Ngươi lại gọi những thứ này là toại nguyện?
Hóa ra ý của ngươi là bọn ta còn phải biết ơn ngươi?
Không chỉ Minh Quyết Thiên Tôn mà tất cả mọi người tại đó đều điên cuồng
muốn chửi bậy.
Câu nói khi đó của Minh Quyết, cái gì mà “Ta vẫn còn nhớ rõ vào trăm tỷ năm
trước, cảnh tượng của ngày đầu tiên khi chúng ta vừa được thu nhận vào trong
cốc cùng nhau”, cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Có lẽ hắn thật sự có một chút hoài niệm.
Nhưng cho dù thế nào, sẽ không ai có thể thật sự sẵn lòng từ mạnh mẽ trở về
yếu ớt như năm đó.
Ngươi còn thật sự xem lời nói đó là thật hả?
Nhưng mà khiến bọn hắn càng kinh ngạc hơn vẫn là chuyện như thế này lại có
thể làm được?
Rốt cuộc tên tiểu tử này có kỳ lạ đến bao nhiêu vậy?
Anh Diễm tôn giả nghiến nghiến răng, hổn hển hỏi: “Vậy bây giờ bọn ta toại
nguyện đủ rồi, có thể biến trở lại được chưa?”
“Không được!”
Thành Ca nặng nề lắc đầu: “Ta tốn nhiều công sức như vậy, các ngươi vừa trải
nghiệm một chút đã xong rồi sao?”
“Vậy há chẳng phải là rất không tôn trọng thành quả lao động của ta hay sao?”
“Cho ta cảm nhận thử, hồi tưởng lại sự tốt đẹp của thời gian năm đó!”
Hồi tưởng cái đầu ngươi!
Ông đây không muốn làm một con gà yếu ớt!
Cho dù Anh Diễm tôn giả hay là bọn cao thủ Vân Soa, Phong Lẫm không liên
quan đến chuyện này cũng đều đang mắng mẹ rồi.
Minh Quyết Thiên Tôn đối diện với loại đả kích này vậy mà vẫn không mất đi
lý trí.
“Tình trạng này chắc chắn sẽ không thể kéo dài lâu!”
“Chỉ cần chống đỡ đến khi kết thúc thì tất cả sẽ hồi phục như ban đầu!”
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, chậm rãi quay đầu nhìn Anh Diễm tôn giả cùng
những người khác một lượt.
“Sau này… phát triển thật tốt Băng Tiên giáo của chúng ta!”
Tiếp sau đó, hắn thúc giục thần lực và quy tắc của cảnh giới nhất trọng kia,
hung hãn đánh về phía Khương chưởng môn!
Cùng lúc đó, hắn hét lớn một tiếng.
“Chạy!”
Thành thật mà nói, nhìn thấy cảnh này, Thành Ca cũng có chút khâm phục
người kia.
Khi gia nhập cốc vào trăm triệu năm trước ở thứ hạng thấp nhất, cuối cùng trở
thành nhân vật thứ hai chỉ đứng sau Băng Cực Thiên Tôn, một tay thành lập
tông môn lớn mạnh như Băng Tiên giáo.
Hắn quan tâm đến tình hình trong tương lai, vạch ra kế hoạch trước, có thể nói
là lo trước tính sau.
Nếu so với Băng Cực Thiên Tôn, thật ra hắn càng thích hợp làm người đứng
đầu Băng giới hơn.
Có hắn ở đó, có lẽ tương lai của Băng giới sẽ thật sự trở nên mạnh hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, hắn không thể dung nổi bản thân, cũng không thể dung
nổi đám người Kỷ Linh Hàm.
Vậy đã định trước là kẻ thù.
Khương Thành không còn chắp hai tay sau lưng mà đã đặc biệt rút Hàn Sát
kiếm ra.
Nghênh tiếp người có dã tâm của Băng giới kia, thi triển đòn mạnh nhất của bản
thân, cho hắn đầy đủ sĩ diện.
