Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với vị trưởng lão khách khanh mới gia nhập này, những đệ tử khác của

Không Vân điện không hiểu nỗi.

Không phải chỉ là một Đạo Thánh thôi sao, sao lại làm đến trưởng lão rồi?

Hơn nữa bối phận còn không được thấp hơn chưởng môn?

Nhưng mà sau khi biết được tin Khương Thành sẽ thay thế tham gia đấu pháp

thì bọn họ đã lập tức hiểu ra.

Thậm chí còn nhìn Khương Thành với ánh mắt đồng tình nữa.

Làm loạn cả nửa ngày trời hóa ra lại là tên liều lĩnh à.

Nhiệm vụ đi nạp mạng này người khác là bị ép đến đường cùng, người lại nôn

nóng tìm đến.

Vầy là chê mệnh dài quá hả?

Sau khi Khương Thành ở lại, nơi đây rất nhanh lại tổ chức thi đấu tuyển chọn.

Suy cho cùng thì phía Không Vân điện được phân cho ba hạng ngạch, còn phải

chọn thêm hai Đạo Thánh nữa.

Trước khi cuộc tuyển chọn bắt đầu, hiện trường nghênh đón 45 Đạo Thánh,

chưởng môn Vân Tương còn có một màn cổ vũ trước trận đấu nữa.

“Có thể đại diện cho Thường Lục châu xuất chiến chính là vinh quang cho

Không Vân điện chúng ta.”

“Mà Đạo Thánh có thể đại diện cho Không Vân điện xuất chiến cũng sẽ mãi

khắc ghi tên tuổi ở sử sách của tông môn, cho dù là thành hay bại thì mọi người

đều rất vinh hạnh.”

Miệng của hắn thì nói vậy, còn trong bụng thì thầm mắng nhiếc.

Thân là chưởng môn, ai lại bằng lòng để môn đồ của mình đi nạp mạng chứ.

Nhưng mà hết cách, nếu không phái người đi thì cũng chưa cần đợi Thương

Môn cung đến giảng đạo đâu, mấy tông môn đỉnh cấp ở đây cũng sẽ diệt Không

Vân điện trước rồi.

“Hi vọng tiếp sau đây mọi người đều dốc toàn tâm toàn lực, cùng cảm chiến

đấu.”

“Không được giữ lại chút gì để tránh làm trò cười cho mọi người.”

Nghe thấy bài diễn thuyết dõng dạc hào hùng của hắn, toàn bộ 45 Đạo Thánh

bên dưới đều thầm bĩu môi, ngươi tưởng bọn ta ngốc như mấy đứa trẻ à?

Đu đưa đại một tí, tiêm tí máu gà rồi hô hào đuổi bọn ta đi nạp mạng?

Bọn họ đã hạ quyết tâm rồi, cuộc thi đấu tuyển chọn tiếp theo sẽ toàn lực không

thèm làm nữa, cứ để đó tranh vị trí kém.

Để tránh không cẩn thận lại bị chọn trúng.

Nhưng mà người mặt người dạ thú như Vân Tương cũng không dễ sống.

Tâm tư của những Đạo Thánh này hắn nhìn một phát là ra luôn.

“Lần thi tuyển chọn này, hai Đạo Thánh xếp chót sẽ đại diện cho Không Vân

điện đi tham gia đấu pháp.”

Cái gì?

Mọi người biến sắc.

Còn có thể như vậy à?

Thành ca ngồi cạnh Vân Tương cũng ngây cả mặt ra, suýt chút phịt cả nước ra.

Trong lòng nói ca đây gặp qua rất nhiều cuộc tỉ thí tuyển chọn rồi, đây vẫn là

lần đầu nhìn thấy việc tuyển chọn lại chọn ngược từ dưới lên.

Có sáng tạo.

Nhưng mà quyết định này của Vân Tương vẫn rất có ý nghĩa.

Đám Đạo Thánh còn định phó mặc vừa rồi lập tức như có một buff chúc phúc

nhiệt huyết, trở nên có chiến ý tràn trề.

Cuộc tuyển chọn chia làm ba vòng, coi như là mô phỏng lại quá trình quyết đấu

của đấu pháp.

Vòng một so điều khiển tiên lực, vòng hay so tương tác căn nguyên, vòng ba so

lực chiến đấu.

Vòng tỉ thí đầu tiên, hai bên tự dùng tiên lực của mình điều khiển bích nguyên

mặc châu tròn trường, tiến hành đủ các thao tác tinh xảo, thuận tiện đẩy bích

nguyên mặc châu của đối phương ra bên ngoài.

Nhìn có vẻ như trò con nít.

Thực tế thì vốn không dễ.

Tính chất của bích nguyên mặc châu đặc biệt, không thể rót tiên lực vào được,

đồng thời cũng nặng lạ thường.

Một viên to như hạt gạo thôi đã có trọng lượng hơn một ngôi sao bình thường

rồi.

Nếu chỉ có thế thôi thì cũng thôi đi, tùy tiện chọn đại một Tôn giả vận hành tiên

lực buộc ở ngoài cũng có thể dễ dàng nhấc lên được.

Vấn đề là bản thân bích nguyên mặc châu không được chịu lực va chạm quá

mạnh, tiên lực bao bên ngoài hắn chỉ dao động chút ít thôi cũng có thể vỡ ngay

tại chỗ.

Cũng vì vậy, trận tỉ thí như trò chơi này quả thực là khảo nghiệm năng lực điều

khiển tiên lực thật chính xác.

Không gian tỉ thí có những hạt châu nhỏ qua lại như thoi đưa, Thành ca thì ở

bên ngoài vui vẻ xem.

Coi như là làm quen trước với nguyên tắc của trận tỉ thí.

“Trận tỉ thí này chia làm ba vòng, người chiến thắng ở hai vòng trước há chẳng

phải không cần thi đấu vòng ba sao?”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Vân Tương và hai Đạo Thần thầm mắng trong lòng.

Lại còn thắng hai vòng trước nữa?

Vấn đề này quả thực ngươi nghĩ nhiều rồi, căn bản sẽ không xảy ra đâu hiểu

chưa?

“Vậy cũng không phải, vòng quan trọng nhất là vòng thứ ba.”

Tên chưởng môn mặt người dạ thú này lại nở nụ cười thân thiện.

“Nhưng mà nếu như hai vòng trước nếu toàn thắng thì quả thực là có ưu thế

lớn.”

“Ồ? Nói sao hè?”

“Trận tỉ thí này phân chia tỉ số, hai vòng trước mỗi vòng chiến thắng có thể có

được hai điểm, tổng cộng bốn điểm.”

“Còn về vòng thứ ba là trận chém giết lẫn nhau đoàn thể năm mươi với năm

mươi.”

“Vòng này có thể có được bao nhiêu điểm thì phải xem bên chiến thắng cuối

cùng còn lại bao nhiêu người ở hiện trường.”

Hắn nói như vậy, Khương Thành lập tức hiểu ra.

Bên đoàn đội đại chiến thất bại cho dù bị giết hay đào thải thì nhân số chắc chắn

vẫn là không rồi.

Còn bên chiến thắng cũng sẽ bớt người.

Bên cuối cùng còn thắng còn lại một người thì có một điểm, còn ba người thì có

ba điểm.

Chỉ còn có thể còn hơn năm mươi người thì có thể phản chiêu, nghịch chuyển

cục diện lạc hậu của hai trận trước.

Về lí luận thì vòng cuối cùng có thể có nhiều nhất năm mươi điểm.

“Hóa ra quy tắc là như vậy, vậy ta hoàn toàn yên tâm rồi.”

Thành ca vốn còn lo lắng đồng đôi heo sẽ ảnh hưởng việc giành chiến thắng,

những người khác bị loại cũng không sao cả, chỉ cần bản thân đứng ở trường là

chiến thắng ổn thỏa rồi.

“Đúng rồi, hay là chúng ta thương lượng xem.”

“Thương lượng gì?”

“Không phải trận tỉ thí này chia làm ba vòng sao, phần thưởng lúc trước chốt rồi

các ngươi chia ra mà trả, ta thắng một trận thì trả ta một phần ba.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, Vân Tương thật sự cố gắng lắm mới kiềm

được khao khát muốn chửi.

Trận quyết đấu đấu pháp còn chưa bắt đầu, sự tự tin chắc thắng đến ngu muội

của ngươi ở đâu ra vậy?

Nói đơn giản như ăn cơm uống nước nhỉ, đúng là vô lí quá mà.

“Được chứ, không thành vấn đề.”

“Rất tốt rất tốt, vậy ta yên tâm rồi.”

Thật ra Thành ca rất rõ cái giá mà bản thân ra kia, Không Vân điện căn bản trả

không nỗi.

Hắn đề nghị chia ra trả chỉ là hi vọng khi quyết đấu đấu pháp, những tông môn

khác sẽ giúp Không Vân điện chút ít.

Cuộc tuyển chọn bên dưới tiến hành sôi nổi một ngày.

Vòng cuối cùng dùng phương thức đấu đơn, hơn nữa không tàn khốc như đối

kháng đấu pháp thật sự, căn bản chỉ có chút vậy thôi.

Hai “tên xui xẻo” xếp hạng chót cũng đã được chọn ra.

Dưới sự dẫn dắt của Vân Tương Đạo Thần, ba “tuyển thủ tham gia” bay về tông

môn to nhất ở Thanh Tiêu thánh địa.

Trên đường đi, hai Đạo Thánh kia buồn như cha chết mẹ chết, như đang đi đến

đoạn đầu đài vậy.

Đối với bọn họ mà nói, hai vòng đầu thì còn được, thua thì thua thôi.

Vòng tàn sát thứ ba hệ số nguy hiểm cao quá.

“Vòng thứ ba bị đoạt mất tín vật sẽ bị đào thải loại ra ngoài, cùng lắm thì chúng

ta chủ động giao tín vật ra.”

“Nếu nhận thua thì chắc còn giữ được một cái mạng nhỉ?”

“Chỉ sợ bọn họ giết…”

“Sau khi hai vòng đầu chúng ta thất bại, vòng thứ ba chắc đối phương sẽ không

tàn khốc vậy đâu ha?”

“Hừ.”

Vân Tương Đạo Thần cười lạnh: “Tốt nhất hai người các ngươi đừng làm như

thế.”

“Nếu chủ động nhận thua mà bị nhìn ra thì không những mất mặt cả Thường

Lục châu mà đến lúc đó, không chờ ta, những đại năng của Thanh Tiêu thánh

địa cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Tuy tất bại. nhưng trận này cũng không được vô lí quá chứ.

Hắn nhìn Khương Thành với ánh mắt vui vẻ, tự dưng cảm thấy tiểu tử tự tin quá

đáng này chi ít cũng tốt hơn nhiều so với những tên nhút nhát khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK