cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Mà đám người Trường Linh nhất thời cũng không có cách nào đoán ra được
bọn họ dùng khí quản nào để phát ra âm thanh.
Tiên Võ châu ra là cao thủ nhiều như mây, tình huống ngoại giới không rõ, Ngộ
Sơn tỏ ra thận trọng.
Mặc dù tông môn mới xây dựng bị hủy, nhưng vẫn phải cười bồi một tiếng.
“Không ai bảo bọn ta đến cả, bọn ta là lần đầu đến đây.”
“Nếu đã làm phiền đến chư vị, mong lượng thứ cho.”
Thành ca ở một bên bĩu môi.
Chỉ với dáng vẻ nhát gan sợ hãi của ngươi mà cũng muốn làm đồ đệ của ca?
Nhưng mà nghĩ lại, thứ bị hủy đi cũng không phải là sơn môn của Phi Tiên
môn, hắn cũng lười nói gì.
“Người mới đến?”
“Ha ha ha…”
Dây leo chầm chậm bay lên, phát ra tiếng cười trầm đầy ý vị.
Cười đến mức khiến người ta phải nổi da gà.
“Làm phiền đến bọn ta?”
“Đây là lãnh địa của U Mộc tộc bọn ta, ai cho phép các ngươi xây tông lập phái
ở đây?”
Trong lòng Ngộ Sơn nói ngươi ở đây cũng đâu cắm bảng đâu.
“Phải phải phải, là bọn ta đường đột quá. Xin lỗi xin lỗi, giờ sẽ đổi chỗ.”
Nói xong, Nói xong, hắn định mang theo mấy đệ tử của mình rời khỏi nơi đây,
chọn lại một nơi khác.
Ngay khắc sau, rừng sâu vốn u ám đột nhiên trở nên đen kịt.
Từng sợi dây leo tỉ mỉ từ trên cơ thể U Mộc tộc mọc ra, nhanh chóng tổ hợp
thành một cái lưới lớn, bao trùm hết toàn bộ mấy người này lại.
“Thế là định đi rồi?”
“Các ngươi không được sự đồng ý mà đã tự tiện vào trong lãnh địa của bọn ta,
đây là muốn khai chiến với bọn ta?”
“Sự khiêu khích như vậy mà bỏ lại có mấy câu rồi đi?”
Cảm thấy tấm lưới lớn kia lộ ra khí tức căn nguyên và đạo vận, Ngộ Sơn và
đám người Trường Dương biết chuyện đã gay go rồi.
Chỉ có thể tiếp tục giải thích ngon ngọt.
“Các ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta thật sự chỉ là người ngang qua.”
“U Mộc tộc chỉ là lần đầu tiên nghe thấy, sao có thể khai chiến với các ngươi
được?”
“Vẫn mong các hạ mở lưới, cũng xem như là kết thiện duyên…”
“Thiện duyên?”
Đám Đằng tộc kia lại phát ra tiếng cười trầm thanh.
“Ha, muốn thiện duyên của U Mộc tộc bọn ta, vậy thì phải thông qua khảo
nghiệm của bọn ta.”
Ngộ Sơn nhếch khóe môi lên.
Câu thiện duyên đó là câu nói cho có, ai lại thật sự muốn giao du với U Mộc tộc
các ngươi chứ?
“Khụ, không biết là khảo nghiệm gì?”
“Rất đơn giản, các người giao binh khí và bí bảo ra đây. Để bọn ta phong tỏa
kinh mạch hồn hải, đưa đi gặp tộc trưởng của bọn ta.”
“Có được sự công nhận của hắn thì các ngươi xem như là bạn bè của U Mộc tộc
bọn ta,”
“Hả?”
Đến cả tính khí như Ngộ Sơn mà cũng bị làm cho tức đến nực cười.
Xem bọn ta như ngày đầu tiên đi hành tẩu à?
Giao ra binh khí bí bảo, lại còn phong tỏa tu vi, vậy chẳng phải là để người ta
muốn làm gì thì làm à?
Trường Linh đã nhịn không được nữa mắng ra thành tiếng.
“Đây là khảo nghiệm quái quỷ gì vậy, chẳng qua chỉ là một cái cơ, ta thấy các
ngươi vốn chẳng có gì tốt lành.”
“Hỗn xược!”
U Mộc tộc như bị chọc cho tức lên, một vài dây leo trong góc tấm lưới lớn đó
đã dao động, sắp sửa chạm đến đầu mũi nàng.
“Không dám tiếp lấy khảo nghiệm, quả nhiên là lòng dạ không tốt.”
“Bọn họ đến đây để tập kích tộc ta đó!”
“Không được bỏ qua cho bọn họ.”
Ngộ Sơn cũng cáu rồi.
“Các ngươi còn có thể nói lí lẽ chút không?”
Lời của hắn còn chưa dứt, trong tấm lưới lớn đen kịt đã có một đường kiếm
quang xoẹt qua!
Ầm!
Ánh lửa ngập trời phát nổ ngay trước mắt mọi người.
Từng dây leo nhìn dữ tợn quấn lấy kia cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi
người, giống như bức tường thành vững chắc vô cùng.
“Sư tôn!”
“Sư tổ!”
Khi Ngộ Sơn và đám người Trường Dương kinh ngạc, tấm lưới lớn do vô số
những dây leo cành nhánh um tùm tổ hợp thành ở trước mặt kia đã bị Khương
Thành làm nổ cho một chỗ khuyết.
Chỉ một Đằng tộc nhỏ nhoi mà cũng dám không ngừng huênh hoang, ca này
sớm đã mất kiên nhẫn rồi.
