mọi người nói bản thân không biết gì hết được.
Chỉ có thể mặt dày nhìn đám nguyên sĩ ở hiện trường.
“Thần thai giúp chúng ta thay đổi vận mệnh vốn có.”
“Bây giờ, nàng đã hoàn thành sứ mệnh, biến mất khỏi thế giới này.”
Ba vị hoàng giả hiểu ra, đây chắc là bịa ra để mọi người an tâm.
Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một kết quả tốt rồi.
Nếu Thu Vũ Tuyền còn tiếp tục tồn tại trên thế gian thì rất nhiều việc sau đó có
thể sẽ trở nên rất kịch liệt.
Trong đám người, vẻ mặt của Quân Vương có phần thất vọng.
Trước giờ hắn ỷ lại nhiều nhất là vào Thu Vũ Tuyền.
Thu Vũ Tuyền biến mất khiến hắn mơ hồ có cảm giác bất an.
Nhưng mà rất nhanh thôi, hắn đã bình tĩnh trở lại.
Sợ gì chứ, bây giờ đánh trận cũng xong cả rồi, đại kiếp đã kết thúc, không có ai
gánh cũng chả sao.
Sau khi công hạ Tái Nguyên thánh địa, khắp nơi trong Thiên tộc đều hòa vào
bầu không khí vui vẻ cuồng nhiệt.
Chúc mừng Thiên tộc lại lần nữa giành lại vị trí bá chủ của Thiên giới.
Tam đại vương triều thậm chí còn bắt đầu đặt kế hoạch, liên hợp lại từ đầu, lại
lần nữa thống nhất đại đế quốc.
Nhưng mà chuyện này đã định là sẽ rất phức tạp.
Mà trước chuyện này, tam đại vương triều còn đồng thời hạ lệnh, bảo tất cả
những tộc nhân Thiên tộc đến Vân Điên linh cảnh trước.
Một tòa thành khổng lồ trên trời đã được xây dựng nơi đây, cũng là trung tâm
của đế quốc mới.
Nghe thấy mệnh lệnh này, vô số tộc nhân Thiên tộc bắt đầu lập tức hội tụ về
trung tâm Thiên giới như hành hương.
Ngày này, Phạm Lôi lại có được lời mời dự hội.
Lão già này đang chờ đợi ngày đại kiếp kết thúc.
Theo như hắn nghĩ thì đại kiếp đã kết thúc, trải nghiệm cũng nên kết thúc rồi.
Bản thân là một thủ lĩnh của bên chiến thắng, Thần vị có được là ổn thỏa rồi.
Còn về sau đó Thiên tộc sẽ phát triển ra sao, hắn cơ bản chẳng hứng thú.
Đến nội điện, ba vị hoàng giả và Tinh U quốc sư đã ngồi đó rồi.
Phạm Lôi thành thạo ngồi lên vị trí của bản thân.
“Lại có chuyện gì?”
“Không phải ta sớm đã nói rồi sao, gần đây ta bận bế quan tu luyện, mấy
chuyện thế tục không cần phải tìm ta.”
Nguyệt Ảnh Hoàng nghe vậy khẽ cười.
“Quốc sư quý nhân bận rộn, vẫn mong bỏ qua cho.”
“Chỉ là tam đại vương triều Nhật, Nguyệt, Tinh sát nhập, rất nhiều nghi thức
vẫn không thể không có người ra mặt được.”
Tinh U quốc sư nghe vậy gật đầu.
“Năm ấy trước khi tam đại vương triều phân khai, cứ cách năm trăm triệu năm
chúng ta đều cử hành một đại điểntiếp thiên, để cảm tạ hậu ái của thượng thiên
với tộc ta.”
“Nguyệt Hoàn quốc sư, chắc ngươi còn nhớ chứ?”
Phạm Lôi tỏ vẻ còn nhớ khỉ gì.
Hắn đến cái thế giới này cũng chỉ mới mấy chục triệu năm, sao có thể nhớ
chuyện trước khi tam đại vương triều tách ra hàng trăm tỷ năm trước chứ.
Càng huống hồ gì mấy năm nay, Thiên tộc vẫn luôn ở trong thế chiến loạn.
Lúc không đánh trận, hắn cũng cố gắng không tiếp xúc với người khác, để tránh
bại lộ thân phận.
Nhưng đóng kịch phải làm cho đến nơi đến chốn.
Hắn chẳng tỏ thái độ gật đầu: “Nhớ thì sao?”
Nhật Thực Hoàng cười ha ha.
“Là vầy, tương lai sát nhập đế quốc tự nhiên sẽ do chúng ta chủ trì đại điển tiếp
thiên.
“Nhưng cách nhiều năm như vậy rồi, quá trình tổ chức đại điển ta sắp quên hết
sạch rồi.”
“Vậy nên chỉ có thể luyện tập trước thôi.”
Hắn nói như vậy, Phạm Lôi vốn chột dạ lập tức bớt đi.
“Thật không dám giấu, ta cũng quên kha khá rồi, chi bằng mọi người cùng nhau
nhớ lại.”
