hạng của “Đệ Nhất Soái đội”.
“230.000 điểm, vẫn là vị trí thứ ba, điểm Thiên Đạo của bọn họ tăng lên chậm
hơn rất nhiều.”
“Lần tăng cuối cùng, vẫn là mấy canh giờ trước.”
“Có vẻ như đội ngũ này cũng đã đến giới hạn.”
“Đúng vậy, đội ngũ mới xuất hiện, cũng sẽ rất nhanh bị cao thủ Tà Tiên đối diện
nhằm vào.”
“Cho dù Chí Tôn dẫn đội, cũng không thể thuận lợi giết liên tiếp như vậy
được.”
Khi mọi người ở đây đang bày tỏ kinh nghiệm của mình, bảng xếp hạng chiến
khu đột nhiên có một sự thay đổi mạnh mẽ.
Chỉ thấy cái tên ba chữ Đệ Nhất Soái đội kia đột nhiên hiện lên một luồng ánh
sáng vàng, ngay sau đó biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lại, đã đi tới vị trí cao nhất bảng xếp hạng.
“Vị trí thứ nhất!”
Rất nhiều người la hét ngay tại chỗ.
“480.000 điểm!”
“Mẹ kiếp, mới có một chút đã tăng 250.000? Sao có thể làm được?”
“Đây là giết vài tên Thiên Tôn sao?”
“Thiên Tôn Tà Tiên đúng là vô cùng gian xảo, cho dù Chí Tôn ra tay, cũng chưa
chắc có thể giết chết một tên.”
“Một lần đã vọt tới vị trí thứ nhất, Đệ Nhất Soái đội này đúng là danh bất hư
truyền!”
“Phục rồi phục rồi…”
“Vốn còn tưởng bọn họ không thể, kết quả người ta chỉ đang nghẹn một miếng
lớn.”
Nghe xung quanh sôi nổi bàn luận, tâm trạng của Bá Vân trưởng đội - Tịnh
Đỉnh Tôn Giả rất khó chịu.
Bản năng hắn không muốn thừa nhận Đệ Nhất Soái đội kia, là đội mà mình đã
gặp phải.
Nhưng đủ loại trùng hợp đã không ngừng nhắc nhở hắn, ngoại trừ đội ngũ kia
ra, không thể có một “Đệ Nhất Soái đội” khác.
Nghe nói đến nay cũng chưa có ai biết rõ lai lịch của “Đệ Nhất Soái đội”.
Vậy chứng tỏ đội ngũ này cũng không tiếp nhận nhiệm vụ, mà là tự mình hành
động.
Việc này hoàn toàn ăn khớp với Khương Thành.
Thế nhưng, hắn đã làm như thế nào?
Tịnh Đỉnh Tôn Giả nghĩ nát óc cũng không ra.
Hiện tại người có liên quan là hắn chỉ còn hối hận, hối hận đến mức ruột cũng
tái lại.
Lúc trước Khương Thành đã tuyển người ở đại sảnh.
Chỉ là lúc ấy trên Đế Cảnh thất trọng, không một ai sẵn lòng gia nhập.
Sớm biết tiểu tử kia lợi hại như vậy, lúc trước bất luận thế nào cũng phải đi theo
hắn.
Cho dù đội ngũ của mình giải tán cũng sẽ không tiếc!
Nghĩ đến bốn người còn lại trong đội ngũ kia chỉ là mấy con gà ốm Đế Cảnh
nhất trọng tam trọng, hiện tại mỗi người đi theo Khương Thành đều nhích trên
9000 điểm Thiên Đạo, trong lòng hắn cũng đang rỉ máu.
Đó là 9000 điểm Thiên Đạo!
Trước kia hắn đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, tuy rằng thời điểm cao nhất
cũng mang đến hơn 100.000 điểm, nhưng đó là do cả đội hơn 30 người cùng
nhau cố gắng làm nên.
Hắn cũng không được chia bao nhiêu.
9000, là con số mà cá nhân hắn chưa từng có được.
“Vì sao ngươi không nói sớm!”
“Nếu nói sớm thì đã đã đá bớt đội viên chỉ còn ba người, sau đó cung kính mời
ngươi tới làm đội trưởng!”
Tiếng kêu rên của hắn, Thành Ca không nghe được.
Mà trái ngược với Tịnh Đỉnh Tôn Giả vô cùng hối hận, còn có một đội khác có
tâm trạng khó chịu hơn.
Đó chính là chiến đội đứng nhất lúc đầu của chiến khu Vân Chiêu – Nguyên Đế
Chiến đội.
Đội ngũ này chỉ tỏa sáng với một cái tên, đã đủ để cho các Tiên nhân khác đều
thay đổi biểu cảm kính sợ.
Được rồi, ngoại trừ Khương chưởng môn thiếu kiến thức phổ biến.
Nguyên Đế Chiến đội đến từ Nguyên Đế đạo trường, đó là Đế cấp đạo trường
cao cấp nhất, là nơi vô số tiên nhân cao không với tới.
Cho dù Tiên quan bát phẩm cửu phẩm tiến vào Đế cấp đạo trường, đều phải duy
trì đủ sự tôn trọng.
Nguyên Đế Chiến đội này, là do ba gã Thượng Đình Tiên Nhân cấp Thiên Tôn,
cùng với hai gã đạo trường chấp sự thành lập.
Hai gã đạo trường chấp sự kia, một vị cũng là Thiên Tôn, vị còn lại là Chí Tôn.
Sau này bọn họ sẽ trở thành Tiên quan là chuyện ván đã đóng thuyền, đi vào
chiến khu tiền tuyến chỉ để rèn luyện.
Tiện thể… Lấy vị trí đứng đầu chiến khu, bôi vào lý lịch một chút.