Keng!
Hoa băng khắp trời nổ tung thành bột phấn, tung bay tán loạn!
Minh Quyết Thiên Tôn đã trở thành lịch sử.
Các học trò còn lại của Băng Tiên giáo bỏ chạy khắp nơi, chỉ là làm sao có thể
chạy thoát được chứ?
Khương Thành dùng một luồng thần hồn tấn công, tất cả Băng Tiên giáo bao
gồm cả Anh Diễm tôn giả trong đó đều ngã xuống, không một tiếng động.
Trận chiến này đã kết thúc như vậy.
Đến lúc này, trên thế giới đã không còn Băng Tiên giáo nữa.
Vào lúc này tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, bọn người Vân Soa và Trọng Bi trước
đó còn vì thực lực trở nên yếu kém mà lúng túng hoang mang, tất cả đều trầm
mặc im lặng.
Chỉ lặng lẽ nhìn những xác chết và mảnh vỡ đầy trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng
phức tạp.
Rất lâu sau đó, Tả Mạch tôn giả mới thở dài một hơi.
“Có lẽ đây chính là số phận của hắn rồi…”
“Chết tại Băng Nguyên cốc cũng xem như là chết có ý nghĩa.”
“Trăm tỷ năm như một giấc mộng, đến cuối cùng trở thành hư không.”
Bọn hắn không phải là cha Thánh.
Mặc dù có muôn vàn cảm xúc nhưng cũng không thể trách Khương Thành giết
hại quá nhiều.
Nếu như không giết chết đám người kia, vậy cuối cùng người phải chết sẽ là
bản thân mình.
Hiệu quả của vòng lặp thời gian biến mất, tất cả mọi người đều phục hồi lại
trạng thái trước kia.
“Khương Thành…”
Khi nhìn Thành Ca, ánh mắt của bọn hắn đều rất phức tạp.
Rốt cuộc bây giờ nên dùng thái độ như thế nào để đối xử với con người kỳ lạ
này đây?
Với sức của một mình hắn đã tiêu diệt toàn bộ Băng Tiên giáo, đây là chuyện
mà Băng Cực Thiên Tôn không thể nào làm được.
Nhưng mà, cảnh giới của hắn thì thật sự chỉ là Đế cảnh lục trọng thôi.
Mà bản thân Thành Ca vào lúc này căn bản không có lòng dạ nào để vui mừng.
Bởi vì hắn phát hiện, trận chiến này không có chiến lợi phẩm như các trận chiến
ngày trước.
Những người bị giết này, trạng thái sau khi chết là của trăm tỷ năm trước, vật
phẩm tự nhiên trên người cũng như vậy.
Người chết như một ngọn đèn đã tắt, bây giờ cho dù hiệu quả của vòng lặp thời
gian không còn, tất cả những thứ mà bọn hắn có được khi còn làm Thiên Tôn và
tôn giả cũng sẽ không thể khôi phục.
Nhìn đống tiên khí cửu phẩm rơi đầy trên đất, ca đây khóc không ra nước mắt.
Như này không được, đánh thắng một trận chiến nhưng không thu được gì, vậy
há chẳng phải phí công hay sao?
Hắn chỉ có thể xoa xoa ngón tay, cười hì hì với Vân Soa và Phong Lẫm cùng
những tôn giả khác.
“Cái này, vừa rồi xem như là ta đã cứu các ngươi đúng không?”
“Khụ, chính xác.”
Các vị cao thủ tiền bối sờ sờ mũi, thật sự không thể không thừa nhận điều này.
Nếu như không có hắn, vậy chắc chắn cuối cùng bản thân cũng sẽ bị Băng Tiên
giáo vây giết.
Đối diện với Minh Quyết Thiên Tôn, chỉ một người trong bọn hắn cũng không
thể sống sót.
“Đa tạ ơn cứ mạng của Khương đạo hữu!”
