Thành Ca chỉ tay về phía Thương Hư Đại Đế, lắc đầu lia lịa, tỏ ra vô cùng đau
đớn.
“Thương Hư là Đại Đế Linh giới, là cao thủ số một của Linh giới đó!”
“Đường đường là đại ca Linh giới ra nghênh đón lại còn bị gọi tới gọi lui, nhục
nhã đến thế nào cơ chứ?”
“Còn bọn họ nữa, không phải Quy Lai Tiên thì cũng là Đại Đế một phương!”
“Ngươi hỏi họ xem, chút tiên tinh này xứng đáng để họ phải ra sao?”
“Đương nhiên là không xứng!”
Thương Hư Đại Đế bị nói hắn nói như vậy, bản thân cũng cảm thấy uất ức.
“Không sai, có chút đồ này thôi thì đừng mong rời khỏi!”
Những Quy Lai Tiên và Chuẩn đế khác cũng cổ vũ sôi nổi.
“Các ngươi!”
Đối mặt với một đám cao thủ bao vây xung quanh, Tử Minh Đại Đế liên tục lùi
lại mấy bước, có hơi chút luống cuống.
Cả đời hắn chưa từng gặp phải chuyện gì mà không theo kịch bản như vậy.
Vậy mà giờ chuyện ấy lại bổ lên đầu hắn.
“Các ngươi muốn sao?”
“Thế nào?”
Thương Hư Đại Đế ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy thì phải xem
thành ý của ngươi thế nào, bằng không hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Yên tâm, bọn ta biết ngươi có thể hồi sinh, vậy nên sẽ không cho ngươi cơ hội
đó đâu.”
“Đúng! Không giao ra tất cả bảo vật mà ngươi có thì hôm nay đừng mong rời
khỏi đây!”
Tử Minh Đại Đế vội vàng che chiếc nhẫn của mình lại, tức giận tới nỗi toàn
thân phát run.
“Lũ người… lũ người trộm cắp các ngươi! Đáng xấu hổ, đáng hận!”
“Trộm cắp?”
Thương Hư lạnh lùng cười nói: “Ngươi đòi một ngọn núi Thiên Tinh thì không
phải là trộm cắp sao? Ngươi ép bọn ta khom lưng cúi đầu, lại còn dám đưa ra
biết bao yêu cầu quá đáng với Khương tiền bối thì không đáng hận?”
“Ngươi nghĩ mình là ai?”
“Giết chết là xong thôi, dù sao giết hết bọn chúng cũng có thể lấy được tất cả
bảo vật.”
Một đám đại lão Linh giới nổi giận đùng đùng, cũng không thèm cân nhắc
tương lai có thể hồi sinh hậu bối hay không nữa, trước tiên quyết định cứ xả hết
cơn giận này rồi tính sau.
Nghe nói như thế, Tử Minh Tiên Đế cùng hai đệ tử kia sợ hãi đến nỗi phát run
cả người, suýt chút nữa thì bậy ra quần.
Nói thật, hắn cũng chẳng sợ gì Thương Hư Đại Đế và các cao thủ Linh giới
khác.
Không đánh lại được thì vẫn có thể chạy trốn.
Nhưng Khương Thành thì khác…
Bị tên đệ nhất ma đầu của lục giới nhắm tới, ai mà sống tiếp được?
Một từ không tốt thôi, hôm nay đúng là phải nộp mạng ở đây.
“Ta…”
Dưới tình thế cấp bách, hắn đột nhiên hét lớn: “Ai bảo ta không cứu nữa? Ta
vốn là đến đây để cứu Mâu Vũ, còn không mau đưa ta đi!”
Lúc này, hắn không còn dám nhắc tới núi Tiên Tinh gì đó, càng không dám bàn
đến việc xin lỗi thỉnh tội nữa.
Phì!
Thành Ca suýt chút nữa thì phụt cả nước miếng.