Mặc dù bọn họ chỉ có năm người, nhưng trước một đội hình như vậy, một
cường đội truyền thống như Bá Vân Đội cũng chỉ có thể coi là cặn bã.
Nguyên Đế Chiến đội đi vào chiến khu Vân Chiêu mới bảy nghìn năm đã nhận
được 450.000 điểm, thuận lợi lấy được vị trí đầu.
Đồng thời còn bỏ xa vị trí thứ hai tròn 100.000 điểm.
Chiến tích như vậy, những chiến đội khác ngoài ngưỡng vọng, thì chỉ có cúng
bái, ngay cả ghen tị cũng không sinh được.
Nhưng hiện tại mới qua một ngày, bọn họ đã bị “Đệ Nhất Soái đội” vượt qua
một cách ngoạn mục.
“Lai lịch của đội ngũ này là gì?”
Quyển Lăng Thiên Tôn của Nguyên Đế Chiến đội nhíu mày không thôi, trên
gương mặt anh tuấn kia tràn đầy căm tức.
“Bọn họ đến từ đâu?”
“Có phải… chiến khu nhầm lẫn hay không?”
Vân Hàn Thiên Tôn đối diện hắn chạm nhẹ tóc mây, la quần lưu động như gợn
nước, giọng nói dễ nghe giống như tiếng suối.
“Chúng ta đều đã đối mặt với Tà Tiên, biết rõ sự xảo quyệt nguy hiểm của bọn
họ.”
“Cho dù là Tà Tiên Đế Cảnh cửu trọng, cũng không dễ giết như vậy, thủ đoạn
xuất hiện liên tục, gặp chuyện không ổn thì trốn xa…”
Phong Thần, Chí Tôn duy nhất trong đội ngũ vuốt râu, chậm rãi gật đầu.
“Chính xác, đánh bại Tà Tiên Đế Cảnh cửu trọng không khó, nhưng muốn giết
chết hoàn toàn, thường rất khó.”
“Bọn họ có thể làm được chiến tính như vậy trong một ngày, quả thực ta không
thể tưởng tượng nổi.”
“Trừ khi đội ngũ kia có hai gã Chí Tôn trở lên!”
Quyển Lăng Thiên Tôn vung nắm đấm, gấp rút đưa ra kết luận.
“Người của bọn họ chắc chắn rất nhiều, rất có thể là một đội ngũ có nhân số lên
tới trăm người!”
Một đạo trường chấp sự khác là Hỏa Văn Thiên Tôn cũng gật đầu thật mạnh.
“Đúng, bọn họ dựa vào nhiều người!”
“Không chừng đội ngũ của bọn họ đã chết hơn một nửa.”
Ở sâu trong lòng bọn họ, thật sự không muốn thừa nhận mình bị người khác
quang minh chính đại vượt qua.
Mình đến từ Đế cấp đạo trường, đại diện cho mặt mũi của Đế cấp.
Đội ngũ đi ra từ Đế cấp đạo trường, bị người khác dễ dàng vượt qua, biết để mặt
vào đâu?
Tương lai sau khi quay về, không chừng còn có thể bị những đạo trường khác
chế giễu.
“Không thể tiếp tục như thế này nữa!”
Ở giữa bốn người, một thanh niên mặc áo bào tím vẫn chưa lên tiếng chậm rãi
đứng lên.
Hắn cũng là Thiên Tôn, cũng là Thượng Đình Tiên Nhân.
Nhưng hắn vừa đứng lên, cả bốn người khác đều lộ ra vẻ tin phục.
Bởi vì đây là đội trưởng của Nguyên Đế Chiến đội, Vô Cẩn Thiên Tôn.
Trong đội ngũ có Chí Tôn, một tên Thiên Tôn có thể trở thành đội trưởng, đủ để
chứng minh sự siêu phàm của hắn.
Trái ngược với sự khó chịu và không cam lòng của đám người Quyển Lăng
Thiên Tôn và Hỏa Văn Thiên Tôn, vị đội trưởng Đế cấp chiến đội này lại có vẻ
rất bình tĩnh.
“Vinh quang của Đế cấp đạo trường, không được phép làm tổn hại, càng không
thể bị vứt bỏ trong tay chúng ta.”
“Vị trí đứng đầu mất đi, chúng ta cần phải tự tay lấy lại.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Bên kia là phương hướng trận doanh của Tà Tiên.
“Cho dù đối phương có hai Chí Tôn trở lên hay không, hay là đội ngũ mấy trăm
người, vượt qua chúng ta cũng là sự thật.”
”Vinh quang mất đi, phải dùng chiến đấu giành lại!”
Những lời nói của hắn, thuyết phục được những người khác sôi trào nhiệt huyết.
Mà bọn họ cũng nghe ra ý của đội trưởng – hắn định xâm nhập vào Tà Tiên bên
kia.
Đây là hành động cực kỳ nguy hiểm.
Thiên Nhạc Quân của Thiên Cung bên này, mục đích chính vẫn là phong tỏa
phòng tuyến, không cho Tà Tiên thâm nhập vào đây, cũng sẽ không chủ động
tiến công.
Một khi Nguyên Đế Chiến đội xâm nhập vào phạm vi thế lực của Tà Tiên, vậy
sẽ gặp phải cục diện bất lợi một thân một mình.
Đến lục đó bọn họ có thể sẽ rơi vào đại dương được bao quanh bởi số lượng Tà
Tiên lớn, cho đến giây phút chết trận.
“Chúng ta đi ra lâu như vậy, cũng nên đặt bản thân mình vào núi đao biển lửa để
rèn luyện.”
“Trong bước đường cùng, mới có thể đẩy ra giới hạn thật sự!”
Ánh mắt của các đội viên, tất cả đều trở nên kiên quyết.