giới.
Càng không biết có nhiều người đang trông mong chờ đợi mình trở về như vậy.
Nếu hắn biết, chắc đến ngay cả làm ổn định cảnh giới cũng cố không nổi, sẽ
chạy như bay trở về biểu diễn, tiếp nhận sự reo hò của đông đảo quần chúng.
Đột phá Tiên Vương là một quá trình dài đằng đẵng, lần này hắn có nhanh hơn
nữa thì cũng phải tiêu hao mấy mươi năm.
Lúc hắn trở về, vừa lúc chỉ còn mười năm cuối cùng.
Hắn ôm trong người ba mươi vạn Tiên Duyên lệnh bay nhanh đi, đột nhiên toàn
thân phát ra ánh sáng màu vàng dữ dội.
Ánh sáng màu vàng kia chiếu thẳng lên trời cao, chiếu rọi khắp chân trời đến
mức rực rỡ loá mắt.
Mười năm cuối cùng cũng tới rồi.
Tiên Duyên lệnh hiện ra mười năm một lần, ngoại trừ bảng Tiên Duyên sẽ hiển
thị vị trí, trên người của người có được Tiên Duyên lệnh cũng sẽ phát ra ánh
sáng đặc biệt.
Thứ ánh sáng này sẽ tồn tại liên tục suốt một tháng, vì để nhắc nhở những người
xung quanh, trên người của người này có Tiên Duyên lệnh.
Nhưng mà Thành ca không biết.
Tuy rằng đã mua nhiều Tiên Duyên lệnh như vậy, nhưng trước đây vốn cũng
chưa đích thân trải qua chuyện này.
Hắn còn có chút khó hiểu, đây là tình huống gì vậy?
Tại sao trên người mình lại phát ra ánh sáng mãnh liệt như vậy?
Ngoại trừ đẹp ra, hình như không có bất kì ảnh hưởng tiêu cực nào.
“Chẳng lẽ là vì ca đã thăng chức lên Tiên Vương, phong độ có sự thay đổi, quy
tắc Thiên Địa cũng không thể yên được, cho nên thưởng cho ta một cái vầng
sáng có hiệu quả đặc biệt mang theo bên mình sao?”
Rất nhanh hắn đã nghĩ thông.
Hơn nữa còn đắc ý.
“Quả nhiên đãi ngộ của vai chính có khác.”
Rất nhanh hắn đã nhìn thấy phía dưới chỉ cần có người thì sẽ ngẩng đầu nhìn về
hướng của mình, không ai ngoại lệ cả.
Hơn nữa biểu cảm của mỗi người đều là kiểu kinh sợ, kiểu “sùng bái”.
“Hiệu quả đặc biệt này thật sự quá tuyệt vời, hoàn toàn thu hút ánh mắt của tất
cả mọi người!
Thành ca cố ý dừng lại nhìn một chút, thế mà còn thu được một ít giá trị chấn
kinh.
Tuy rằng tu vi của những người này không cao, giá trị thu được không nhiều
lắm, nhưng cũng là một chút tâm ý của mọi người.
“Ha ha ha, mọi người không cần quá kích động!”
Hắn phất phất tay đối với mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở phía dưới.
“Cám ơn sự yêu mến của mọi người đối với ta!”
“Nhưng mà bây giờ ta còn có chuyện quan trọng nên phải nhanh chóng trở về,
không có cách nào xuống dưới bắt tay cùng các ngươi!”
“Tạm biệt, tạm biệt!”
Nói xong, hắn bay về phía xa xa.
Bay một lát, hắn phát hiện có rất nhiều người đang đuổi theo chính mình.
“Hiệu quả này lẳng lơ như vậy sao, mọi người đều bị sức hấp dẫn này chinh
phục, thế cho nên mới đuổi theo ta không tha?”
Hắn chỉ có thể vừa bay, vừa gọi về phía sau.
“Mọi người bay chậm một chút!”
“Nhiều người như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn đụng nhau thì sẽ không tốt…”
Hắn là Tiên Vương, hơn phân nửa người phía sau muốn cướp Tiên Duyên lệnh
cũng chỉ là Tiên Tôn mà thôi, làm sao có thể đuổi kịp hắn?
Cho dù là Tiên Vương khác, bàn về tốc độ cũng sẽ kém xa hắn.
Một đường phi hành, hắn phát hiện bất kể bản thân bay đến đâu, đều là đãi ngộ
được muôn người nhìn chăm chú như vậy.
Mỗi người phía dưới đều là vẻ mặt kinh sợ, mọi người đều cung cấp giá trị chấn
kinh cho chính mình.
Những kẻ đuổi theo chính mình, lúc bắt đầu hắn cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên rất nhanh hắn đã nghĩ thông.
Những “fan cuồng nhiệt” này hẳn là khống chế không nổi sự “kích động” của
nội tâm, không tự chủ được mà đuổi theo, muốn tiếp xúc gần hơn với chính
mình…
Không ngờ rằng chính mình đến Trung Tiên giới không lâu thì đã có được một
số lượng lớn “fan cuồng” như vậy.
Trong lòng hí hửng, quay đầu lại còn khoe mã: “Mọi người theo đuổi idol phải
lý trí nha, làm minh tinh ta cũng có cuộc sống của chính mình…”
Những kẻ đuổi theo rất nhanh đã bị hắn cắt đuôi không còn thấy bóng dáng,
nhưng rất nhanh lại có những người mới bổ sung vào.
Một đường lồng lộn, rõ ràng chẳng hề buồn tẻ.
Hắn cảm giác đây chính là thời khắc thu hút sự chú ý của người khác nhiều nhất
trong cả cuộc đời của hắn.
Sự sắp xếp này, quả thực chính là vua siêu sao diễn xuất lưu động.
Đi đến đâu cũng sẽ dẫn tới những tiếng hét chói tai.
Hơn nữa số nơi bay qua càng ngày càng nhiều, giá trị chấn kinh cũng sẽ được
tích tiểu thành đại, càng lúc càng cao.
Giá trị công đức tăng dần lên một ngàn, năm ngàn, mười ngàn, năm mươi ngàn,
một trăm ngàn…
Theo kế hoạch ban đầu, hắn dự định ngoài phi hành ra thì có thể dùng Truyền
tống trận của Khóa Vực để đi đường, hiện tại hắn đổi ý rồi.
Chuyện thu hút sự chú ý của người khác đến nở mày nở mặt như thế này… À
không, chuyện kiếm được công đức tốt như thế này, há có thể tùy tiện bỏ qua?
Hắn dứt khoát không dùng truyền tống trận, toàn bộ hành trình đều chỉ bay.
Hơn nữa còn chọn những trụ sở của môn phái hoặc là Tiên thành trên không kia
bay qua, đó gọi là rêu rao!
“Những fan ở phía sau các ngươi vẫn ổn chứ?”
“Những người xem phía dưới, cùng high lên nào!”
Cùng với giọng nói thu hút sự chú ý người khác của hắn, rất nhiều người phía
dưới suýt nữa là tức đến hộc máu.
Tên này điên rồi sao?
Nhìn mức độ dữ dội của ánh sáng màu vàng kia thì đã biết trên người hắn có số
lượng Tiên Duyên lệnh vô cùng lớn, thế mà còn dám nghênh ngang như vậy?
Đây chính là mười năm cuối cùng!
Qua giai đoạn này, Tiên Duyên lệnh có thể hoàn toàn bị ẩn, mãi cho đến ngày
phi thăng Thượng Tiên giới.
Đây là thời kì tranh đoạt Tiên Duyên lệnh mãnh liệt nhất, những người có được
có thể ẩn núp ở nơi có càng hẻo lánh được bao nhiêu thì sẽ ẩn núp ở nơi đó.
Tốt nhất là loại bí cảnh hiểm yếu mà những người khác rõ ràng có thể tìm được,
nhưng lại rất khó để đi vào.