Hắn căn bản không muốn dùng cách thức bức ép này để chỉnh đốn Tử Minh, dù
sao ngay tử đầu hắn đã định tự mình mở hồi sinh.
Kết quả tên này xương cốt yếu, cứ thế bị dọa cho mất mật.
Cái quái gì vậy, nếu thực sự để hắn hồi sinh thì có khác nào cướp mất cơ hội
làm màu của mình?
Hắn đang định nói gì đó thì Giáng Hàn Tiên Đế lại mừng rỡ nói trước một
bước.
“Tử Minh Đại Đế, xin mời xin mời!”
Một đám người đi tới một tiểu sơn cốc tĩnh mịch ở gần Hành Cung, Giáng Hàn
không ngừng thi triển pháp quyết, mở ra từng đạo cấm chế tiên trận.
Cuối cùng một chiếc giường ngọc do minh ly lệ thạch đúc thành chậm rãi nổi
lên giữa đám sương khói lượn lờ.
Bốn phía xung quanh chiếc giường ngọc đều được bố trí rất nhiều cấm chế tiên
trận, ngoài ra còn có vô số tinh thạch và linh thực hoa mỹ, quý giá tô điểm
thêm, cách bài trí cực kỳ xa hoa mỹ lệ.
Còn ở trung tâm chiếc giường ngọc là thi thể của Mâu Vũ đang nằm đó.
Khuôn mặt xinh đẹp mặc dù không được hồng hào, thiếu sức sống nhưng vẫn lộ
ra vẻ đẹp kinh động lòng người.
“Mâu sư…”
Vừa nhìn thấy thi thể của nàng, Giáng Hàn Tiên Đế liền không kìm được nước
mắt.
Năm đó Mâu Vũ sáng lập Thiên Khu Các, nàng lúc đó mới chỉ là một tiểu
huyền tiên, được Mâu Vũ dìu dắt dạy dỗ, tình cảm vô cùng thắm thiết.
“Đại sư, có thể bắt đầu được chưa?”
Vẻ mặt nàng đày vẻ kỳ vọng cùng khẩn thiết nhìn về phía Tử Minh Đại Đế.
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Khương chưởng môn, Tử Minh Đại Đế
đành gật đầu.
“Các ngươi lùi hết về sau đi.”
“Lão phu phải thi thuật rồi, những người không liên quan không được đến gần!”
“Nếu không xảy ra sai sót, đừng có trách bản đế!”
Hắn chỉnh lại áo mũ và dáng vẻ, lấy lại vẻ cao ngạo.
Thành Ca im lặng, cướp mất cơ hội làm màu của ca, lại còn làm bộ?
Nhưng Giáng Hàn Tiên Đế vừa nghe thấy mệnh lệnh này liền ngay lập tức bay
về phía xa, căn bản không dám làm trái.
Thành Ca thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng chỉ đành nhún vai một cái, dằn lòng
phối hợp với nàng.
Sau khi mọi người lùi hết về sau, Tử Minh Đại Đế mới thật sự bắt đầu thi triển
quy tắc sinh.
Pháp Tắc không gian mở ra, bao phủ lên thi thể đang nằm đó của Mâu Vũ.
Sau đó từng tia sáng trắng lấp lánh đại biểu cho quy tắc sinh không ngưng lưu
chuyển. Trong đại điện liền nhanh chóng xuất hiện hơi thở của sự sống.
Ngay sau đó, kỳ cảnh liên tiếp sinh ra.
Chỉ thấy trên chiếc giường ngọc làm bằng minh ly lệ thạch tỏa ra vô số đốm sao
trắng tinh.
Xung quanh giường ngọc, những linh thực vốn đã không còn sức sống giờ đấy
lại bỗng dưng sống lại.
Mà cỏ cây bên trong sơn cốc cũng bắt đầu sinh trưởng với tốc độ kỳ lạ.
Thậm chí ngay cả khe nước ở gần dòng suối nhỏ cũng bắt đầu thay đổi, từ trong
suốt biến thành một thứ mĩ tửu thần kỳ.
