bản.
Thậm chí hiệu suất còn cao hơn nhiều so với Đạo Thần.
Suy cho cùng thì vừa xuất Thiên hồn, sức chiến đấu của đối phương cũng sẽ về
số 0, thời khắc ấy đủ để hắn muốn làm gì thì làm rồi.
Khi Đạo Thánh này ngã xuống, hắn nhanh chóng thu lượm tàn hồn và trang bị
tùy thân.
Sau đó là nhấc mấy cái xác này vứt qua bên đối diện.
“Chó chết mà ngươi cần nè, thoả mãn chưa?”
Sắc mặt Dị Gia Đạo Thần khó chịu vô cùng.
Hắn không phải bi thương vì cái chết của trưởng lão tông môn mình.
Suy cho cùng thì trong mắt mấy “người hồn xuyên” này, tiên nhân bản địa
chẳng khác gì mấy nhân vật không có thật trong trò chơi.
Hắn chỉ cảm thấy có cảm giác buồn bực nhưng không thể phát tiết ra được.
Vốn định để trưởng lão này dạy dỗ Khương Thành một trận, sĩ nhục hắn một
vố.
Kết quả bây giờ người của bản thân phái lên lại bị giết trong chớp mắt, ngược
lại lại mất mặt.
“Thứ đáng hận!”
Những người khác ở hiện trường thì không giống vậy.
Đám người vừa rồi còn cười cợt lập tức trở nên câm như hến.
Tuy nói rằng cảnh giới Đạo Thánh đầy đường ra, nhưng hơn chín mươi phần
trăm lại là những người càng mạnh hơn.
Một chiêu chớp nhoáng quả thực đã đột phá khỏi giới hạn tiếp nhận của bọn họ
rồi.
Lẽ nào đám người này là Đạo Thần cao giai sao?
Sau phút chốc im lặng ngắn ngủi, tất cả những Tiên tộc đều hét lên!
“Giết hắn!”
“Cùng nhau lên, tiêu diệt hắn!”
Thời khắc này, đám người Chân Anh Vương và Nguyệt Khinh vốn đang bị bao
vây lại lần nữa biến trong suốt.
Trực tiếp bị đám người Tiên tộc xung quanh đang tức giận và kinh hãi bỏ lơ.
“Yên lặng!”
Dị Gia Đạo Thần từ từ đưa tay lên.
Khương Thành vừa rồi tiêu diệt trưởng lão kia trong chớp mắt ra sao hắn cũng
không hiểu lắm.
Nhưng chi ít hắn cũng nhìn ra Khương Thành là một Đạo Thần nhưng lại không
có đạo tự thân.
Vậy nên bản thân có thể xử được.
“Không phải ngươi muốn đơn đả độc đấu đấy chứ?”
“Vậy ta sẽ thỏa mãn ước nguyện không biết sống chết của ngươi.”
Nếu như vây công mới xử được Khương Thành, vậy tiểu tử này làm sao ý thức
được bản thân bây giờ mạnh thế nào chứ?
Hắn lại lần nữa tế ra đạo hải của bản thân.
Đồng thời cũng không quên dặn dò đồng đội ở phía sau và hai bên.
“Đây là trận chiến giữa ta với hắn, các ngươi không được ra tay.”
Trong lòng Vu Thận và Mạch Phong điên cuồng mắng chửi, không phải ngươi
đang lắm lời à?
Ngươi chưởng môn của bọn ta không vay công ngươi coi như đã tốt lắm rồi.
“Yên tâm đi!”
“Bọn ta chắc chắn sẽ không giúp ngươi.”
Dị Gia Đạo Thần nghe thấy lời này lại cảm thấy có hơi kì kì.
Nhưng chuyện quan trọng hơn trước mắt là xử lí Khương Thành.
“Sẽ nhanh thôi ngươi sẽ biết bản thân đã trêu chọc phải ai.”
Ngay khắc sau, hai người đồng thời ra tay.
Khương Thành vốn không có dự định “chịu đánh trước, bộc phát sau”, giơ tay
một phát là thành chiến thuật “hai đánh một”.
Linh ý điều khiển lực thiên địa bên ngoài, thân hồn giật dây kiếm trong tay và
pháp tắc không gian.
Khi nhìn thấy đại hải của Dị Gia Đạo Thần bị công kích nội ngoại, nhưng Tiên
tộc bên ngoài sôi nổi lên.
“Không đúng!”
“Hắn có trợ thủ!”
“Cái gì mà đơn đả độc đấu chứ, căn bản là không phải.”
“Hắn trở mặt!”
Phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là có cao thủ của Thiên tộc đang âm thầm
giúp đỡ cho Khương Thành.
Nói thật lòng thì đến cả những Thiên tộc sớm đã nhìn thấy cách đánh của
Khương Thành, biết rõ Khương Thành không “phạm quy” cũng cảm thấy thật
khó tin.
Làm gì có ai như ngươi đâu chứ?
Một người có thể thể hiện ra hai cách khác nhau của các tộc quần, có còn để cho
người ta sống nữa không hả?
Nhìn thấy Khương chưởng môn bị nghi ngờ, “chuyên gia quyền uy” Mạch
Phong và Vu Thận ở bên ngoài lập tức giải cứu hiện trường.
“Các ngươi mù à, thế mà cũng nhìn không ra.”
“Lực thiên địa bên ngoại cũng là do hắn điều khiển.”
“Người này vốn không có trợ thủ.”
