Thái độ của Khương Thành rất kiêng quyết.
“Hoặc đồng ý hoặc là khai chiến.”
Huyễn Vương dám đảm bảo nếu đổi thành người khác mà dám nói mấy lời như
thế thì sớm đã bị cho một nhát kiếm rồi.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể xua tay.
“Chuyện lớn như vậy, bọn ta không thể làm chủ được.”
“Vậy nhanh chóng tìm người có thể làm chủ được đến đây.”
Khương Thành lạnh lùng nói: “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, trong vòng một
ngày mà không có câu trả lời thì sẽ trực tiếp khai chiến.”
Nói xong hắn biến ra một cái ghế cao trên không ngồi chễm chệ trên đó.
Hàng chục triệu tiên nhân ở dưới tâm trạng lẫn lộn.
Rõ ràng Khương Thành đã tiêu diệt Minh Nhai Thiên, hủy đi lực lượng đỉnh
cao nhất của Minh Tái vực, coi như hắn đã là kẻ địch.
Nhưng bọn họ lại không thể hận được.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được cảm giác được bảo vệ từ trên “kẻ địch”
này.
Ở Nguyên Tiên giới, chuyện này là chuyện rất hiếm tháy.
Càng huống hồ gì trước đó bọn họ còn không quen biết Khương Thành.
Nếu đổi thành Minh Nhai Thiên gặp phải tuyệt cảnh như vậy thì sớm đã bắt hộ
làm bia đỡ đạn kéo dài thời gian với quân địch, tạo cơ hội cho bản thân bỏ chạy
rồi.
Nhìn bóng dáng ngồi trên hư không, trong lòng rất nhiều người lại nhiều thêm
mớ cảm xúc.
Còn ở bên kia, Huyễn Vương đã thông qua một bí bảo đặc biệt của Thiên Cung
để bảo cáo sự việc bên này với Tử Tiêu điện.
Trên thực tế, Tử Tiêu điện lúc này cũng đang bàn về Khương Thành.
Bời vì cái chết của Kiêu Vương và hai tiên tướng mới xảy ra trước đó không
lâu.
Mấy Thần Quân do Quân Vương dẫn đầu tức giận vô cùng, nước bọt văng tung
tóe.
“Tên này nhất định phải giết chết.”
“Tuyệt đối không thể giữ lại!”
“Tính thử xem hắn đã giết chết bao nhiêu người của chúng ta rồi?”
“Hắn được đằng chân lên đăng đầu, cứ nghĩ Thiên Cung chúng ta không chế
ngự được hắn chắc?”
“Hắn lại dám giúp đỡ Minh Tái vực chống lại chúng ta, đó là kẻ địch không thể
không trừ khử.”
“Không được thỏa hiệp với hắn.”
Tâm Đế từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ngồi mà không cảm xúc, nội tâm cũng
giận dữ vô cùng.
Nếu như là trước đây thì hắn sớm đã không tiếc giá nào mà hạ lệnh giết chết
Khương Thành.
Nhưng giờ đây, nghĩ đến “chỗ dựa” của tên tiểu tử đó, hắn chỉ có thể nén cơn
giận.
Chính vào lúc này thì tin tức mới lại được truyền đến.
“Khương Thành dẫn dụ Minh Nhai Thiên xuất kích, một phát chém chết mười
Đạo Thánh, vô số Đạo Tôn và Chí Tôn…”
“Thiên Lân Quân chúng ta dứt khoát xuất kích, cuối cùng đã hủy diệt toàn bộ
Minh Nhai Thiên.”
“Đến nay binh ta đã đến bản doanh của Minh Tái vực…”
Sau khi nghe được một loạt tin tức này, Tâm Đế vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi Kiêu Vương bị giết, hắn còn cho rằng Khương Thành tạo phiền phức
cho Thiên Cung, tính ra chẳng phải là một sống một còn với hắn sao.
Bây giờ lại nghe thấy tiểu tử này hủy diệt Minh Nhai Thiên rồi.
Thế này là tình huống gì đây?
Những Thần Quân trong Tử Tiêu điện cũng ngây ra không biết nói gì.
Mới một khắc trước bọn họ còn khăng khăng Khương Thành đến giúp Minh
Nhai Thiên.
“Chuyện này, có lẽ là tin tốt nhỉ?”
“Khụ, tên đó sao lại hạ thủ với Minh Nhai Thiên?”
“Không phải hắn cùng với đối phương chiến đấu sao?”
“Cho dù là thế nào thì có được sự giúp đỡ của hắn mà khoảng cách đến việc
chinh phục được Minh Tái vực của chúng ta cũng chỉ còn kém một bước nữa
thôi.”
“Nhưng đừng quên câu cuối cùng, Khương Thành muốn đại quân ngừng chiến
một tháng.”
Trong Tử Tiêu điện rất nhanh đã bàn tán sôi nổi.
“Hắn có tư cách gì mà đòi ngưng chiến một tháng chứ?”
“Hắn tưởng mình là ai chứ, người trung gian phụ trách điều đình à?”
“Nhưng mà thực lực của hắn…”
“Nếu Thiên Đế ra tay thì ta không tin hắn có thể còn sống được.”
“Tên này rốt cuộc muốn làm gì?”
Cuối cùng, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Tâm Đế.
Còn về Huyết Đế thì hắn đã đến không gian Thiên Đạo tham gia vào một trận
chiến ở một tầng lớp khác rồi.
Tâm Đế cũng có phần không rõ được suy nghĩ của Khương Thành.
Tên này rốt cuộc là ở bên nào?
Hắn rốt cuộc muốn giúp Thiên Cung hay là giúp Minh Tái vực?
Hắn lại lần nữa nghĩ đến cái gọi là “lai lịch” của Khương Thành.
Phải rồi, tên này là thần được bọn họ tạo nên.
Đám người này nhất định có tính toán rất lớn.
Lẽ nào muốn châm dầu vào trận chiến giữa Thiên Cung và các vực, để những
đối thủ đỉnh cao nhất của hai bên chết càng nhiều càng tốt?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Nhưng một nghi vấn mới lại nổi lên.
Đám người đó trong thời kì Cổ Nguyên Tiên giới vẫn ở những nơi vô cùng
nguy hiểm để làm những chức nghiệp nguy hiểm, từ trước đến nay chưa từng
qua lại với bên ngoài, cũng lười để ý những chuyện thế lực phân tranh.
Phong cách của Khương Thành lại hoàn toàn ngược với bọn họ.
Cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định.
“Đồng ý với hắn!”
“Không những đồng ý với hắn mà còn phải vỗ về những tông môn và quần tộc
còn lại, để họ yên tâm sống ở Minh Tái vực.”
Những Thần Quân trong điện sôi nổi lên, hoàn toàn không hiểu được quyết định
này.
Theo như bọn họ thấy, thế há chẳng phải là nhường nhịn Khương Thành sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Hơn nữa, trước giờ Thiên Cung đều không cho phép xuất hiện những tông môn,
thế gia, yêu cầu tất cả mọi tiên nhân đều phải nghe theo sự quản lí thống nhất
theo quy định của Thiên Cung.
Sao bây giờ lại vỗ về những tông môn, quần tộc còn lại chứ?
Đối với sự nghi hoặc của bọn họ, Tâm Đế chỉ bỏ lại một câu.
“Chúng ta cũng nên thay đổi sách lược rồi.”
“Tương lại sẽ phải đối mặt với một sự tồn tại nguy hiểm đang ẩn trong bóng tối,
nhưng tông môn và quần tộc bên ngoài… cũng có thể sẽ trở thành trợ thủ của
chúng ta.”
Mệnh lệnh của hắn rất nhanh đã được truyền đến tiền tuyến.
Huyễn Vương không ngờ nhanh như thế đã có câu trả lời rồi.
Tử tiêu điện bên này còn đưa ra một sự nhượng bộ trước nay chưa từng có.
Đón lấy sự chú ý từ hai bên, hắn chầm chậm mở ngọc phù truyền tin.
“Thiên Đế có lệnh, Thiên Lân Quân không được phép tiến công Minh Tái vực
trong vòng một tháng.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức rời vào biển reo hò.
“Thật sự thành rồi?”
“Tốt quá rồi!”
Chục triệu tiên nhân bên dưới ai ai cũng ngập tràn trong sự vui mừng vì vì cuộc
sống sau đó.
Ngay sau đó rất nhiều tiên nhân đã khom người hành lễ về phía Khương Thành.
“Đa tạ Khương tiền bối!”
“Ơn cứu mạng hôm nay của Khương tiền bối, ta tuyệt đối sẽ không quên.”
“Tương lai có gì sai bảo, ta đây thà chết không từ.”
Sự cảm kích của bọn họ là thật lòng từ trong tâm.
Bởi vì ai cũng không phải kẻ ngốc.
Nếu như không có Khương Thành thì hôm nay bọn họ đã đón lấy đao kiếm của
Thiên Lân Quân rồi.
“Cảm ơn Khương tiền bối đã bảo vệ bộn ta.”
“Thế này mới đúng là cao nhân, không giống như Minh Nhai Thiên…”
“Ngươi còn đem Minh Nhai Thiên đi so sánh với Khương tiền bối bọn ta à,
không tiếc bên ta đối kháng với Thiên Cung! Minh Thiên Nhai xem chúng ta là
gì chứ, bia đỡ đạn mà thôi.”
Đột nhiên Khương Thành phát hiện giá trị thanh danh của bản thân đang dâng
lên cuồn cuộn.
Vượt qua bất cứ lần nào trước đây.
Chục triệu tiên nhân ở đây tuy không ở cảnh giới Đạo Thánh, rất nhiều trong đó
thậm chí còn chưa đến Đạo Tôn, nhưng cảm tình đối với hắn đã vượt qua bước
kinh ngạc, chấn động hay sùng bái mà thẳng đến quy thuận rồi.
Rất nhiều người đã xem hắn như là người của mình rồi.
“Chuyện này… sao lại có thể như vậy nhỉ?”
Bản thân Thành ca cũng ngớ ra.
Sở dĩ hắn xuất đầu lộ diện chỉ vì đơn thuần cảm thấy chuyện này là vì bản thân
mà ra, những tiên nhân này không nên bị giết thế thôi.
Thật sự không ngờ lại mua được lòng người, hắn cũng chẳng hề có dã tâm hay
tính toán gì.