“Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra à?”
Thư Bạch Vi tức giận nói: “Không biết!”
“Không thể nào?”
Đầu tiên Thành Ca mất mát, nhưng sau đó hắn tự cho là đã tìm được “nguyên
nhân”.
Cũng đúng, mình đã một trăm triệu năm không xuất hiện, Lam muội có chút
oán giận cũng là bình thường.
Nghĩ đến việc nàng vào Huyền Giới là để tìm kiếm Khương chưởng môn hắn
thôi đã thấy trong lòng đầy sự ấm áp.
Hắn không nhịn được cười trêu ghẹo nói: “Ta là Khương Thành, năm đó chúng
ta đã thề non hẹn biển dưới trăng ngươi quên rồi sao?”
“Ai thề non hẹn biển dưới trăng với ngươi chứ?”
Thư Bạch Vi tức giận đến ngứa răng.
Người này thật sự là càng nói càng không hợp lẽ thường.
Ta đã dùng thân phận Cô Nguyệt Tâm Cơ đứng ở trước mặt ngươi, lời nói dối
của ngươi cũng tự sụp đổ, cũng nên hiện nguyên hình đi chứ.
Lại có thể dõng dạc bịa chuyện như vậy?
“Ta đã gặp qua ngươi sao?”
Thành Ca xem nàng là Lam Đề, tâm tình lúc này rất tốt, đương nhiên coi đây là
nàng đang cáu kỉnh.
Chút cáu kỉnh nhỏ của “Lam Đề” hắn đương nhiên có thể dễ dàng tha thứ.
“Được được được, chưa gặp qua, vậy chúng ta bây giờ không phải là gặp qua
rồi à?”
Hắn nói xong thì lặng lẽ ôm lấy cái eo nhỏ mềm mại của đối phương.
Đời này Thư Bạch Vi chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy.
Giống như điện giật vội vàng phủi ra.
“Ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
“Hì hì, hai ta còn ai với ai nữa, đừng ầm ĩ!”
Thành Ca nói xong thì vừa cười vừa kéo tay trái của nàng.
Thư Bạch Vi suýt chút nữa đã sụp đổ.
Thật ra nàng có chút buồn bực, với thực lực của nàng người khác không thể dễ
dàng đụng chạm như vậy.
Tại sao mỗi lần muốn tránh đều chậm một bước?
Chẳng lẽ thực lực của hắn còn mạnh hơn mình?
Không thể nào, đây nhất định là ảo giác!
Nàng vất vả giãy ra khỏi cảnh tay trong tay thân mật với Thành Ca, sau đó
“bùng nổ”.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn làm như vậy như vậy, ta sẽ…”
Bẹp!
Hai má của nàng khẽ truyền đến một luồn xúc cảm mềm mại.
Trước kia Thành Ca và Lam Đề cũng không thân mật như vậy.
Chẳng qua xa cách đã lâu gặp lại khó nén được vui sướng trong lòng, hành vi có
chút phóng túng.
Hơn nữa sau khi bị Lê Hàn Ngọc tập luyện qua hơn 800 lần, chuyện hôn hai má
một chút này sớm đã tập mãi thành thói quen.
Thậm chí trong tiềm thức hắn còn cảm thấy được chuyện này còn bình thường
hơn ăn cơm uống nước.
“A…”
Thư Bạch Vi thét chói tai rồi bay lên trời, suýt chút nữa nàng đã không nhịn
được mà làm một trận hạ sát thủ xử lý tên dê xồm này.
Thành Ca ngẩng đầu nhìn cô gái kích động vô cùng trên không, thầm buồn bực.
Lam Đề trước kia không phải rất lão luyện sao?
Khoảng thời gian mới vừa quen biết trước kia, nàng giống như một tay tu hành
già đời, mình ở trước mặt nàng chỉ là đồ non nót sao.
Sao bây giờ lại trở nên thẹn thùng như vậy rồi?
Hôn một chút đã bay tít lên trời rồi?
Hắn sờ sờ môi, bỗng nhiên lại âm thầm đắc ý, chẳng lẽ kỹ thuật của mình rất
cao siêu à?
Thư Bạch Vi ở trên không trung ra sức phát tiết một trận, qua một hồi lâu mới
trở lại xuống trước mặt hắn lần nữa.
Còn không chờ Thành Ca bước tới nàng đã rút kiếm chỉa thẳng đối diện.
“Ta cảnh cáo ngươi, còn dám đụng vào ta lần nữa, ta sẽ không đội trời chung
với ngươi ngay! Ta tuyệt đối nói được thì làm được!”
Mặc dù nàng có ác danh “Cô Nguyệt Tâm Cơ” nhưng làm việc kỳ thật rất có
nguyên tắc, cũng không phải là hạng người vì chút việc nhỏ mà giết người.
Bất kể là tiên là ma hay là huyền tộc nếu chủ động ra tay với nàng thì nàng mới
ra tay giết chóc.
Thành Ca chiếm hời của nàng nhưng lại không có ra tay giết nàng, nàng thật
đúng là không nổi lên sát tâm được.
Nhưng xúc động muốn đánh người thì lại tràn đầy.
“Được rồi được rồi, ngươi nói thì được.”