Kết quả kẻ này lại làm ngược.
Ở đâu có nhiều người thì sẽ chui vào đó!
Hắn không biết vùng trời của một tông môn thuộc loại “không phận”, là nghiêm
cấm người ngoài tùy ý phi hành sao?
Đây là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với một tông môn, chán sống rồi sao?
Vốn dĩ cũng chỉ là hy vọng có được Tiên Duyên lệnh, phát triển đến cuối cùng,
có vài tông môn thật sự nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Nhưng mà thật đáng tiếc, cho dù tốc độ của Thành ca không mở ra Thương
Long huyết mạch thì ở cả Trung Tiên giới vẫn là một kỵ binh tuyệt trần.
Cho dù đi bằng Truyền tống trận chặn ở phía trước, cũng sẽ sờ không tới đèn xe
sau của hắn.
Rất nhiều người tức giận đến mức dọc đường nổi trận lôi đình.
Còn bên phía bảng Tiên Duyên thì người đông nghìn nghịt, lúc này đều đã xôn
xao!
Ba trăm ngàn Tiên Duyên lệnh biến mất hơn một trăm năm, rốt cuộc lại xuất
hiện!
Nhìn thấy trên tấm bia đá tiên ngọc hiển thị ra ở đó, đã không còn là điểm sáng
gì nữa, mà là một quả cầu ánh sáng cực lớn!
Đủ để thấy rõ điều đó cho thấy số lượng Tiên Duyên lệnh nhiều như thế nào.
“Rốt cuộc cũng xuất hiện!”
“Khương lão tổ của Phi Tiên Môn đã trở lại!”
“Nhất định chính là hắn, xem ra lời đồn không có sai, ba trăm ngàn Tiên Duyên
lệnh đều ở trên người hắn!”
“Nhưng nghe nói vị Khương lão tổ kia có thực lực bất phàm…”
“Có thể đi vào ngộ đạo Tiên Thụ, nhất định chính là Tiên Vương, chúng ta có
thể giành lại hắn sao?”
“Sợ cái gì, hắn giờ đã là mục tiêu công kích của mọi người, nhất định cũng sẽ
có các Tiên Vương khác nhắm vào hắn!”
“Không sai…”
Cơ hội này rất khó có được.
Tuy rằng biết rõ nhất định không phải là đối thủ của Thành ca, nhưng ba trăm
ngàn Tiên Duyên lệnh, nhân lúc loạn nhặt lấy một cái chung quy cũng không
khó nhỉ?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bay ra với tốc độ nhanh nhất từ trước đến
nay, sợ sẽ bỏ lỡ.
Nhưng vẫn có rất nhiều người có thể giữ được bình tĩnh.
Bọn họ phát hiện quả cầu ánh sáng kia vẫn luôn di chuyển rất nhanh, trước mắt
căn bản đuổi không kịp.
Đợi đến sau khi dừng lại, ắt phải có một màn đại chiến, không bằng đợi đến lúc
hai bên đều thiệt hại, rồi đi nhặt cái lợi há không phải tuyệt hơn ư?
Thế là bọn họ chờ đợi, chờ đợi…
Đợi khoảng chừng bảy ngày bảy đêm, trên tấm bia đá đại biểu dải ánh sáng của
ba trăm ngàn Tiên Duyên lệnh vẫn đang di chuyển không biết mệt mỏi y như
trước.
Hơn nữa tốc độ vẫn như cũ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người hoang mang rồi.
“Đm, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
“Hoàn toàn nhìn không ra mục đích, hình như hắn đang cố ý đi vòng vèo?”
“Hắn đang đùa giỡn với chúng ta sao, lý nào lại như vậy!”
“Sao vẫn chưa có ai đến ngăn hắn lại?”
“Chẳng lẽ các Tiên Vương và Ma Vương vẫn chưa ra tay?”
“Không, ta nghe nói ít nhất có hơn trăm vị Tiên Vương cũng đã lên đường
rồi…”
“Vậy sao hắn vẫn đang bay chứ?”