“Khương đạo hữu biểu hiện thần kì, bọn ta khâm phục!”
Thành Ca nôn nóng trong lòng, các ngươi đừng chỉ cảm ơn bằng lời nói, nên
thực tế một chút đi.
Trong từ điển của ca đây không có chuyện ban ơn không cần báo đáp loại tinh
thần quý giá cao thượng như vậy đâu.
Để nhanh chóng thăng cấp thì hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Nhìn những tiền bối đều chưa hiểu rõ kia, hắn chỉ có thể chủ động nhắc nhở.
“Trong trăm tỷ năm này của các ngươi, có lẽ… khụ, cái đấy, có không ít bảo vật
không dùng được nhỉ?”
“Nếu như các ngươi vẫn cứ muốn cho, vậy ta cũng không nỡ không nhận.”
Cái này…
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm, cuối cùng cũng hiểu được ý muốn của hắn.
Trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Bọn ta kiên quyết muốn cho vào lúc nào vậy?
“Cái đó, thật sự không có.”
Phong Lẫm tôn giả có chút xấu hổ.
“Bọn ta bình thường đều tu luyện trong cốc, trăm tỷ năm này cũng chỉ ra ngoài
vài lần, căn bản không có đường nào có được bảo vật.”
Nghèo như vậy sao?
Thành Ca có chút khó mà tin được.
Hắn cũng chẳng thèm đào sâu, bây giờ ngược lại càng hiếu kỳ.
“Vậy chân khí ngũ giai và tài nguyên mà hiện tại các ngươi sử dụng là từ đâu
mà có?”
Vân Soa Tôn Giả cười khổ lắc đầu.
“Những thứ đấy đều là Băng Cực Thiên Tôn vào năm đó ban cho bọn ta.”
“Toàn bộ do hắn ban cho?” Thành Ca càng không thể tin nổi.
Băng Cực Thiên Tôn lấy đâu ra nhiều chân khí cao cấp như vậy?
“Đúng vậy.”
“Binh khí hộ giáp mà đám người Băng Tiên giáo sử dụng cũng đều là hắn ban?”
“Không sai.”
“Chặc, vậy tên Minh Quyết Thiên Tôn kia thật sự chả ra sao cả!”
Trong nháy mắt Thành Ca xóa sạch sự ngưỡng mộ đã dành cho hắn trước đây.
Hắn ăn của người khác, dùng đồ của người khác, đến cuối cùng còn giết chết
luôn họ.
Cái này đối nhân xử thế cũng quá là không có điểm giới hạn rồi đúng không?
“Ôi, đúng vậy, thật đáng tiếc cho Băng Cực Thiên Tôn!”
Nhắc đến hắn, tâm trạng của vài vị tôn giả trở nên cô dơn buồn bã.
“Với thực lực của hắn, làm sao lại bị Minh Quyết giết chết chứ?”
Khương chưởng môn hơi khó hiểu.
“Có lẽ là do lúc tu luyện sâu trong căn nguyên đã bị Minh Quyết đánh lén.”
“Đúng không, vậy để ta đi xem thử.”
Thành Ca vừa nói xong liền bay vào bên trong căn nguyên kia.
Xuyên qua một lúc, hắn lại phát hiện ra Băng Cực Thiên Tôn.
Vị chủ nhân của Băng Nguyên cốc vào lúc này thật sự vô cùng thê thảm.
Sau khi quy tắc không gian bị phá vỡ, băng thể của hắn phải chịu sự gặm nhấm
trực tiếp của căn nguyên.
Vào lúc này đã bị tiêu hao không còn gì.
Thứ còn lại đến cuối cùng chỉ là một thần hồn yếu ớt mà thôi.
Mà thần hồn này cũng giống như vậy sẽ không thể kiên trì được lâu, bởi vì căn
nguyên kia đến cả thần hồn cũng nuốt chửng.
Nhưng mà nhìn chung thì hắn vẫn chưa chết