Nếu người phàm uống được có thể dễ dàng kéo dài tuổi thọ đến ngàn năm.
Quy tắc sinh này quả thực vô cùng huyền diệu, ban đầu Thương Hư Đại Đế còn
không cho là thật, khoanh tay đứng nhìn, giờ cũng buông tay xuống, nheo mắt
theo dõi.
Những cao thủ khác của Linh giới thì cẩn thận cảm nhận hơi thở của sự sống,
nhanh chóng thấy hơi ngây ngất.
Hầu hết mọi người đều thấy ác cảm với mùi tử khí gây khó chịu, ngược lại,
giống như bản năng ai ai cũng yêu thích và hướng về loại hơi thở của sự sống
này.
Theo sự chảy trôi của thời gian, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Mâu Vũ
dần dần trở nên hồng hào.
Cảnh này lập tức khiến cho Giáng Hàn Tiên Đế mừng vui khôn xiết.
Nàng ôm chặt miệng, chỉ sợ nếu thở mạnh chút thôi sẽ làm kinh động đến Tử
Minh Đại Đế, làm gián đoạn quá trình hồi sinh, nếu không nàng hẳn là đã hét
lên sung sướng rồi.
Thành Ca bên cạnh thầm bĩu môi, trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Ca đây ấn một cái vào nút skill hồi sinh là coi như xong chuyện rồi, kết quả lại
làm chuyện phức tạp như vậy.
Thế này coi như xong, cơ hội làm màu hiếm có coi như mất rồi.
Không những thế, cơ hội tuyệt vời để tạo ấn tượng tốt với Mâu tiên nữ cũng mất
luôn.
Đúng là thiệt thòi lớn mà!
Hắn bắt đầu kiểm điểm sâu sắc sai lầm lần này của bản thân, tổng kết rút ra kinh
nghiệm, về sau tuyệt đối không được hành động như vậy nữa.
Nhưng cũng chính lúc đó, Tử Minh Đại Đế đột nhiên dừng lại.
Pháp Tắc không gian kia thì vẫn còn ở đó, nhưng quá trình hồi sinh thì lại bị
gián đoạn.
Giáng Hàn sững sờ, không dám hé răng nói nửa lời, chỉ có thể dò hỏi bằng ánh
mắt.
Chỉ thấy Tử Minh Đại Đế xoay người, sau khi nhìn quét qua mọi người một
lượt bằng ánh nhìn xa xăm, hắn đắc ý hếch cằm lên.
“Giờ các ngươi nhìn rõ rồi chứ, phép hồi sinh của bản đế đã có hiệu quả.”
Giáng Hàn vội vàng gật đầu, hy vọng hắn tiếp tục.
Kết quả Tử Minh Đại Đế lại lạnh lùng cười: “Thế nhưng vừa rồi bản đế bị các
ngươi đe dọa làm nhục, hiện giờ tình trạng cực kém, cứ tiếp tục như vậy có thể
sẽ không cách nào thành công được.”
Lời này vừa thốt ra, đám người Thương Hư đều đồng loạt cau mày.
Đây chỉ là màn dạo đầu lừa đảo thôi sao?
“Vậy ngươi muốn sao?” Thành Ca lạnh nhạt hỏi.
Ánh mắt Tử Minh Đại Đế thoáng qua vẻ oán độc, lạnh lùng quát lên: “Bản đế
muốn các ngươi nhận lỗi chịu phạt, núi Cửu Thải Thiên Tinh kia bây giờ ta
muốn có nó!”
“Đồng thời bản đế còn muốn có tất cả bảo vật của các ngươi, bao gồm tiên khí,
tiên bảo, không được thiếu thứ gì!”
“Nếu các ngươi không đồng ý, phép hồi sinh sẽ dừng lại ở đây, bản đế sẽ không
làm tiếp nữa, Mâu Vũ chắc chắn phải chết!”