Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, hai người đã tiến vào thạch điện.

Bên trong đại điện hùng vĩ mà tráng lệ, hoàn toàn không thể nhận ra dáng vẻ

trước đây của đảo.

Khương Thành và hắn cùng đi vòng qua vài chiếc cột khổng lồ, đến bên cạnh

chiếc ao lớn hình tròn ở trung tâm mái vòm.

Bên trên ao nước là mây mù lượn lờ.

Rõ ràng trong điện không có gió, nhưng sóng xanh vẫn khẽ lăn tăn.

Nhìn mặt nước mênh mông khói sóng, Khương Thành bật ngón tay cái.

“Ngươi có khiếu thẩm mỹ ổn đấy, vậy mà có thể biến cái hố to kia thành một

cái ao xinh đẹp.”

Lúc trước, cái ao lớn này chính là Lạc Tiên Trì.

Chuyện “hố biến thành ao” chỉ là đùa thôi. Thật ra trong ao này tràn ngập sức

mạnh pháp tắc thiên địa tuần hoàn.

Cho dù đã trải qua quá trình chuyển hoá đặc biệt của Lạc Tiên đảo nhưng không

phải ai cũng có thể tự tiện đụng vào nó.

Di làm được chuyện này, điều đó đủ để chứng tỏ năng lực của hắn.

Hiện tại, không thấy cột đá ở cạnh mép ao khi trước.

Tại vị trí ban đầu của chúng, có thêm 10800 đài sen mang màu sắc khác nhau,

đen trắng xanh vàng đỏ, chẳng thiếu màu gì.

Không có gì quá bất ngờ, đây chính là vị trí phụ mới.

Còn vị trí của Phó điện chủ và hộ pháp mà Di nhắc tới khi ở bên ngoài thì

Khương Thành không nhìn thấy.

Hai người bay lên khoảng không bên trên mặt ao, Thành ca định nhảy xuống

giống như ngày trước từng nhảy vào Lạc Tiên Trì, nhưng lại bị Di ngăn cản.

Sau đó, hắn thấy Di khẽ búng tay.

Trong số hàng vạn đài sen, có mười tám đài bỗng phát sáng mãnh liệt.

Ngay sau đó, hào quang do mười tám đài sen này toát ra lập tức bắn lên phía

trên mặt nước.

Một giây sau, Khương Thành phát hiện xung quanh không còn là chính điện

nữa.

“Hoá ra Lạc Tiên Trì này còn có những gian tách biệt với nhau?”

“Mật mã mở cửa cũng khác nhau?”

Phía trước hắn, đèn đuốc sáng trưng, bởi vì từng ngọn nến chập chờn đang tạo

thành một cái cổng vòm ở bên trên.

“Cổng vòm” cao ngất từ từ chuyển động, khiến những ngọn nến ở một bên rơi

vào trong nước, mà bên kia lại có những ngọn nến mới chồi lên khỏi mặt nước.

Toàn cảnh giống như một vòng đu quay khổng lồ cao chọc trời, trông khá thơ

mộng.

“Đây chính là Luân Chuyển Đăng Bàn?”

Di gật đầu.

“Đúng.”

“Những ánh nến kia, chính là Thiên Phú Lưu Hoả.”

Khương Thành hỏi: “Làm sao để hấp thụ chúng?”

Di đáp: “Ta chưa thử, nên không thể đưa ra bất kì lời khuyên nào cho ngươi.”

Khi hắn vừa nói xong câu, Khương Thành đã giẫm lên sóng nước đang trôi về

phía bảng đèn khổng lồ kia, bất giác tiến tới bên dưới “cổng vòm” nọ.

Di không nói gì nữa, bóng dáng hắn lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ.

Khi xuất hiện lần nữa, nó đã đến bên ngoài Lạc Tiên Trì.

Đúng vậy, đây chính là kế hoạch của hắn.

Nếu Khương Thành không muốn theo phe Lạc Tiên điện, không muốn liên thủ

với hắn để đối phó với Giáng Thần giả, vậy hắn sẽ lừa Phi Tiên môn lên con

thuyền này.

Sau khi Phi Tiên môn hoàn toàn bị cuốn vào, Khương Thành có muốn đứng

ngoài cuộc cũng chẳng được.

Đến khi ấy, Khương Thành chỉ có thể đi theo xu thế chung, từng bước xuống

nước dần.

Nhưng lừa Phi Tiên môn lên thuyền cũng không phải chuyện dễ.

Điều kiện tiên quyết để truyền thánh chỉ giả chính là giấu chuyện của Khương

Thành.

Vì vậy, hắn cố tình nhắc tới Thiên Phú Lưu Hỏa chính là để hấp dẫn Thành ca,

khiến đối phương chủ động tiến vào.

Luân Chuyển Đăng Bàn không phải nơi nguy hiểm, cũng chẳng phải cạm bẫy

gì.

Nhưng nếu hấp thụ bất cứ đóa Thiên Phú Lưu Hỏa nào, dù là thành công hay

thất bại thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài.

Mà khoảng thời gian này đã đủ để Di làm được rất nhiều việc.

Đi ra bên ngoài điện, không đợi hắn lên tiếng, đám Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh,

La Viễn đã vây lại ngay.

“Sao lại chỉ có một mình ngươi?”

“Khương chưởng môn đâu rồi?”

“Chẳng lẽ đã bị ngươi mưu hại?”

Di muốn kéo họ theo phe hắn, nên đương nhiên sẽ phải trấn an bọn họ.