Thành Ca cũng hiểu được lực sát thương một cái hôn của mình có thể đã tu
luyện đến cấp bậc vũ khí hạt nhân, vẫn là không nên dễ dàng sử dụng.
Dù sao vũ khí hạt nhân chỉ dùng để uy hiếp.
Hôn một cái trên mặt đã như thế, vậy muốn hôn miệng, há chẳng phải không
khống chế được nữa sao?
“Hừ!”
Thư Bạch Vi tràn đầy cảnh giác trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới hung
hăng nói: “Không phải ngươi nói muốn dẫn ta quay về Tiên giới à?”
Ở sâu trong nội tâm nàng vẫn không tin Khương Thành có thể dẫn nàng trở về.
Cao thủ rơi vào chỗ này không ít, nhưng trước mắt không một ai có thể trở về.
Cho dù có thể rời khỏi bí cảnh này tầng thứ bảy cũng không ai có thể lên được.
Kỳ thật nàng đã muốn từ bỏ từ sớm.
Sở dĩ cố ý nói đến việc này là muốn chơi người kia một vố, trả mối thù vừa mới
bị cợt nhả!
Thành Ca nào biết suy nghĩ kìm nén này của nàng.
Nếu đã tìm được “Lam Đề” vậy chỗ này cũng không có gì hay để ở lại.
Hắn lập tức gật gật đầu nói: “Tốt, vậy chúng ta trở về đi!”
“Trở về như thế nào?”
Thư Bạch Vi cười giễu: “Ngươi cho là vào nơi này rồi còn có thể trở ra?”
Thành Ca nhướng mày: “Thế nào, chẳng lẽ nơi này là nơi không lối thoát?”
“So với nơi không lối thoát còn cùng cực hơn!”
Thư Bạch Vi nhìn xa xa nói: “Xung quanh bí cảnh này đều là những vùng hư
không không có tuy tắc, ai cũng không biết biên giới là ở nơi nào.”
“Cho dù tìm được biên giới, bên ngoài cũng là khe nứt nguy hiểm hơn, dòng
chảy hỗn độn lộn xộn đủ để treo cổ mỗi người chúng ta!”
Thành Ca còn tưởng rằng khó khăn lắm chứ.
Vùng hư không đối với hắn cũng không có gì trở ngại, mà dòng chảy hỗn độn
lộn xộn hắn cũng đã hoàn toàn miễn dịch.
“Yên tâm, có sự bảo vệ của người đàn ông của ngươi, ngươi nhất định có thể
sống sót trở về.”
Lúc hắn nói những lời này tay hắn lại thần kì khoác lên vai của Thư Bạch Vi,
như rất quen thuộc.
Thư Bạch Vi thật sự muốn sụp đổ.
Mình đã cảnh giác như vậy hắn sao còn đụng vào mình được?
Chẳng lẽ là tiên thuật cợt nhả gì đó chuyên cho dê xồm dùng?
“Ngươi mới không phải là người đàn ông của ta!”
Nàng lại hung hăng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay to lớn của Thành Ca, giữ
khoảng cách 10 mét với hắn.
Lúc này mới lại cười lạnh lùng nói: “Hơn nữa ngươi thật sự là khoác lác không
biết ngượng, rõ ràng là bị ma đầu Chung Thác kia đuổi vào, vậy mà còn trắng
trợn nói khoác. Cho dù ngươi ra ngoài được thì phải làm thế nào đây?”
“Chung Thác?”
Vẻ mặt Thành Ca buồn cười nói: “Ngươi không phải đã quên ta rất mạnh rồi
chứ, loại tiểu nhân vậy như Chung Thác sao có thể là đối thủ của ta?”
“Thật không dám giấu diếm, hắn đã bị ta giết rồi.”
Xạo!
Ngươi xạo tiếp đi!
Lại còn giết Chung Thác?
Lúc trước Thư Bạch Vi từng đánh với Chung Thác, biết rõ sự lợi hại của người
này.
Nếu không liều mạng trả giá trọng thương để tiến vào khe nứt thì nàng đã rơi
vào tay hắn rồi.
Nàng thấy năng lực khống chế của người kia rất hiếm có, Huyền Giới không có
khả năng có người có thể chống lại được!
Còn tiêu diệt hắn?
Cho dù có người có thể tiêu diệt hắn, người kia cũng không thể là tên dê xồm
nói năng tùy tiện này!
“Ngươi thật đúng là gì cũng dám nói.”
Nàng tỏ vẻ đời này chưa từng gặp qua người nói khoác như vậy.
Cũng đúng, bây giờ tất cả mọi người không ra được, cũng không có cách nào
vạch trần lời nói dối của hắn, cho nên hắn mới không sợ hãi như vậy à?
“Ôi xem ra từ biệt nhiều năm, độ tin tưởng và sùng bái của ngươi đối với ta đã
giảm xuống rất nhiều!”
Thành Ca lấy tay che mặt thở dài một hơi, hắn rất đau lòng.
Xem ra kế tiếp phải cố gắng làm ra vẻ, sớm ngày làm cho “Lam muội” trở về
trạng thái tin tưởng vô hạn với mình như trước đây.