Chỗ khuyết thiếu dài hẹp đến mấy dặm.
Không cần nghĩ cũng biết cái lưới lớn ban nãy vô hình chung dày đến bao
nhiêu.
Rìa của chỗ thủng đó có hỏa quang dao động.
Căn nguyên hủy diệt và ăn mòn dưới sự chiếu rọi của hỏa quang tiếp tục nuốt
lấy dây leo ở xung quanh.
“To gan!”
“Lại dám ra tay với bọn ta!”
Tấm lưới to vừa bị xuyên thủng vừa rồi lập tức được hợp lại.
Ngay sau đó, vô số những xúc tu hoặc mềm cực điểm hoặc cứng như tên, tập
kích thẳng về phía mọi người.
U Mộc tộc đến tầng lớp này rồi, đương nhiên sẽ không chỉ có chút thủ đoạn
công kích vật lí bằng dây leo thôi rồi.
Khi bọn họ cùng nhau ra tay, Ngộ Sơn và đám người Trường Dương Trường
Linh như rơi vào một đầm lầy sâu không thấy đáy.
Khí tức đủ loại căn nguyên như cấm cố, trì hoãn, ăn mòn, dưới sự gia trì của
đạo trói buộc, bao phủ từ trong ra ngoài mỗi một góc độ.
Thậm chí còn bao cả tiên lực và thần hồn.
Màn chắn tiên lực của mọi người rõ ràng vẫn còn, lại không thể nào chống lại
được sự tập kích của sức mạnh này.
Ngộ Sơn và Trường Dương hiểu đây là sức mạnh của đạo, chỉ có thể dựa vào
đạo tự thân để chống lại.
Nhưng chưa chờ được đến lúc bọn họ nghĩ nhiều một chút, trong tấm lưới đột
nhiên sáng lên 120 ngôi sao rực rỡ bắt mắt.
Đó chính là 120 căn nguyên thần đài của Khương Thành.
Trung tâm của đạo hải, tư thế Khương Thành cầm kiếm thoắt ẩn thoắt hiện.
Căn nguyên thần đài chỉ lóe lên trong tích tắc đã tụ tập lại với nhau dưới sự dẫn
dắt của mũi kiếm, hóa thành cây búa lớn màu xanh đó.
Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên!
Lẫn lộn vào trong đó còn có cả mấy tiếng thét thê thảm trước khi chết.
Nó to đến mức chấn động dữ dội.
Lá mục, bùn đất, đá tảng đếm không hết bay vút lên cao, giống như một trận
bão táp đến vậy.
Lấy Khương Thành làm trung tâm, rừng rậm xung quanh không biết mấy chục
nagnf dặm biến thành một cái hố sâu, lộ ra dáng vẻ cổ lão của trăm tỷ năm
trước.
Dưới dư âm của nguyên thuật bách nhị thập trọng, cây cao chọc trờ giống như
một tờ giấy bị nhổ tận gốc, sau đó hóa thành bụi bay.
Cùng biến thành bụi đó còn có cả cái lưới dày đặc không lọt gió trước đấy.
Tất cả dây leo đều tan tác thành từng khúc trong cùng một lúc.
Cho dù bọn họ có cất giữ bao nhiêu căn nguyên hay là đạo gì đó, dưới một kích
này, toàn bộ đều bị tiêu hủy triệt để!
Trận chiến đấu từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ ngắn ngủi trong thời gian
mấy giây.
Những bùn đất, đá tảng bị cuốn bay lên cao lại lần nữa rơi xusong, hình thành
nên một cơn “mưa lớn” đặc biệt.
Xung quanh xa xôi, vô số chim bay thú chạy kinh ngạc không biết làm sao, cứ
chạy về phía thật xa.
Thành ca thu kiếm lại, tiêu sái biến ra một cái ô, thoải mái cản tất cả những bùn
đất đá tảng bụi trần đang bay bên ngoài lại.
Còn Ngộ Sơn và đám người Trường Dương ở một bên giương màn chắn tiên
lực lên lại ngây ra như gà nhìn hắn.
“Một đám gà yếu kiếm chuyện mà thôi, các ngươi phí nhiều lời với bọn họ như
vậy làm gì chứ?”
“Đúng là lãng phí tình cảm.”
Nghe thấy Khương Thành phàn nàn như vậy, bọn họ dở khóc dở cười.
Đám Đằng tộc vừa rồi có thực lực như thế nào chứ, bọn họ còn không rõ.
Nhưng mà thông qua đạo quấy nhiễu kia, có lẽ là sự tồn tại ở mức Đạo Thần
cao giai.
Thế này mà chỉ là gà yếu sao?
E là cũng chỉ có mỗi mình ngươi dám nói thế thôi.
Bọn họ đã trải qua trận chiến trước đó, có được sự hiểu biết nhất định với thực
lực của Khương Thành nên cũng vẫn bình tĩnh.
Nhưng Trường Linh thì lại không giống vậy.
“Ngươi, ngươi vậy mà…”
Nàng ngây ra nhìn Khương Thành giống như nhìn một người xa lạ, đến cả nói
chuyện cũng không lưu loát nữa.
Trong mắt nàng, Khương Thành cũng chỉ là một Đạo Thần mới tấn nhập ở sơ
giai thôi.
Có thể đỡ được Đạo Thần cao giai đã là rất tốt rồi, dù sao thì chắc chắn cũng
thua xa mình.
Nhưng tất cả những gì vừa xảy ra, lại hoàn toàn đạp đổ ấn tượng kiểu đó của
nàng.