Hai Đạo Thần cùng ra mặt một lúc giống như có bằng chứng phán xét của
chuyên gia, những người khác lập tức tin phục ngậm miệng lại.
Cảm nhận kĩ càng xung quanh một lát, quả thực cũng không có người khác của
Thiên tộc.
Không thể không chậc lưỡi thấy lạ.
“Sao hắn có thể làm được chứ?”
“Lại có thể tồn tại loại người như vậy ư?”
“Hắn rốt cuộc là Thiên tộc hay là Tiên tộc?”
Dị Gia trong trận kịch chiến cũng bị dọa cho một trận.
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã ổn định lại.
Đại Thần trung giai và Đạo Thân sơ giai không hề giống nhau.
Thay đổi rõ rệt nhất chính là đạo hải của bọn họ không còn là từng hòn đảo nổi
cô lập nữa, mà đã hình thành nên sự liên hệ mật thiết với thiên địa xung quanh.
Kiểu liên hệ này không hề giống với dung nhập thiên địa.
Cũng coi như là khác đường nhưng cùng đích.
Khương Thành rất nhanh đã phát hiện sự công kích đạo hải của mình vốn không
có ý nghĩa gì quá lớn.
Lúc trước khi giết chết Tuyệt Vân, công kích nội ngoại không ngừng làm yếu
đi, khiến đạo hải của đối phương trực tiếp bị đánh xuyên.
Còn hiện tại, trong ngoài kết hợp tuy cũng làm suy yếu đạo hải của Dị Gia Đạo
Thần, nhưng suy yếu bao nhiêu, đối phương cũng có thể khôi phục lại bấy nhiêu
một cách nhanh chóng.
Bởi vì đạo của hắn có được sự hỗ trợ của thiên địa xung quanh.
Tuy quy mô không thể lớn hơn nhưng vẫn có thể không ngừng sinh trưởng.
Đạo hải bị tổn thương lập tức lại được thiên địa xung quanh bổ xung.
Muốn chiến thắng được Đạo Thần trung giai, bình thường chỉ có hai cách.
Hoặc Đạo Thần cao giai dùng đạo mạnh hơn để va chạm.
Hoặc cao thủ Thiên tộc Thiên giai thập nhất trọng dùng linh ý điều khiển lực
thiên địa càng mạnh hơn để nghiền áp đạo hải đối phương.
Hai loại này Khương Thành đều không làm được.
Hắn không có đạo tự thân.
Trong thể hệ của Thiên tộc hắn chỉ mới Thiên giai cửu trọng, cách thập nhất
trọng còn xa lắm.
Mà ngoài điều này ra, cho dù kiếm đạo hay là tiên thuật, pháp cảnh, căn nguyên
cũng không thể nào phá vỡ được cảnh khốn cùng này.
Trận chiến vẫn tiếp tục, pháp tắc không gian của hắn dần có vẻ dao động.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dị Gia Đạo Thần mừng rỡ.
“Khương Thành, sao ngươi lại không ra gì rồi?”
“Trước đây không phải khẩu khí lớn lắm sao? Không phải nói nếu có thể thoát
khỏi tay ngươi thì sẽ tha cho ta một mạng à?”
“Ngươi tha cho ta một mạng xem!”
Để phối hợp với tiết tấu làm màu của Đạo Thần, những Tiên tộc bên ngoài lại
lần nữa cười rộ lên, gia tăng thanh thế.
“Hắn có tư cách đó sao?”
“Ha ha ha, vừa rồi còn dọa ta một vố, hóa ra chỉ có vậy?”
“Thế mà cũng dám khoác lác không ngượng mồm.”
“Ngươi nên nghĩ cách làm sao để thoát khỏi tay của Dị Gia Đạo Thần trước rồi
nói.”
“Đúng là cười chết mất thôi…”
Sau đó, giọng cười của bọn họ dần dần trở nên lưa thưa lại.
Bởi vì Khương Thành đã sử dụng “lực thiên” để lại lần nữa thay đổi hình thế
của trận chiến.
Nhìn thấy bên bờ đạo hải đột nhiên có từng tia sét màu tím bổ đến.
Giống như những lưỡi đao chặt đi sự liên hệ giữa đạo hải và thiên địa xung
quanh, khiến cho vòng tuần hoàn không ngừng sinh trưởng ấy bị nghẽn lại.
Lại giống như từng xiềng xích trói chặt con hung thú đạo hải kia lại.
Khương Thành trong trận chiến cũng phải cảm khái “lực thiên” đúng là hữu
dụng, đúng là bốc thuốc đúng bệnh mà.
Nhưng mà cũng may học được pháp môn gia tăng Tử Tâm Tinh từ Chỉ Dư.
Nếu không chỉ dựa vào mỗi tia sét mà tím kia thì thật sự chỉ như muối bỏ biển,
căn bản không đủ để chặt đứt sự liên hệ giữa đạo hải và thiên địa ngoại giới.
“Ngươi đã làm gì rồi?”
Dị Gia Đạo Thần vốn cho rằng chiến thắng đã nằm trong tay lại cảm thấy không
linh.
Đạo hải của hắn dưới sự công kích trong ngoài đã bắt đầu bị thu hẹp.
Hơn nữa Khương Thành còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Hủy hoại hoàn toàn đạo hải là một công trình rất lâu dài, hắn vốn không theo
đuổi hiệu quả ấy.
Lực thiên địa và lực trọc công kích cùng một hướng, chỉ cần đánh ra được một
lỗ hổng trước.