Cho nên ngay từ đầu hắn đã quăng đại nghĩa chống lại Chân Tiên ra, ta tập hợp
chín món pháp bảo là vì muốn đánh chết mấy vị Chân Tiên kia.
Ta suy nghĩ vì mọi người đó.
Thanh Sa từ chối giao ra Chu Tâm Chùy đồng nghĩa với việc đối địch với tất cả
mọi người.
Điều này có nghĩa là chụp một cái mũ vô hình lên đỉnh đầu Thanh Sa, nàng lập
tức sẽ bị cô lập, khiến cho hàng vạn cao thủ không thể ủng hộ nàng được nữa.
Thực tế thì sau khi biết được chín pháp bảo hợp lực sẽ mạnh như vậy, còn có cơ
hội tiêu diệt mấy Chân Tiên kia nữa, rất nhiều quần chúng vây xem quả thật đã
nghĩ như vậy.
Bọn họ cũng hy vọng Thanh Sa sẽ nghe theo Chiến bộ.
Nhanh chóng hợp lực chín pháp bảo, tiêu diệt mấy Chân Tiên kia, giải quyết
tình thế nguy hiểm của mọi người.
Chỉ tiếc, hắn đã tính sai một chuyện.
Chỉ thấy Thành ca chạm vào chiếc nhẫn, Luyện Cốt Phiên phát ra ánh sáng màu
tím lấp lánh bay lên bầu trời, đón gió phấp phới!
“Việc nội bộ ư?”
“Ngươi muốn chín pháp bảo hợp lực, vậy đã qua sự đồng ý của ta chưa?”
Chiến Doanh biến sắc, tộc nhân của các bộ ở phía sau cũng ồ lên.
” Sao Luyện Cốt Phiên lại ở trong tay của ngươi?”
“Nếu không thì sao? Ngươi cho là ở trong tay của ai, thánh giả Tích Phong hả?”
Chiến Doanh dần dần bình tĩnh lại.
Tin tức của bọn họ lạc hậu thật, đúng là họ không biết việc Tích Phong đã bị
giết.
Đáng lẽ bọn họ còn muốn tìm Tích Phong lấy lại Luyện Cốt Phiên đấy, chẳng
qua mà mãi vẫn không tìm thấy hắn.
“Ngươi đoạt được nó từ trong tay Tích Phong ư?”
“Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì hả?”
Chiến Doanh hít một hơi sâu, vươn tay trái ra.
“Vậy thì giao ra đây đi.”
Thành ca suýt nữa đã bị hắn chọc cười.
“Ngươi nói giống như Luyện Cốt Phiên là của các ngươi vậy.”
“Luyện Cốt Phiên vốn là pháp bảo của Tiên Di tộc bọn ta, một người ngoài như
ngươi không có tư cách giữ nó…”
Chiến Doanh còn chưa nói xong thì đã bị Thành ca không kiên nhẫn cắt ngang.
“Không phải Luyện Cốt Phiên là của vu Bộ sao? Nó trở thành đồ của Tiên Di
tộc từ khi nào vậy?”
“Vu bộ là một trong chín bộ của Tiên Di tộc ta, tộc trưởng Lam Đề của Vu bộ
không ở đây, Chiến bộ bọn ta có quyền thay nàng bảo quản!”
Cái gọi là bảo quản thay này tương đương với việc thuộc quyền sở hữu của
Chiến bộ.
Cái tên Lam Đề này, Chiến Doanh cũng đã nghe thoáng qua.
Nhiều năm trước khi Vu bộ bị diệt tộc chỉ còn lại người nối dõi cuối cùng, tuổi
tác còn nhỏ, thực lực cũng không cao.
Cho dù tương lai nàng thật sự xuất hiện thì cũng không lay chuyển được Chiến
bộ.
“Ai nói với ngươi Lam Đề không ở đây?”
Thành ca triệu hồi trong Toàn Cơ Đồ, Lam Đề lập tức đã xuất hiện trước mặt
mọi người.