Nếu không thì thật sự chờ đến ngày đại điển, bản thân chẳng biết quái gì cả há
chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Tinh U quốc sư cũng gật đầu.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Nói xong, hắn huơ tay.
Thiên địa bốn phương biến đổi thất thường, năm người xuất hiện ở một không
gian huyền diệu mà trời là tử vân, đất là kim quang.
Ở nơi đây, có năm tế đàn cao chót vót lên trời.
Ba hoàng giả và Tinh U quốc sư lần lượt lên một tế đàn, Phạm Lôi thấy vậy từ
nhiên cũng có sao học theo vậy.
Ngay sau đó, năm tế đàn đồng thời phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt.
Phạm Lôi cảm thấy sự liên hệ giữa bản thân và thiên địa xung quanh bị cắt đứt.
Đừng nói là tầm mắt, đến cả việc vận chuyển linh ý cũng gặp phải trở ngại,
giống như vô hình chung đã bị khóa chặt lại vậy.
Nhưng mà hắn vốn không hoảng, dù sao thì những người khác cũng vậy
Đại điển mà, đương nhiên phải có chút cảm giác nghi thức một chút.
Sau đó, hắn phát hiện linh ý của bản thân đang nghênh đón phải công kích.
Tổng cộng bốn đạo công kích từ Tinh Diệu Hoàng, Nhật Thực Hoàng, Nguyệt
Ảnh Hoàng và Tinh U quốc sư.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Mới vừa thắng Tiên tộc thôi đã hạ thủ với người mình rồi à?”
Linh ý của bốn cao thủ đồng giai nhất tề xâm nhập, Phạm Lôi lập tức gặp phải
tai nạn ngập đầu.
Hắn muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng nơi có tế đàn cứ như một cái lồng, linh ý
căn bản không thể thoát khỏi.
Bản thể muốn điều động lực thiên địa bốn phương căn bản không thể móc nối
được với thiên địa ngoại giới.
Vào lúc này, hắn cuối cùng mới ý thức được có thể bản thân đã mắc bẫy.
“Người mình à?”
Từ sâu trong ý thức, đạo kim sắc tượng trưng cho Tinh U quốc sư cười lạnh.
“Tên tặc tử từ ngoại giới đến đây như ngươi, trốn ở trong bản thể của Nguyệt
Hoàn quốc sư, thay thế ý thức của hắn lại còn nói là người mình?”
Trong lòng Phạm Lôi đã rơi xuống tận đáy.
Sao bọn họ lại phát hiện?
Lẽ nào vì lần trước thay Khương Thành nói mấy câu?
Nhưng sức tưởng tượng của đối phương sao có thể phong phú đến vậy, trực tiếp
đoán ra là dị giới?
“Dị giới gì chứ? Ta vốn không biết các ngươi đang nói gì?”
Hắn hét to mồm: “Ta đường đường là Nguyệt Hoàn quốc sư, vì để tiêu diệt Tiên
tộc, ta đã lập chiến công hiển hách!”
“Vô căn vô cứ, các ngươi lại đối xử với ta như vậy!”
“Năm ấy ngươi nói Khương Thành không phải là Ma thai ta cũng chỉ nghi ngờ
ngươi sơ sơ mà thôi.”
Giọng nói đầy chế giễu của Tinh U quốc sư vang lên trong ý thức của Phạm
Lôi.
“Nhưng Thiên tộc bọn ta vốn không hề có đại điển tiếp thiên gì mà ba trăm triệu
năm có một lần cả.”
“Đến chuyện này mà ngươi cũng không biết, lại còn nói không phải tặc tử dị
giới?”
Phạm Lôi suýt chút tức đến nổ tung: “Ông nội nhà ngươi, bốn người các ngươi
lại liên thủ lại bày mưu hãm hại ta?”
“Lẽ nào không cho ta mất trí được chăng?”
“Chỉ dựa vào nhiêu đó mà nhất định bảo ta là người dị giới? Người dị giới đến
đây chẳng phải chỉ có Khương Thành và Thu Vũ Tuyền thôi sao?”
Nguyệt Ảnh Hoàng có phần đồng tình với hắn.
“Có phải ngươi cho rằng bọn ta không biết tổng cộng có đến trăm ngàn người
sang đây à?”
“Ngươi nói cái gì?”
Phạm Lôi hoàn toàn ngớ luôn.
Sao đến cả chuyện này mà đối phương cũng biết?
Tinh U quốc sư đắc ý nói: “Chuyện này phải đa tạ Ngọc Hoàn Vương rồi, hắn
sớm đã nói hết toàn bộ mọi chuyện cho ta rồi.”
Thời khắc này, Phạm Lôi hận không thể quay lại xé xác Ngọc Hoàn Vương ra.
Nhưng hắn đã không còn cơ hội này nữa rồi.
Bởi vì sự tập kích của bốn Thiên giai thập nhị trọng đã hoàn toàn nhấn chìm
hắn.
Chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, tia ý thức cuối cùng của hắn đã biến mất trong
thiên địa, cũng mang ý nghĩa là hắn đã chết.
Trươ