Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành quay đầu nhìn, đã thấy Phạm Tình cùng là Thiên Thần.

Nữ nhân này vẫn là một trong những đại thần quan dưới trướng của Không Đế,

lần trước cũng có tham gia vào trận tác chiến thông đạo kia.

Nếu như là khi trước, Thành ca chắc chắn sẽ tiến lên chào hỏi một phen.

Nhưng có cái hình mẫu xuất sắc của Tông Quần, hắn lập tức đề cao cảnh giác.

“Sao hả, ngươi cũng muốn đối đầu với ca đây à?”

“Ngươi hiểu lầm rồi.”

Phàm Tình vội vàng khoác tay.

“Mấy năm này, những tà ma của Huyền giới không ngừng truy sát ta, sao ta có

thể giúp bọn chúng đối phó với ngươi được?”

“Vậy ngươi?”

“Ta nhận được tin ngươi đang phá trận, nên cố tình đến đây giúp ngươi.”

“Giúp ta á?”

Khương Thành hơi ngạc nhiên.

Phàm Tình gật đầu.

“Thực ra ta cũng là vì chính bản thân mình.”

“Ta có thâm thù đại hận với chín bộ của Huyền tộc, muốn chính tay tiêu diệt

bọn chúng!”

“Như vậy à.”

Khương Thành vẫn lờ mờ cảm thấy không được đúng, nhưng nhất thời lại

không tìm ra được sai ở đâu.

Suy nghĩ đến chuyện các mắt trận phía sau quả thực không dễ vượt qua, thế là

hắn bèn gật đầu.

“Được thôi, ngươi đi theo ta.”

Hai người men theo đường vân của trận pháp tiếp tục tiến về phía trước.

Nếu đổi lại là tiên nhân bình thường thì đã sớm đụng phải các mắt trận khác,

nghênh đón công kích rồi.

Nhưng Khương Thành biết rõ sự ảo diệu của Thất Linh Liên Hồi trận nên đã

tránh được hết tất cả các mắt trận nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại tìm được một mắt trận lớn.

Và người trấn thủ mắt trận này, chính là Bạch Trọng, một Huyền Thánh cửu

trọng.

Sau khi nhìn thấy Khương Thành, người này không hề lập tức phát động tấn

công mà hắn nhanh chóng triệu hoán sáu cái mắt trận nhỏ ở xung quanh.

Khi bảy người đã tề tựu đủ, hắn mới có tự tin chắc chắn chiến thắng.

“Những người khác đâu?”

“Thu Vũ Tuyền đâu?’

Khương Thành chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm của Thái Ngư kiếm, bình thản nói:

“Nàng không vào đây, có thể bắt đầu được rồi chứ?”

“Không vào đây?”

Bạch Trọng nhíu chân mày, lại có hơi thất vọng.

Bọn họ đã đáp ứng Tông Quần không ít điều kiện chỉ vì để có thể chém chết cái

uy hiếp lớn nhất là Thu Vũ Tuyền ở ải thứ ba này.

Hơn nữa, họ cũng đã tính xong cả rồi, sau khi trận tỉ thí kết thúc sẽ qua cầu rút

ván, tiêu diệt luôn cả ba người Tông Quần.

Kết quả nàng ta lại không vào sân?

Bảy Huyền Thánh đều rất là thất vọng.

“Vậy chẳng phải chúng ta chuẩn bị vô ích rồi sao?”

“Sao chỉ có hai người thôi chứ, đúng là lãng phí.”

“Hai người cũng được, ít nhất có thể thoải mái trấn thủ đại trận này.”

“Giết bọn chúng đi!”

Khi nói xong, cả bảy người đều đồng loạt vung cờ lệnh trong tay lên, phát động

công kích của Thiên Đạo về phía Khương Thành.

Bọn họ không hề biết chuyện đã xảy ra ở mắt trận lớn trước, nên hiển nhiên vẫn

dùng người khổng lồ màu vàng do lực Thiên Đạo hóa thành để mở màn.

Đối mặt với cái trò này, Thành ca tất nhiên không hề sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Bạch Trọng suýt nữa thì bật cười ra tiếng.

“Không biết tự lượng sức!”

“Tự tìm đường chết.”

“Đây là công kích bằng Thiên Đạo thuần túy đó, hắn lại dám không thèm tránh

đi?”

Thái Ngư kiếm vung ra, nhìn thì có vẻ như nghênh chiến với bảy người khổng

lồ kia, nhưng mục tiêu thật sự của Khương Thành lại là Bạch Trọng.

Dẫu sao thì hắn cũng hoàn toàn miễn nhiễm với thương tổn của bảy người

khổng lồ hoàng kim này, có thể nhân cơ hội đánh kẻ địch trở tay không kịp.

Trong khoảnh khắc kiếm của hắn tiếp xúc với người khổng lồ hoàng kim đầu

tiên, ở phía sau bỗng nhiên truyền đến hơi thở tràn ngập nguy hiểm.

“Chết đi!”

Thành ca giật mình một cái, vội vàng quay người nâng kiếm đỡ lại.

Rầm!

Sau một tiếng nổ lớn vang lên, hai bóng người đồng loạt bay ra ngoài.

Khương Thành nhìn lại phía đối diện, ở đó đã không còn bóng dáng của Phàm

Tình nữa, mà biến thành một nam tử áo choàng đen.

Không phải Nguyên Ly Thánh Tôn thì còn ai nữa chứ?

“Lại là ngươi sao?”

Khương Thành thật sự cảm xúc đan xen, hận không thể cất cao giọng hát một

khúc.

Nhưng Nguyên Ly ở đối diện lại không vui nổi, ngược lại sắc mặt sa sầm.

“Đáng chết, ngươi lại không sợ công kích của Thiên Đạo.”

Đúng vậy, Phạm Tình ban nãy chính là do hắn biến thành.

Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là nhân lúc Khương Thành nguy hiểm nhất,

từ sau lưng đâm hắn một đao.

Rồi lại lén tập kích hắn.

Hắn cũng rất biết thân biết phận, hiểu rằng dù có ẩn nấp trong chỗ tối cũng

không giấu được cảm tri của Khương Thành.

Nhưng nếu biến thành tộc nhân của Huyền tộc hay Khí tộc thì hắn lại không có

huyền phách và huyền linh, lại rất dễ bị nhìn ra sơ hở.

Vậy nên cuối cùng, hắn giả mạo thành Phạm Tình - một “đồng đội” cũng là

Thiên Thần ở Nguyên Tiên giới, nhưng lại không có thù oán gì với Khương

Thành.

Chỉ là hắn không ngờ được đã cố gắng đến bước này rồi, lại vẫn không thể đánh

lén thành công.

Đối mặt với công kích vô cùng nguy hiểm của Thiên Đạo, Khương Thành hoàn

toàn chẳng bị tốn chút xíu tinh lực nào.

“Đúng vậy, nhìn thấy ngươi xuất hiện thì ta cũng yên tâm rồi.”

Thành ca vừa nói vừa thu kiếm lại.

Sau đó, hắn âm thầm mở thanh công cụ của hệ thống ra, ngắm trúng một thanh

đao lớn dài bốn mươi mốt mét.

Nguyên Ly chỉ nghĩ là hắn đang nói ngược lại.

Ban nãy đánh lén không thành, hắn chỉ có thể lựa chọn tấn công trực diện.

“Lần trước không giết được ngươi là do ta sơ suất.”

Đế khí siêu phàm trong tay phải của hắn cũng chậm rãi duỗi dài, tỏa ra hàn

quang lạnh buốt xương.

“Lần này, ta chắc chắn sẽ nghiền ngươi thành tro!”

Bảy Huyền Thánh đứng ở một bên đều đực mặt ra.

Khương Thành có thể đỡ được công kích Thiên Đạo đã đủ khiến bọn họ khó tin

rồi.

Mà bây giờ Nguyên Ly đột nhiên nhảy ra đối đầu với Khương Thành càng làm

họ thêm ngu người.

Có người âm thầm truyền âm hỏi Bạch Trọng.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Hai cái người này lại dám làm lơ chúng ta, đúng là không thể tha thứ được

mà!”

“Có khi nào bọn chúng chỉ đang giả vờ, cố ý diễn kịch để lừa chúng ta hay

không?”

“Cứ giết hết cả hai là được chứ gì, chỉ là hai tên Thiên ma ngoại vực mà thôi,

không đấu lại chúng ta…”

“Không!”

Bạch Trọng vội vàng ngăn cản bọn họ.

“Để hai tên đó lưỡng bại câu thương được rồi, dẫu sao bất kể là ai thắng cuối

cùng cũng đều xử lý rất dễ.”

Trong lúc bọn họ đang âm thầm thảo luận, đám người Bạch La Chân và Ôn Trì

ở bên ngoài lại lo lắng vô cùng.

“Sao lại có thêm một kẻ địch nữa rồi?”

“Tên này là ai đấy?”

Đông Phàm Thánh Chủ phổ cập kịp lúc cho bọn họ.

“Hắn là Nguyên Ly Thánh Tôn, bàn về thực lực thì không thua gì Huyền Thánh

cửu trọng cả, là kẻ thù của Khương chưởng môn.”

“Trước khi tiến vào Huyền giới, Khương chưởng môn đã từng bị tên này đánh

lén trọng thương một lần.”

“Cái gì?”

Nghe được ngày trước Nguyên Ly từng đánh lén Khương Thành một lần, ánh

mắt mọi người nhìn hắn lại càng thêm thù hận.

“Tên đó là kẻ thù của Khương hiền giả á?”

“Đáng hận, đừng có để ta đụng phải hắn.”

“Lần này sau khi kết thúc vượt ải, ta bắt buộc phải giết tên này!”

Nhưng Bạch La Chân lại tràn đầy lo lắng: “Chuyện cấp bách bây giờ đó là

Khương hiền giả làm sao sống sót vượt qua ải này đây.”

Mặc dù bọn họ không biết cái chuyện “hoán đổi”, nhưng cũng có thể nhìn ra

được ở trận chiến trước Khương Thành đã phải trả một cái giá rất đắt.

Trạng thái của hắn không thể nói là không viên mãn, mà chỉ có thể là nỏ mạnh

hết đà thôi.

“Trước mặt là kẻ thù, bên cạnh lại có sáu Huyền Thánh như hổ đói rình mồi…”

“Đây hoàn toàn là tuyệt cảnh rồi.”

Bọn họ nôn nóng sốt ruột ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt

mà nhìn Khương Thành một mình đối mặt.

Thành ca không hề lập tức ra tay.

Hắn đang bận di chuyển vị trí, tìm góc độ.

“Hy vọng rằng một đao này của hệ thống có tác dụng chút xíu, không chỉ đâm

chết Nguyên Ly mà sẵn tiện còn bổ chết luôn hai cái mắt trận nữa.”

Vì thế, hắn cố ý vòng đến một đầu khác, để cả hai phe đều tiến vào phạm vi

công kích của chiêu đao này.

Nguyên Ly còn tưởng rằng hắn muốn bỏ trốn nữa kìa.

“Ngươi nghĩ rằng bây giờ vẫn còn trốn được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK