cỏn con mà thôi.
Tỷ lệ thất bại gần như có thể xem nhẹ không cần tính toán đến.
Điều duy nhất cần suy xét đó chính là tốc độ luyện chế.
Điều này đối với việc hắn có được tất cả tri thức luyện đan, tất cả các trường
phái luyện đan trong lòng bàn tay mà nói cũng không coi là vấn đề gì cả.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn thao tác kỳ diệu giống như hồ điệp xuyên
hoa và ấn quyết rối mắt của những người khác.
Phụ trợ pháp trận giống như là mở ra một máy tăng tốc chuyển động điên
cuồng.
Trạng thái của lò đan, tốc độ phát triển biến hóa cực nhanh càng vượt xa nhận
thức của mọi người.
Tất cả những người đứng xem đều ngây ngốc choáng váng.
Tiết tấu vốn có của luyện đan cũng có thể nhanh chóng kịch liệt gió cuốn mây
tan giống như trong chiến đấu ư?
Luyện đan như vậy, thật sự sẽ không làm sai sao?
Cho dù đa phần bọn họ đều không hiểu luyện đan, cho dù có biết cũng chỉ biết
nhiều nhất là Đế Đan nhất phẩm, Đế Đan nhị phẩm mà thôi.
Nhưng nhìn thấy thao tác cấp cao như vậy lại không thể hiểu sao lại cảm nhận
được một loại ý cảnh kiểu khác.
Bất giác lò đan đã phát sáng dữ dội.
Ngay sau đó, 105 Tiên đan Chính Dương Tích Ngũ Phẩm quay tròn bay lên
giữa không trung.
Thành Ca vung tay, thu thập hết toàn bộ đan dược.
Mọi người mắt sắc, vừa nhìn đã thấy chỗ bất phàm của những Đế Đan kia.
“Tinh Phẩm!”
“Còn có cực phẩm!”
“Trời ơi, không những nhanh như vậy, hơn nữa phẩm chất còn cực cao!”
“Lại có thể không có một viên đan dược nào phẩm chất bình thường, càng
không tồn tại viên đan dược nào chất lượng kém…”
Bọn họ chẳng những tin rồi, mà còn phục rồi, dù sao thì cả quá trình cũng diễn
ra ở ngay trước mắt mình.
“Chủ yếu là tốc độ, thực sự quá kinh ngạc!”
“Không hổ là Thái Thượng Cung chủ!”
“Sao ta lại cảm thấy Thái Thượng Cung chủ còn lợi hại hơn những vị tông sư
trước đó vậy?”
Mặc dù chỉ là Đế Đan Ngũ Phẩm, nhưng chỉ riêng tốc độ thành đan đã vượt xa
những người khác cả mấy chục lần, cũng đã đủ khiến bọn họ chấn động.
Khương Thành thu Đế Đan lại, cũng không “tham ô” một viên nào.
Hắn ở trước mắt bao người, giao hết tất cả hơn trăm viên Tiên Đan Chính
Dương Tích cho đệ tử kia.
“Haizz, lâu lắm rồi không luyện đan, không được quen tay cho lắm.”
Thành Ca còn giả bộ không nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của mọi người, thở
dài thật đáng tiếc.
“Trì trệ không thể đi vào tiết tấu bình thường, lãng phí quá nhiều thời gian.”
Tất cả mọi người đều không biết nên nói gì.
Vừa rồi mà vẫn còn là lãng phí thời gian?
Cảm thấy vậy vẫn là chậm à?
Điều này khiến những bậc thầy Đế Đan khác sao mà chịu đựng nổi, dứt khoát
đổi nghề.
“Tay nghề luyện đan của Thái Thượng Cung chủ thực sự là lần đầu ta thấy.”
“Đan Thần, Đan Thần thỏa đáng!”
Mặc dù biết rõ Thành Ca chỉ đang làm màu, nhưng tất cả mọi người đều tỏ vẻ
chịu phục, người ta dùng thực lực để làm màu mà.
Vị đệ tử ngoại môn kia run rẩy chìa hai tay ra tiếp nhận đan dược, kích động
đến mức hoài nghi đây có phải đang nằm mơ không.
“Đa tạ Thái Thượng Cung chủ, đa tạ Thái Thượng Cung chủ…”
Thực ra hắn vẫn luôn phiền não không biết những tư liệu kia nên mời ai giúp đỡ
mình luyện chế đây.
Đan sư của Thiên Đan Tư đều đã rời khỏi rồi.
Huống hồ cho dù có ở đây giúp đỡ cũng không giúp được đệ tử cấp thấp nhất
như hắn.
Tông môn khổng lồ của ba triệu người, quá nhiều người.
Ngoài giúp đỡ luyện đan, chắc chắn sẽ ưu tiên Đạo Thánh, Đạo Tôn, trưởng lão,
sau đó là thiên tài Chí Tôn, đệ tử chân truyền.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm này.
Chuyện Đạo Thánh giúp đỡ tôn giả luyện đan so với tốc độ luyện đan vừa rồi
càng thấy hiếm có, không thể nào tưởng tượng nổi.
Không khoa trương chút nào khi nói, giờ phút này hình tượng của Thành Ca ở
trong cảm nhận của các đệ tử ngoại môn chẳng hiểu sao tự dưng tăng lên vài
lần.
“Ta còn đang an nhàn thoải mái, nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, còn có ai cần luyện
đan không?”
Rèn thép phải nhân lúc nóng.
Hiệu quả làm màu của một lần Đế Đan Ngũ Phẩm còn chưa đủ.
Lại còn sẵn lòng giúp đỡ một lần nữa?
Lúc này, tất cả mọi người đều không thể nào gắng gượng được nữa.
