấn khích hẳn lên.
“Vậy chẳng phải là hiển nhiên sao?”
“Khương chưởng môn vương giả trở về, chắc chắn sẽ lấy được một suối nguồn
thôi.”
“Chỉ một hạ du cỏn con của nhánh sông thì làm sao xứng được với thân phận
của Khương chưởng môn kia chứ?”
Bọn họ vô cùng tự tin về Thành ca, nhưng tốp môn đồ gia nhập sau cùng và cả
những môn đồ sinh sôi thêm trong những năm này thì lại không mù quáng tin
tưởng hắn như thế.
Mặc dù biết rằng thực lực của vị sư tổ gia này chắc chắn không thể xem thường,
với cả bọn họ cũng từng nghe một vài truyền thuyết về hắn, nhưng dẫu sao thì
đây cũng là chuyện đại sự liên quan đến vận mệnh của mấy triệu người.
Bắt buộc phải thật thận trọng và cẩn thận mới được.
“Cái này, e là không dễ dàng đâu.”
“Chuyện tranh đoạt suối nguồn có phạm vi ảnh hưởng rộng lắm, liên đới đến rất
nhiều thế lực và quần tộc.”
“Bọn họ đều có những năng lực đặc biệt của riêng mình, không thể xem thường
được.”
“Hơn nữa, trước mắt cái người chiếm cứ suối nguồn thứ nhất cũng có thực lực
sâu khó lường.”
“Đừng nói là Thánh Tôn, dù cho Cổ Thánh cũng chẳng là gì ở trước mặt hắn
cả.”
Cổ Thánh cũng chẳng là gì á?
Lẫm Đế vẫn đứng ở một bên im lặng không nói gì, lúc này cũng phải kinh ngạc.
Nàng vốn chẳng xem mấy quần tộc ở trong Khư giới ra gì cả.
Dẫu sao Khư giới chỉ là một vết nứt mà thôi, chắc chắn không thể so với
Nguyên Tiên giới ở bên ngoài được, đúng chứ?
Điểm duy nhất khó đối phó, hẳn chỉ có mỗi U tộc kia thôi.
Nhưng thật không ngờ, ở đây còn phức tạp hơn những gì mình tưởng tượng rất
nhiều.
Vừa lóe lên suy nghĩ, nàng bất thình lình hỏi: “Người chiếm cứ suối nguồn thứ
nhất là U tộc à?”
“U tộc?”
Mọi người ở trong điện khẽ ngây người một chút, sau đó lắc đầu nói.
Mông Thuần than thở nói: “Quả thực U tộc lợi hại hơn bọn ta, trong tộc cũng có
các cao thủ mạnh mẽ hơn bốn người lúc trước gấp mười lần tọa trấn, nhưng bọn
họ vẫn chưa có tư cách tham gia tranh đoạt suối nguồn.”
“Cái gì?”
Lần này thì Lẫm Đế hoàn toàn sững sốt rồi.
Bốn tên tôc nhân chuồn đến Thương Môn cung kia, hai tên bị Khương Thành
giết chết, hai tên còn lại thì phải cần đến Cẩn Võ Chính Thần đích thân ra trận
mới hàng phục được.
Vốn tưởng rằng U tộc đã là mạnh nhất rồi.
Ai ngờ đâu, Khư giới lại còn có quần tộc mạnh hơn bọn chúng gấp mười lần?
Hơn nữa, thực lực cỡ bọn chúng lại không đủ tư cách để tranh đoạt suối nguồn?
Giây phút này, ngạo khí ở trong lòng nàng triệt để bị thu lại.
Xem ra ở Khư giới này bắt buộc phải đi lại thận trọng, cẩn thận từng bước,
không thể quá lỗ mãng được.
Tuy nhiên, cao thủ nhiều như thế kia, là chui ra từ đâu chứ nhỉ?
Phi Tiên môn thì cũng thôi đi, nó vẫn nằm ở trong phạm vi bình thường.
Còn cái loại quần tộc đặc biệt như U tộc sao trước giờ lại chưa từng nghe nói
tới?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ những vấn đề này thì Khương Thành cũng bắt
đầu nghe ngóng tình huống của Vu tộc.
“Vu tộc giờ ra sao rồi?”
“Lam Đề vẫn khỏe chứ?”
Nguyên Chân vội vàng đáp lời: “Vu tộc không ở chung trong một suối nguồn
với chúng ta, bọn họ ở suối nguồn thứ hai.”