thúc, sẽ trực tiếp công khai thân phận thực sự với Bạch La Chân và những
người khác.
Sau đó không chịu trách nhiệm, không mang đi một áng mây nào.
Các ngươi thích nghĩ thế nào thì thế đó.
Nhưng mà nghĩ tới, phần sau chung sống với nhau càng ngày càng hoà hợp.
Điện chủ của đám người Bạch Huyền tộc này nuông chiều hắn như cục cưng
bảo bối vậy, bằng lòng chết vì hắn, hắn cũng không biết phải làm sao.
Có trời mới biết sau khi công khai thân phận Tà ma dị giới, đám người này sẽ
có bao nhiêu đau lòng thất vọng.
Chỉ có thể tiếp tục duy trì hình ảnh thiên tài đại đức trong suy nghĩ của bọn họ.
Còn về những lời lẽ bẩn thỉu, cứ để cho “Lý Tuấn Lãng” - Tà ma dị giới này đã
đến làm là xong rồi.
Tuấn Lãng lão đệ bị Ảnh tộc trục xuất đến nơi nào đó của Tiên giới ẩn náu run
lẩy bẩy, hắn căn bản không biết, mình sắp nổi danh ở một thế giới khác.
Lúc mà “Tà ma dị giới” xuất hiện, cả hiện trường suýt chút nữa xảy ra hỗn loạn.
Cũng đến thật à?
Cao thủ Tam tộc vốn dĩ định đi tìm kiếm “Khương Thành” nhao nhao dừng lại.
Cũng không cần tìm rồi, so với Khương Thành, “Tà ma dị giới” trước mặt này
rõ ràng càng quan trọng hơn.
“Không ngờ rằng, ngươi đúng thật là đã phi thăng lên đến thượng tầng.”
Kim Không như tóm được của quý!
Hắc Hộc ở bên cạnh thậm chí cũng không nhịn được nữa rồi.
“Giết hắn!”
Ở tầng thứ nhất, Hắc Huyền tộc bị “Tà ma dị giới” làm cho thê thảm nhất.
Hắn – một tiền bối Hắc Huyền tộc, thù hận đương nhiên cũng là sâu sắc nhất.
Vừa nhìn thấy chính chủ, hai mắt đỏ rực, liền trực tiếp lên giết.
Đám người Bạch La Chân ở cách đó không xa ngược lại tạm thời không có ai
hỏi thăm.
Nhưng mà những người này cũng không dám buông lỏng xuống.
Lần này Tam tộc phái ra ba vị Đế Huyền cảnh, hơn trăm vị Thiên Huyền cảnh.
Đội hình như vậy, khiến cho các nàng cảm thấy thở không ra hơi.
Vị “Tà Ma tiền bối” này có thể chống đỡ nổi không?
Các nàng đều không dám có chút lạc quan nào…
“Chậm đã!”
Kim Không vội vàng, giơ tay lên để ngăn cản Hắc Hộc.
“Đế Tôn đại nhân sớm đã có lệnh từ trước, Tà ma dị giới này không lên thì thôi
vậy, một khi lên thì nhất định phải bắt sống bằng mọi giá!”
Khương Thành nghe đến suýt chút nữa là vui rồi.
Ai cho các ngươi tự tin có thể bắt sống ta vậy?
Đế Tôn nào của các ngươi, đúng là tự coi mình thành Tôn rồi?
Hắc Hộc cũng nghe không vào tai.
“Hắn đã giết nhiều hậu bối của Hắc Huyền tộc ta như vậy, còn bắt sống?”
“Nhất định phải chết!”
“Giết!”
Hắn gầm lên giận dữ mở tung Kim Không, ngang nhiên giết đến trước mặt
Khương Thành.
Đế Huyền cảnh mặc dù ra tay là có uy năng hủy thiên diệt địa, nhưng như cũ
vẫn là giống như các Huyền tộc khác, lấy cận chiến làm chủ.
Với tư cách là Đế Huyền Nhất Trọng, cảnh giới Huyền Văn của Hắc Hộc đã đạt
đến lục trọng.
Huyền Văn ở cấp độ này, lại cộng thêm cảnh giới Đế Huyền của Huyền Phách,
mức độ thuần túy của sức mạnh thực ra đã vượt qua Tiên Đế của Tiên giới bên
đó rồi.
Chỉ là, thứ mà Tiên Đế khai thông đó là tâm quy tắc tâm của toàn bộ Tiên giới,
càng thêm mênh mông.
Mà Huyền Văn của bọn họ chỉ là bản mini.
Hai làn sương dày đặc trong chốc lát đã va chạm vào nhau.
Thành ca lúc đầu đã cảm nhận được chỗ dũng mãnh của Đế Huyền cảnh.
Người này nếu như đụng phải Chuẩn Đế sơ kỳ bản hoàn chỉnh của Tiên giới
bên đó, vậy người thắng rất có thể là hắn.
Lý do rất đơn giản, sức mạnh của hắn ngưng tụ lại đã vượt qua một giới hạn nào
đó, đủ để sinh ra biến chất.
Cuối cùng nhờ vào sức mạnh xuyên thấu lực Huyền, đục thủng bức chắn tiên
lực lạc ấn của quy tắc, vốn không phải là chuyện gì khó.
Thậm chí tuyệt chiêu sát thủ lớn nhất của Tiên Đế quy luật không gian, cũng rất
rất có khả năng vô hiệu với người này.
Không phải là Tiên Đế không đủ mạnh, mà là bởi vì tự nhiên khắc chế.
Quy luật không gian cắt đứt liên hệ với trời đất bên ngoài rồi, cho nên sau khi
người ngoài tiến vào, sẽ không thể điều động được quy tắc sức mạnh bên ngoài,
chỉ có thể tác chiến theo phép tắc của Pháp cảnh để tác chiến.
Nhưng mà Huyền lực của Huyền tộc hoàn toàn đến từ trong cơ thể, căn bản
không sợ ngươi cắt đứt liên hệ với bên ngoài.
Đương nhiên, tổng số lượng quy tắc sức mạnh Tiên Đế có thể điều động được
quá hào hùng rồi. Cho dù không dùng quy luật không gian, trực tiếp đè bẹp,
người cuối cùng thắng khẳng định vẫn là Tiên Đế.
Vì để biểu đạt cao cấp hơn sự coi trọng đối với kẻ địch, lần này Thành ca đã
dùng đến cả 15 loại kiếm tâm trong một bộ não.
Vì vậy cùng lúc, còn điều động cả Huyền Văn kiếm và Huyền Văn tốc độ thất
trọng để làm tăng thêm sự vững vàng.
Lúc mà Tiên kiếm và Huyền khí chính diện va vào nhau, trong mắt của rất
nhiều cao thủ Tam tộc đều lộ ra vẻ xem thường.
Tà ma dị giới mà lại dám cận chiến với người của Huyền tộc?
Thật là không biết tự lượng sức mình!
Bọn họ trước kia từng gặp phải Tà ma dị giới phi thăng lên
Những Tà ma dị giới đó đã tu luyện Huyền lực, thậm chí đã phát hiện các
phương pháp thần kỳ để chuyển hóa Huyền thành Tiên lực.
Lúc bọn họ đang chiến đấu, dùng hơn phân nửa vẫn là phương thức chiến đấu
đường dài của Tiên giới, chỉ có điều lạc ấn của quy tắc trước kia đã đổi thành
Huyền Văn để thay thế.
Bởi vì Huyền lực cảnh giới không chiếm ưu thế, bọn họ rất ít khi sẽ lựa chọn đá
chọi đá cận chiến với người của Huyền tộc.
Ầm!
Tiếng nổ vang giữ dội bắt đầu bộc phát.
Không gian của tầng thứ ba Huyền giới vốn dĩ vô cùng ổn định, nhưng khoảnh
khắc này lại bị chấn động thành những vết nứt không gian không rõ ràng.
Những về nứt đó giống như những vết sẹo dài, tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Mà bên cạnh viền mỗi vết nứt, đều có vô số sức mạnh hủy diệt đang tàn sát điên
cuồng.
Mặt trời mặt trăng và các vì sao chiếu sáng lẫn nhau, màn khói xám của sức
mạnh cái chết giống như dịch bệnh.
Ánh sáng dài đêm vĩnh cửu chiếu vết nứt sáng tối rõ ràng, giống như vô số các
thế giới khác nhau xuất hiện cùng một lúc!
Trong hơn ngàn cao thủ của ba tộc, có hơn tám trăm tên Địa Huyền giới trực
tiếp rơi từ trên cao xuống.
Không còn chút tiếng động nào nữa.
Bọn chúng hoặc là bị vết nứt không gian thôn tính, hoặc là bị dư âm chiến đấu
động chạm đến.
Mà dư âm này đối với bọn họ mà nói, chính là thiên tai.
Bất kể là sinh hay diệt, hay là Trường Minh, Vĩnh Dạ, Tế Nguyệt, Lăng Tinh,
đều đem theo uy năng chí mạng không cách nào có thể chống lại của bọn họ.
Cho dù là mục tiêu ban đầu của Thành ca không phải là bọn họ, mà là một mình
Hắc Hộc.
Đến ngay cả Bạch La Chân và đám người Lê Hàn Ngọc chiến linh điện chủ, đều
đã bị ảnh hưởng.
May mà bọn họ đều là Thiên Huyền cảnh, hơn nữa cách rất xa.
Vài người vội vàng bảo vệ Chung Ly Xảo nhanh lui về sau…
Cơ thể Kim Không lung lay, sau đó cũng lùi về sau một đoạn để tránh, lại kinh
hãi nhìn về hướng chiến trường phía trước.
Sau đó, hắn không còn tức giận bởi việc tự tiện ra tay với Hắc Hộc như trước
nữa.
Bởi vì Hắc Hộc đã bị đánh đến tan rã, tàn thể rơi lả tả trên mặt đất không có
cách nào có thể tập hợp đầy đủ lại được nữa.
Không chỉ hắn, mà đến ngay cả một thân cao phụ Huyền Khí đó trên người hắn
cũng đều đã bị phá hủy!
Lúc mà các vết nứt không gian đó bắt đầu liền lại, lúc mà sức mạnh tàn sát của
16 môn tan biến mất, huyết sắc trên mặt Kim Không đã mờ dần đi.
Hắn lúc này chỉ cảm thấy phần mặt tê tê buốt buốt, cái lạnh thấu xương không
ngừng ăn mòn hắn.
Chỉ dùng đến một chiêu!
Một chiêu… Hắc Hộc Đế Huyền cảnh Nhất Trọng liền chết rồi!
Chết một cách dứt khoát, tưởng chừng giống như xông qua đó tự sát vậy.
Kim Không hắn lợi hại hơn Hắc Hộc, nhưng hắn cũng chỉ là Đế Huyền Nhị
Trọng.
Cao lên một Trọng, thì có thể thắng Tà ma dị giới này sao?
Hắn im lặng nhìn về hướng Đế Huyền nhất Trọng Ngân Điệt của Ngân Huyền
tộc ở bên kia, phát hiện tay phải phía sau đang cầm Huyền Khí đều đang run
rẩy.
Điều này đối với một Đế Huyền cảnh mà nói, là một chuyện cực kỳ không thể
tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ không có ai chú ý đến chi tiết nhỏ này nữa.
Cho nên mọi người đều bị doạ đến ngốc rồi.
Một chiêu đó, không những đã tiêu diệt một Đế Huyền cảnh, dư âm còn tiêu
diệt được hơn tám trăm tên Địa Huyền cảnh.
Đây đâu còn là chiến đấu?
Đây không phải là tàn sát đè bẹp sao?
Đối phương và bọn họ căn bản đã không phải là cùng một cấp độ!
Mãi đến lúc này, Ngân Dịch của Ngân Huyền tộc mới bỗng nhiên phát hiện bản
thân lúc đó chạy đến thượng tầng, chỉ là chỉ hoãn kỳ hạn chết mà thôi.
Nếu như trốn đi có lẽ còn có thể sống thêm một thời gian nữa, còn về báo thù,
nó chính là một trò cười.