Một tay vừa rồi của Khương Thái Thượng cũng đủ để nói rõ tay nghề luyện đan
của hắn vững vàng biết bao nhiêu.
Mà dựa thân phận của hắn, cũng tội gì mà tham ô chút tư liệu kia của đệ tử
ngoại môn.
Để lão nhân gia hắn giúp đỡ luyện đan là cơ hội tám đời cầu còn không được!
“Ta Ta Ta!”
“Giúp ta, giúp đỡ ta!”
“Thái Thượng Cung chủ giúp đỡ ta…”
“Tư liệu của ta đều ở chỗ này, Thái Thượng Cung chủ mau giúp ta!”
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người ở đấy đều loạn lung tung.
Lúc Thành Ca vừa mới luyện đan, lại có rất nhiều đệ tử ngoại môn nghe được
tin tức nhanh chóng đi tới, lúc này ở đây đã tụ họp hơn hai trăm ngàn người.
Có thể tưởng tượng được đó là tình cảnh như thế nào.
Suýt chút nữa bị chết chìm trong biển người.
Thành Ca cuối cùng cũng chọn một đệ tử ngoại môn, giúp hắn thành công luyện
được một lò Đế Đan Lục Phẩm.
Còn chẳng tốn đến thời gian nửa ngày.
Tốc độ này còn vượt xa cả Dịch Đan Lưu trực tiếp đổi mới nhận thức của mọi
người.
Phẩm chất của thành quả đan dược, vẫn là cơ sở tinh phẩm như trước.
Thái Thượng Cung chủ còn “hào phóng”, vẫn giao hết toàn bộ 93 viên thành
phẩm Đế Đan cho tên đệ tử kia như cũ.
Tên đệ tử được trợ giúp kia cảm động đến rớt nước mắt.
Bởi vì Khương Thành không giống với những Đế Đan Sư khác, trợ giúp xong
còn thu một nửa thù lao.
“Hu hu hu, Thái Thượng Cung chủ ngươi thật tốt bụng.”
Thành Ca khoát tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trợ giúp môn đồ dưới trướng của
mình, ta há có thể nhận thù lao?”
“Như thế không phù hợp với tôn chỉ vui vẻ giúp đỡ mọi người của ta.”
“Có thể nhìn thấy các ngươi lớn lên khỏe mạnh, ta cũng rất vui mừng.”
Mọi người lập tức nghiêm nghị kính nể.
Như vậy quá vĩ đại rồi!
Loại tôn chỉ này, khiến mọi người cảm thấy kính nể từ tận đáy lòng.
Mặc dù có người hoài nghi có phải đan dược phẩm giai quá thấp, Thái Thượng
Cung chủ chướng mắt nên mới cố ý nói như vậy hay không.
Nhưng loại ý nghĩ này rất nhanh đã bị một trận làn sóng âm thanh cuồng nhiệt
nhấn chìm xuống.
“Thái Thượng Cung chủ, ngươi còn trợ giúp luyện đan không?”
Thành Ca đã luyện đan thành công hai lần liên tiếp, đã hoàn toàn thiêu đốt bầu
không khí ở hiện trường.
Nhìn thấy hai tên đệ tử may mắn kia, những người khác sao có thể bình tĩnh
được nữa?
Ngẫm lại bản thân mình lao tâm khổ tứ làm tốn nhiều tư liệu như vậy, nhưng
buồn sầu bạc cả tóc cũng không tìm thấy một Đế Đan Sư làm chỗ dựa giúp đỡ
luyện đan.
Cho dù có giúp đỡ cũng phải trả công một nửa thành phẩm trở lên để làm thù
lao.
Mà bây giờ chỉ cần nịnh hót Khương Thành, nếu tâm tình hắn tốt, tất cả những
vấn đề kia đều giải quyết dễ dàng!
Loại cơ hội tốt thế này thì ai có thể bỏ qua chứ?
Nếu như không phải Khương Thành còn có thể trấn giữ những người ở đây, thì
thậm chí bọn họ còn muốn chen lấn đến mức đánh nhau luôn rồi.
“Thái Thượng Cung chủ giúp đỡ ta!”
“Thái Thượng Cung chủ anh minh uy phong!”
“Đạo Thánh Khương Thái Thượng anh tuấn phi phàm không gì sánh được…”
Đương nhiên Thành Ca sẽ không tiếp tục luyện chế ở đây nữa.
Quá phiền phức.
Sao có thể quay về vừa đóng cửa điện, rồi mở ra hệ thống thuật luyện đan
nhanh vù vù một cách đơn giản đây.
“Mọi người yên lặng một chút, ổn định một chút đừng nóng vội!”
Hắn tùy tiện nói câu này, tất cả mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.
Uy danh kia quả thực không gì sánh bằng.
“Ta hiểu mọi người đều có tâm tình là muốn có đan dược, nhưng hôm nay thực
sự không có thời gian.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài.
Tiếc nuối và chán nản tràn ngập trên mặt mỗi một người ở đấy.
Sớm biết như vậy, lúc Thái Thượng Cung chủ vừa bắt đầu hỏi thì bản thân nên
nói cần giúp đỡ luyện chế luôn rồi.
Lúc đó thì hay rồi, đánh cái gì mà mặt đầy gì mà mập mạp.
Bây giờ thì tốt rồi, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào khác nữa.
Có điều ngay sau đó, Thành Ca liền chuyển đề tài câu chuyện.
“Nhưng mà là Thái Thượng Cung chủ, ta cũng không nhẫn tâm nhìn mọi người
tu luyện nhưng không có đan dược có thể dùng được.”
“Mặc dù bình thường ta cũng bận, mặc dù tu luyện của ta cũng gấp rút, cũng
vẫn muốn dành thời gian đến giúp mọi người.”