Điều này đã đột phá nhận thức của tất cả mọi người tại đó.
Nhất là một vài Đế cảnh bát trọng kia, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Một giây trước, bọn hắn vẫn dùng góc nhìn của tiền bối, cao cao nhìn xuống tên
“Tiểu bối” như Khương chưởng môn.
Kết quả là người ta ở phương diện thần hồn còn cao hơn cả bọn hắn.
Cái này còn trông xuống cái lông gì nữa?
“Ngươi giấu cũng thật kỹ đấy!”
Minh Quyết Thiên Tôn có chút bối rối, vốn nghĩ rằng cao thủ đè bẹp, chắp tay
sau lưng, ở tại chỗ dùng một luồng thần hồn xung kích là có thể hoàn thành, kết
quả lại thất thủ.
Nhưng mà dù sao hắn cũng là người làm chuyện lớn, cho dù đối diện với tình
huống khác thường như vậy, hắn vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại như thường.
“Chẳng trách Băng Cực Thiên Tôn lại đánh giá cao ngươi như vậy!”
“Ở trước mặt ngươi, Ngụy Sơn thật sự không là gì…”
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chỉ đáng tiếc, ngươi nhất định không quy
phục ta.”
“Vậy ta chỉ có thể hủy diệt ngươi thôi!”
Nói xong, hắn trực tiếp thúc giục một tia căn nguyên thuộc về mình.
Lúc này, hắn hoàn toàn xem Khương Thành như đối thủ ngang hàng để đối mặt,
dùng kỹ năng mạnh nhất để ra tay.
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm bị chặn ở bên ngoài lớn tiếng mắng.
“Minh Quyết, ngươi có cần mặt mũi nữa hay không!”
“Đối diện với một Đế cảnh lục trọng, ngươi không quan tâm đến thân phận tự
mình ra tay thì cũng thôi đi!”
“Vậy mà còn điều động căn nguyên…”
“Ngươi thật là đã vứt sạch bộ mặt Thiên Tôn!”
Đối với sự chỉ trích của bọn hắn, Minh Quyết không để ý chút nào.
Hắn không có loại thói quen phái một tên lên trước cho đối phương tăng thêm
kinh nghiệm, nếu như đã muốn giết, vậy đương nhiên tự mình ra tay là đáng tin
cậy nhất.
Hơn nữa ra tay không chừa đường thoát.
Đối diện với một chút hoa băng trực tiếp đánh đến kia, Thành Ca sẽ không lơ là.
Vừa nãy bốn vị tôn giả kia bị đánh lui như thế nào, hắn đã nhìn rất rõ.
Căn nguyên quá mạnh, trực tiếp nghiền nát tất cả!
Vì vậy hắn thúc giục huyền văn băng thập nhị trọng cùng 49 huyền văn khác,
nghênh đón toàn bộ.
Không một chút hồi hộp, những đòn tấn công ngay lập tức chạm đến căn
nguyên băng liền tan thành mây khói.
Tiếp theo đó, mọi thứ đều sụp đổ.
Ở trước mặt căn nguyên thật sự, cấp độ của các huyền văn kia vẫn còn kém rất
nhiều.
“Không…”
Cung Tình ở phía sau nghẹn ngào hét lên.
Nhưng mà cuộc chiến này làm gì có chỗ cho nàng nhúng tay vào?
Nàng và Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết cũng những người khác vào lúc này
đến cả thần lực cũng không thúc giục nổi.
Băng Tiên giáo có nhiều Đế cảnh bát trọng cửu trọng như vậy, chỉ cần thần hồn
và sự áp bức cũng đè bẹp, các nàng chết là cái chắc.
Bọn nàng chỉ có thể nhìn Khương Thành bị một tia căn nguyên đó đánh trúng!
Sau đó, chuyện gì cũng không có xảy ra.
Đúng vậy, trong suy nghĩ của tất cả mọi người, căn nguyên đánh đâu thắng đó,
cảnh tượng ai cản thì sẽ giết luôn người đó cũng không hề xảy ra.
Khương Thành không bị nổ chết tại chỗ, cũng không bị tiêu diệt thân thể tin
thần.
Hắn vẫn đang đứng đó rất khỏe mạnh.
Không những không chết, cũng không lùi về phía sau một bước nào, thậm chí
ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một xíu.
Cho người khác cảm giác giống như hắn chỉ bị một chút hoa băng bình thường
chạm trúng, không hề có phản ứng nào.
Nói thật thì bản thân Khương Thành cũng rất bất ngờ.
Hắn cũng nghĩ mình chắc chắc sẽ chết.
Sau đó tranh thủ thời gian chết bật hack hồi sinh là được rồi.
Kết quả lại như thế này?
Giả dối?
Nhưng sau đó, ngược lại hắn đã nghĩ ra được chút gì đấy.
Lần trước khi xuyên qua căn nguyên phong tỏa, hắn có hack một lần, kế hoạch
lần đó đạt được là sự công nhận của căn nguyên băng.
Lúc đó hắn không hề biết được cái gọi là công nhận đó rốt cuộc có ý nghĩ gì.
Nhưng bây giờ thì hắn biết rồi.
Một tia căn nguyên kia là do Minh Quyết Thiên Tôn vô cùng cố gắng, trải qua
ngàn tỷ năm mới đoạt được từ căn nguyên băng.
Bản chất của nó vẫn là một bộ phận của căn nguyên băng.
Căn nguyên băng công nhận Thành Ca, vậy một tia căn nguyên tự nhiên cũng
không phải ngoại lệ.
Nó làm sao có thể sẽ tổn hại Khương Thành chứ?
Lúc nãy khi chạm vào người, thậm chí Thành Ca còn cảm nhận được cảm giác
vô cùng gần gũi của nó.
Sau khi nghĩ thông suốt, bản thân Thành Ca cũng có chút chết lặng.
Điều này có nghĩa là… Sau này bất cứ người nào dùng căn nguyên băng cũng
sẽ không thể làm hắn bị thương được?
Miễn dịch rồi?
Cái hack lần trước có phải là mở quá lố rồi không?
Hệ thống có chút thao tác đi!
Cho dù tính cách có điềm tĩnh hơn, lòng dạ có thâm sâu hơn, chạm phải loại
tình huống vô lý này, Minh Quyết Thiên Tôn cũng phải chết lặng.
Đôi mắt của hắn suýt chút nữa rơi luôn xuống đất.
“Chuyện này là không thể nào!”
Tia căn nguyên kia là kỹ năng mạnh nhất của hắn!
Bởi vì có được một tia căn nguyên đó, hắn mới trở thành Thiên Tôn cao hơn
bọn người Vân Soa, Anh Diễm một bậc.
Kết quả bây giờ sự tấn công của căn nguyên này lại không có hiệu quả?
Thậm chí điều này còn làm ý chí tu luyện của hắn dao động một chút.
Mà những người khác cũng có biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Căn nguyên lại không thể làm hắn bị thương?”
“Lẽ nào đó không phải là căn nguyên băng?”
“Không thể nào!”
Sự tấn công huyền văn do Khương Thành thúc giục vừa nãy thật sự bị một tia
căn nguyên kia san bằng.
Đủ để nói rõ căn nguyên bá đạo biết bao nhiêu.
Cuối cùng sau đó đánh lên người Khương Thành, vô duyên vô cớ lại không còn
tác dụng.
“Lẽ nào hắn còn mạnh hơn Thiên Tôn?”
“Điều này làm sao có thể, cho dù là người mạnh hơn nữa, đối diện với căn
nguyên cũng không thể một chút cũng không bị thương?”
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không thể tin được của đám người kia, Thành Ca
thong thả mở bảng điều khiển hệ thống kiểm tra một chút.
Không sai không sai, hai lần không bị giết chết đã đem đến giá trị thanh danh
rất lớn.
Thanh toán thành điểm tiên nguyên, lại sắp có mười triệu.
Đây cũng là bởi vì một vài người tại đó có cảnh giới quá cao, sự kinh ngạc của
bọn hắn rất quý giá!
Trong lòng ca đây rất thoải mái, miệng vẫn muốn làm màu.
“Chặc chặc chặc, lão huynh ngươi như vậy không được đâu!”
Sắc mặt hắn thất vọng và tiếc nuối xuôi tay về phía Minh Quyết Thiên Tôn.
“Uổng công ta đặt kỳ vọng cao vào ngươi, nghĩ rằng có thể sẽ giống như thử
thách một chút.”
“Kết quả ngươi lại như vậy?”
“Ngươi chơi đùa với ta hay sao? Gãi ngứa hả?
“Có thể tôn trọng ca đây một chút được không?”
Cả đời này đây là lần thứ hai Minh Quyết Thiên Tôn cảm thấy xấu hổ, cảm giác
bị sỉ nhục này quá mạnh mẽ.
Mạnh đến mức khiến hắn sinh ra phẫn nộ mãnh liệt!
“Cùng nhau lên, giết chết hắn!”
Hắn không nhẫn nại nữa, xung phong đi đầu trực tiếp đánh lên phía trước.
Căn nguyên với không căn nguyên cái gì chứ, hắn đã không còn quan tâm đến
nữa.
Vân Soa hay Phong Lẫm cái gì nữa, bây giờ đều không còn quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt bọn hắn chính là trước tiên giết chết tên yêu
quái này!
Nếu không thì trên dưới Băng Tiên giáo đều không thể yên tâm!
Cùng với mệnh lệnh này của hắn, Anh Diễm, Thiên Hồng, Lũy Nguyên và hơn
ba trăm cao thủ của Băng Tiên giáo ở xung quanh đồng thời thi triển chiêu thức
mạnh nhất, tấn công về phía Khương chưởng môn.
Lần này, xem như là bọn hắn dùng đúng phương pháp.
Ca đây có thể miễn nhiễm với căn nguyên băng, cũng có thể ngăn chặn công
kích của Tinh hồn, nhưng không thể chặn nổi oanh kích của lực băng thông
thường.
Dù sao hắn vẫn chỉ là một Đế cảnh lục trọng.
Thậm chí là đòn công kích của bản thân Minh Quyết Thiên còn chưa chạm đến
thì hắn đã mất mạng ngay tại chỗ.
Mà khi những công kích đó đánh kên người hắn, hắn trực tiếp trở thành tro
khói, hoàn toàn chết đi.
Cùng với chấn động của tiếng nổ lớn và tàn phá từ từ lắng xuống, bụi bặm giữa
sân cũng dần dần ổn định.
“Chết rồi?”
Sau khi trận oanh kích đó kết thúc, đến cả bản thân Minh Quyết Thiên Tôn cũng
có chút không chắc chắn về kết quả trận chiến.
Cái này là giết chết rồi sao?
Thật sự là thành công giết chết tên yêu quái đó?
Thành Ca đã liên tục ngăn chặn hai lần kỹ năng mạnh nhất của hắn, hắn vốn
nghĩ rằng đợt vây đánh tiếp theo có khả năng sẽ rất khó khăn.
Kết quả lại đơn giản như vậy?
“Có lẽ là chết rồi?” Bọn người Anh Diễm tôn giả cũng có chút không chắc
chắn.
“Ôi, dù sao hắn chỉ là Đế cảnh lục trọng…”
“Mất mạng dưới loại oanh kích như thế này cũng rất bình thường.”
“Hắn thật sự là Đế cảnh lục trọng sao?”