Vì vậy, hắn lại chủ động đưa họ vào trong Lạc Tiên điện.

Thậm chí hắn còn đưa bọn họ cùng tiến vào không gian của Đăng Bàn, để các

nàng tận mắt nhìn thấy Khương Thành.

Thành ca không biết phải dùng tư thế gì để hấp thu Thiên Phú Lưu Hỏa, cũng

chẳng có manh mối gợi ý nào, hắn đang vận dụng đầu óc mình.

“Sao các ngươi lại tới đây?”

Di bất lực nhún vai.

“Các nàng cho rằng ngươi đã bị ta đây hãm hại.”

Thành ca đang bận, vậy nên hắn thuận miệng dặn đám Kỷ Linh Hàm một câu.

“Ta không sao, đó là một cơ duyên, nó kết thúc là ta trở về ngay.”

Nói xong, hắn định trực tiếp chạm tay vào đám Lưu Hỏa nọ.

Sở dĩ hắn không cho đám Kỷ Linh Hàm cùng hưởng ké cơ duyên là vì hắn cũng

không xác định được tính nguy hiểm, hiển nhiên không thể cho các đệ tử mạo

hiểm cùng.

Sau khi theo Di trở ra bên ngoài, chúng đệ tử Phi Tiên môn cũng đã yên tâm.

Kỷ Linh Hàm còn chủ động khom người, tự cáo tội với Di.

“Thực sự xin lỗi, vì hiểu lầm nên ban nãy đã mạo phạm ngươi, kính xin ngươi

đừng trách cứ!”

Lâm Ninh thành khẩn nói: “Thì ra ngươi đã tặng cho chưởng môn phái ta một

cơ duyên, vô cùng cảm tạ ngươi.”

Ngoài xấu hổ, họ còn nảy sinh một chút thiện cảm với Di.

Di xua tay, khẽ mỉm cười, đáp: “Ta với Khương Thành cũng coi như một nửa

đồng môn, không cần đa lễ.”

Đồng môn?

Toàn bộ đệ tử Phi Tiên môn cùng sửng sốt.

Mặc dù họ coi Khương chưởng môn là người thân nhất, nhưng các nàng không

hề biết lai lịch của hắn.

Chỉ biết rằng dù hắn lên tới bất cứ vị diện nào, gặp kẻ thù mạnh ra sao thì hắn

vẫn luôn “thần cản sát thần”.

Dù đối mặt với tình huống nào, hắn cũng ứng biến thành thạo.

Đây là kiểu người không gì không làm được, có đánh chết thì họ cũng chẳng tin

hắn không có gốc gác kinh thiên động địa nào.

Vừa rồi các nàng đã thấy được Di mạnh mẽ ra sao, thần kì thế nào.

Nghĩ kĩ lại, có lẽ chỉ có nhân vật như vậy mới xứng ngồi ngang vai vế với

Khương Thành nhỉ?

Kết hợp với hình thức bạn cũ vừa hàn huyên rất vui vẻ ban nãy và hành động

tặng cơ duyên thân tình, bọn họ thật sự tin vậy.

Nửa đồng môn, vậy cũng xem như trưởng bối trong sư môn đấy!

Bởi thế, thiện cảm họ vừa nảy sinh với Di lập tức thăng hoa lên một tầm mới,

đạt đến mức cực cao.

Di tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu nước đi thứ hai.

“Cẩn mới tiếp nhận vị trí Phó điện chủ, vị trí chúa tể của suối nguồn thứ nhất

còn trống, cứ để La Viễn tiếp quản đi.”

Lời vừa dứt, một số Hư Đế của các suối nguồn xung quanh lập tức nhảy dựng

lên.

“Cái gì?”

“La Viễn tiếp quản?”

“Cùng lắm thì hắn cũng chỉ là một Thánh Tôn thôi mà?”

“Đúng đấy, nếu muốn tiếp quản vị trí chúa tể, ít nhất cũng phải là Cổ Thánh như

ta chứ? Đương nhiên ta không nói ta phải được làm chúa tể, ta chỉ muốn nói đôi

câu vì chư vị đạo hữu đều là Cổ Thánh thôi…”

Đối mặt với thái độ phản đối kịch liệt của họ, Di chỉ đáp lại rất đơn giản.

“Các ngươi không muốn làm Hư Đế hả?”

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, bởi họ đột nhiên nhớ ra kết cục của chúa

tể Thanh Diệu lúc trước.

Song, bọn họ không phản đối thì La Viễn cũng tự xua tay liên tục để từ chối

khéo.

“Ấy ấy ấy, ta không thể đảm nhiệm vị trí này mà?”

“Cho dù muốn chọn người làm chúa tể, vậy cũng nên để Kỷ sư tỷ đảm đương,

ta làm sao được?”

“Vả lại Khương chưởng môn chưa lên tiếng mà.”

Di phất tay, đưa ra một quyết định mới.

“Trong khoảng thời gian này, Khương Thành không tài nào phân thân ra được,

vị trí Phó điện chủ của hắn tạm thời sẽ do Kỷ Linh Hàm đảm nhiệm.”

“A?”

Ngay sau câu nói này, không chỉ đám Hư Đế vừa ngậm miệng mà cả mấy vị Cổ

Thánh cũng không chịu nổi nữa.

Khương Thành làm Phó điện chủ nhưng họ còn không phục, huống hồ là Kỷ

Linh Hàm.

Cùng lắm thì nàng cũng chỉ là một Thánh Tôn thôi mà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK