Phong và Vu Thận.
“Hai vị tiền bối, đây là tình huống gì vậy?”
“Không phải các ngươi nói, lão tổ bọn ta đang cố ý che giấu, không cần trợ thủ
sao?”
“Sao lại trở thành như vậy rồi?”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Mạch Phong mang vẻ mặt vô tôi xua
tay.
“Chuyện này ấy à, ta cũng không ngờ thái thượng trưởng lão của các ngươi lại
khinh địch đến vậy.”
“Vốn còn tưởng hắn được, ai biết hắn chả được gì đâu.”
“Được được được, coi như ta đã đánh giá cao thực lực của hắn, phán đoán sai là
được rồi.”
“Trận sóng gió này coi như do ta, được rồi chứ?”
Lời xin lỗi không chút thành ý này suýt chút chọc tức chết đám môn đồ của Dị
Gia Đạo Thần.
Nếu như không phải mất đi Đạo Thần, bớt chút sức mạnh, bọn họ chắc chắn sẽ
bổ nhào lên.
“Ngươi! Rõ ràng là ngươi cố ý.”
“Các ngươi muốn hãm hại lão tổ của phái ta.”
“Chuyện này bọn ta sẽ không bỏ qua đâu, chắc chắn sẽ báo lên cấp trên.”
“Sao có thể nói như vậy được.”
Vu Thân không thể không ra điều đình.
“Là lão tổ của các ngươi một mực yêu cầu đơn đả độc đấu, bọn ta chỉ phối hợp
theo nhã hứng của hắn thôi.”
“Vừa mới bắt đầu hắn đã nói không ai được phép ra tay.”
“Sau đó chúng ta muốn giúp hắn, nhưng cũng phải tôn trọng ý nguyện của hắn
đúng chứ?’
“Còn về sau cùng hắn bị giết, là do đánh đơn luôn có nguy hiểm, các ngươi phải
học cách chấp nhận.”
“Hay là ngươi phân xử cho mọi người đi.”
Đến cả môn đồ của hai người bọn họ cũng ngớ cả ra.
Hai vị chưởng môn, chúng ta như vậy có phải không lịch sự quá không?
Cho dù các ngươi nhìn Dị Gia Đạo Thần không thuận mắt, muốn lấy công báo
thù tư thì cũng đừng xát muối lên vết thương như vậy nhứ.
Nhất thời, bọn họ đều khó mà phụ họa theo.
Chỉ có Khương Thành đưa ngón cái lên.
“Không sai, các ngươi đang duy trì tính công bằng của việc đấu đơn.”
“Rất lâu rồi ta không nhìn thấy những tiên nhân nào có nguyên tắc được như
các ngươi, bái phục bái phục.”
“Quá khen, quá khen rồi!”
Mạch Phong và Vu Thận liên tục chắp tay, cũng sắp nhịn cười không được nữa
rồi.
Khung cảnh mắc cười này trực tiếp khiến những Thiên tộc phải hoang mang.
Các ngươi là kẻ địch với nhau đấy, đồng tình với nhau như vậy có phần hơn quá
đáng nhỉ?
Những đồ tử đồ tôn của Dị Gia cũng chịu không nỗi nữa.
Keng keng keng!
Tất cả môn đồ đều tế binh khí ra, thúc động pháp cảnh, ngang nhiên giết về phía
Khương Thành.
“Cùng nhau lên, giết hết đám gian tế của Thiên tộc này.”
“Đơn đả độc đấu đã kết thúc rồi, các ngươi còn không mau ra tay!”
Mạch Phong và Vu Thận đương nhiên sẽ không ra tay.
Không những bản thân họ không ra tay, mà còn cản môn đồ của bản thân lại.
“Yên lặng quan sát.”
Môn đồ phía sau hai người cũng kiềm không được nữa.
“Chưởng môn, đã giết lên luôn rồi còn yên lặng quan sát gì nữa?”
“Chúng ta còn không tham chiến nữa, chờ đám người kia nhảy ra là nguy đấy.”
“Bây giờ chính là cơ hội chiến thắng duy nhất của chúng ta.”
Theo như bọn họ thấy, Tuệ Thạch Đạo Thần và Tú Thông Đạo Thần đều là Đạo
Thần sơ giai.
Đến cả Đạo Thần trung giai như Dị Gia còn đánh không lại Khương Thành, hai
người này liên thủ chắc cũng không được.
Càng huống hồ gì bên đó còn có cao thủ Chân Anh Vương Thiên giai thập trọng
còn chưa ra tay.
Như vậy mà còn không liên thủ, dựa vào ưu thể đông người hơn san bằng, về
sau sẽ càng khó có cơ hội thắng.
Nếu không phải sợ bại lộ thân phận rồi những môn đồ bộ hạ sẽ thay đổi, bọn họ
hận không thể lập tức nhảy lên giúp đỡ Khương Thành nữa kìa.
Nhưng mà, Thành ca cũng chẳng cần đến sự trợ giúp của bọn họ.
Nhưng môn đồ của tông môn Dị Gia tuy hơn năm ngàn người, nhưng không có
Đạo Thần dẫn đội, cũng chẳng có sự uy hiếp gì với hắn cả.
Chỉ dựa vào vòng phòng ngự kiên cố của thiên hồn và lực trọc, hắn đã đỡ được
hai luồng công kích tập hỏa trước, xử đẹp hơn mấy chục Đạo Thánh rồi.
Rất nhanh, cục diện đã trở thành một mình hắn truy sát cả tông môn.
Nhìn đám người cứ rơi từng đám từng đám, những đệ tử của hai tông môn hai
bên đều ngậm mồm lại.
Bọn họ không hô đánh hô giết nữa mà là run cầm cập.
Trước mặt Khương Thành, mấy cấp bậc như Đạo Tôn Chí Tôn gần như chẳng
khác biệt gì với Tôn Giả cả.
Vừa nãy còn muốn cùng xông lên, cuối cùng còn có thể giết được Khương
Thành không chưa nói, bản thân bọn họ rất có khả năng trở thành đám pháo hôi.
Đám Thiên tộc vẫn đang treo máy kia, giờ trong mắt chỉ còn lại sự kính nể.
Đặc biệt là Nguyệt Khinh và Chân Anh Vương, ngẩn ngơ nhìn Khương Thành
giống như một chiến thần, suýt chút nữa nhỏ dãi ra luôn rồi.
Người này nếu như hoàn toàn đứng về phía Thiên tộc bên này thì tốt biết mấy!
Sức chiến đấu của một mình hắn chưa chắc sánh được với tam đại vương giả và
ba vị quốc sư.
Nhưng biểu hiện cường thế khi gặp đám ẩu đả này lại độc nhất.
Đối phó với cao thủ Thiên tộc vẫn phải cần nhiều người.
Sáu đại năng đỉnh cao khi đối mặt với sự vây công của hơn trăm Đạo Thánh và
hàng ngàn Chí Tôn Đạo Tôn này, cũng chỉ có thể tạm thời tránh mũi kiếm, từ từ
đối phó.
Bọn họ cũng có thể thắng, nhưng cần phải cố gắng duy trì thế cân bằng với
thiên địa một phương, để tránh linh ý dung nhập vào trong đó bị hỗn loạn.
Làm gì có thể giống với Khương Thành, cứng nhắc xông lên giết sự công kích
của tất cả mọi người phía đối diện chứ.
Trận chiến rất nhanh đã đi đến hồi kết.
Hơn năm ngàn người bị giết lởm chởm, lần này Khương Thành không để một ai
chạy được cả.
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, thu hoặc được ối đồ phong phú, hắn lại lần
nữa đứng trước mặt Mạc Phong và Vu Thận.
Môn đồ phía sau hai người giống như gặp phải đại địch, rất nhiều người thậm
chí còn không kiềm được bất giác lùi về sau mấy bước, sắc mặt kinh hoàng.
Bọn họ đã gặp qua Đạo Thần cao giai mạnh nhất.
Nhưng chưa từng nhìn thấy phong cách như Khương Thành.
Rất nhiều người vừa lui lại vừa uy hiếp.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Bọn ta vẫn còn trợ thủ khác đấy.”
“Đúng, còn có những tông môn khác đang đến, ngươi dám động thủ với bọn ta
thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Khương Thành và Mạch Phong, Vu Thần nhìn nhau một cái, toàn bộ đều dở
khóc dở cười.
Mạch Phong và Vu Thận khẽ truyền âm.
“Khương chưởng môn, chúng ta có nên công khai thân phận, từ nay theo ngươi
không?”
Thành ca suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu.
“Thế cục trước mắt vẫn chưa rõ, ta vẫn chưa có kế hoạch cụ thể.”
“Hai người các ngươi cứ duy trì thân phận trước mắt đừng để lộ.”
“Suy cho cùng thì việc tranh đoạt thần vị này cũng rất quan trọng với các ngươi,
vẫn nên diễn tốt vai diễn của mình đi.”
“Lỡ như nương nhờ ta mà mất đi cơ hội, thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
“Tương lai nếu cần thì ta sẽ gọi các ngươi.”
Mạch Phong và Vu Thận nghĩ lại cũng thấy có lí.
“Vậy bọn ta lui trước đây.”
Sau đó, ba người ngắt truyền âm, bắt đầu diễn.
“Thực lực của các hạ thật sự khiến người ta bái phục.”
Mạch Phong chắp tay, sau đó sắc mặt nghiêm nghị lại nói: “Nếu muốn động thủ
với tông môn ta, vậy ta có bị nghiền thành tro cũng sẽ liều đến cùng.”
Vu Thận nhìn những môn đồ đằng sau, cảm khái nói: “Chờ khi lát nữa khai
chiến, các ngươi hãy lập tức chạy khỏi nơi này.”
“Thân là chưởng môn, ta sẽ dùng tính mạng của minh để tạo ra con đường sống
cho các ngươi.”
Lời này vừa nói ra, những môn đồ tinh anh của hai phái đều chấn động.
Tu luyện nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn chưa từng gặp được người có thể vì
người khác mà hi sinh mình như vậy.
Có những trưởng lão trước đây rất thân với hai Đạo Thần này lại càng khó tin
hơn.
Trong ấn tượng của bọn họ, chưởng môn phái mình đâu cao thượng được thế.
Sao tự nhiên lại biến tính biến nết rồi?
Lẽ nào bản thân trước đây đã hiểu lầm nhân phẩm của chưởng môn ư?