“Thành ca, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có nhiều người như vậy?”
Gần đây nàng vẫn luôn khổ tu bên trong Toàn Cơ Đồ, trong khoảng thời gian
này, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết.
Nhưng mà lại được nhìn thấy Khương Thành, nàng vẫn rất kích động, nếu như
không phải ở đây có nhiều người thì e rằng nàng sẽ sẽ ôm chặt hắn để gần gũi
một chút.
Còn thực lực của nàng, vậy mà lại đạt tới Thánh Giai sơ kỳ rồi.
Nàng vừa ra ngoài, Thành ca lại có được hơn ba mươi triệu điểm.
Thanh Sa cũng bị dọa cho một phen hết hồn: “Lam Đề, sao ngươi tăng cấp cảnh
giới nhanh thế?”
Trước kia vẫn chỉ là một tiểu bối, vậy mà bây giờ còn mạnh hơn cả nàng.
Thành ca cũng lười giải thích, lại còn hứng thú lên cơ.
“Lam tỷ, hắn muốn cướp Luyện Cốt Phiên của chúng ta, còn nói pháp bảo này
là của Chiến bộ bọn họ, ngươi phải chủ trì công đạo cho ta!”
Quả nhiên Lam tỷ nổi giận.
“Cái gì cơ?”
“Chiến Doanh, Luyện Cốt Phiên của Vu bộ ta trở thành của các ngươi từ khi
nào thế hả?”
Nhìn thấy thực lực của Lam Đề đã đạt tới Thánh Giai, Chiến Doanh cũng cực
kỳ kinh ngạc.
Đúng là chuyện này khó giải quyết rồi.
Thánh Giai sơ kỳ cầm Luyện Cốt Phiên trong tay thì uy lực vô cùng lớn.
Đáng lẽ hắn còn nghĩ rằng, Vu bộ chỉ còn lại một duy nhất một kẻ thừa kế thì
rất dễ điều khiển, nhưng xem ra hắn lầm rồi.
Suy nghĩ của hắn chuyển đổi rất nhanh, lập tức trả đũa.
“Lam Đề, ngươi thật to gan, dám giao pháp bảo truyền thừa cho người ngoài
ư?”
Lam Đề lập tức đáp lại: “Khương Thành là người của ta, hắn có được Vu chủng
thần phẩm, đã được ta bổ nhiệm làm tộc trưởng mới. Ngươi không nhìn thấy
Luyện Cốt Phiên cũng đã chủ động nhận chủ rồi sao?”
Tộc nhân của các bộ liếc nhìn nhau, Vu chủng thần phẩm?
Thiên phú thần cấp như thế, mấy bộ tộc này của bọn họ còn chưa từng có.
Vu bộ gần như đã tuyên cáo diệt vong rồi, sao lại có thể xuất hiện một thiên tài
tuyệt thế như vậy?
Thiên phú cấp độ này làm tộc trưởng đúng thật là chuyện đương nhiên.
Nếu như Khương Thành là tộc trưởng của Vu bộ, vậy thì quả thật hắn có đủ tư
cách nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng Thành ca lại cười không nổi.
Em gái à, sao lại kêu ta là người của ngươi chứ?
Những lời này nghe giống như ta đang ở dưới sự che chở của ngươi ấy, mất mặt
quá đê.
“Được! Nếu như ngươi đã là tộc trưởng của Vu bộ vậy thì giao Luyện Cốt Phiên
ra đây đi!”
Chiến Doanh lại vươn tay ra một lần nữa.
“Vì để chống lại Chân Tiên, chắc hẳn các ngươi sẽ không từ chối chứ?”
“Trừ khi các ngươi không đếm xỉa đến an nguy của tất cả tu sĩ tại hạ giới, chỉ
muốn đấu đá nội bộ!”
Hay lắm, lại là một cái mũ lớn được chụp xuống.
Không đồng ý chính là nhận thức được tình hình chung, không để ý đại cục.
“Đê tiện!”
Trong lòng Thanh Sa và Lam Đề vô cùng căm phẫn, rõ ràng là nhìn thấu ý đồ
của hắn nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Sau đó, các nàng chợt nghe thấy Khương chưởng môn nói một câu nằm ngoài
dự đoán mọi người.
“Ngươi nói rất đúng.”
“Ta cũng cảm thấy việc chín pháp bảo hợp lực là một đề nghị rất tốt.”
Này này, ngươi là người bên nào đấy?
Sao lại còn nói giúp cho đối phương thế?
Lam Đề vừa tức vừa gấp, vội vàng âm thầm truyền âm cho hắn.
” Lần này ngươi nhất định đừng bị mắc mưu, cái gọi là chín pháp bảo hợp lực
chỉ là để thành toàn cho Thí Tiên Thương mà thôi!”
“Sau khi xong chuyện, Luyện Cốt Phiên và Chu Tâm Chùy đều sẽ bị tổn hại,
hơn nữa có khi hắn sẽ chiếm luôn không trả cho ngươi đâu.”
Thành ca gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được rồi.
“Ha ha ha ha, quả nhiên Khương chưởng môn hiểu lý lẽ!”
Chiến Doanh cũng âm thầm thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng tên này sẽ đối chọi với mình.
“Nếu như ngươi cũng đồng ý chín pháp bảo hợp lực, vậy thì mau giao Luyện
Cốt Phiên ra đây đi.”
Vẻ mặt của Thành ca khó hiểu: “Tại sao ta phải giao ra chứ?”
Sắc mặt của Chiến Doanh trầm xuống: “Khương chưởng môn, ngươi có ý gì
đây? Chẳng lẽ muốn nuốt lời?”
“Nuốt lời cái gì?”
Khương Thành thu Luyện Cốt Phiên lại, chỉ chỉ vào Thí Tiên Thương của hắn:
“Ngươi còn không mau đem Thí Tiên Thương và mấy món pháp bảo còn lại
đều giao cho ta? Để ta chủ trì cái Vây Sát Trận gì đó?”
Mọi người sửng sốt.
Thật đúng là không còn lời nào để nói.
Chín pháp bảo hợp lực, cũng không nhất định phải quy về Chiến bộ.
Quy về Vu bộ, cũng có lý.
Sở dĩ mọi người ngầm thừa nhận giao cho Chiến Doanh cũng chỉ bởi vì hắn là
kẻ mạnh nhất trong chín bộ mà thôi.
Nếu như Khương Thành mạnh hơn…
Hắn vừa nói xong câu này, Thanh Sa lập tức bày tỏ thái độ.
“Tâm bộ bọn ta toàn lực ủng hộ Khương chưởng môn!”
“Ta đồng ý giao Chu Tâm Chùy cho hắn sử dụng!”
Chiến Doanh suýt nữa bị nàng chọc giận đến mức hộc máu.
Ta muốn ngươi giao, ngươi một mực từ chối.
Khương Thành còn chưa kêu ngươi giao ngươi đã chủ động muốn giao cho hắn
rồi?
“Làm gì có cái lý đó, muốn ta giao Thí Tiên Thương ư, các ngươi nằm mơ à!”
Thành ca kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn xem thường đại cục? Muốn đối
nghịch cùng mọi người?”
“Lúc ngươi kêu người khác giao pháp bảo ra, ngươi nói lưu loát như vậy. Bây
giờ muốn ngươi giao thì ngươi lại không chấp nhận được hả?”
Không phải ngươi biết dùng đại nghĩa để chụp mũ sao, bây giờ ta trả mũ trả lại
cho ngươi này, xem ngươi tiếp tục như thế nào.
Trong lúc nhất thời, bất kể là cao thủ của các đại vực giới hay là tộc nhân của
các bộ tộc khác đều nhìn Chiến bộ với ánh mắt mang theo một chút ý tứ hàm
xúc.
Rốt cuộc Chiến Doanh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, ánh sáng vàng trên
Thí Tiên Thương đột nhiên tăng vọt!