Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Lôi Đạo Tôn bị mọi người vây chặt lại cảm tạ và hoan nghênh bèn dừng

lại.

Hắn vốn định nói thẳng, ta còn lâu mới giúp các ngươi.

Nhưng lúc trước hắn bị Lâm Tịnh Đạo Tôn chửi cho một trận, sự xấu hổ và tức

giận vẫn còn đó.

Thế là lão huynh này khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu liếc mắt nhìn trời.

“Đừng, ta chỉ đến để xem náo nhiệt thôi, các ngươi chào đón nhầm người rồi!”

Sắc mắt của các trưởng lão cứng lại, sau đó lập tức cười nói: “Tiền bối đúng là

thích nói đùa, đã đến rồi…”

“Ai đùa với các ngươi?”

Hắn quái gở hừ lạnh một cái.

“Ta vốn dĩ cũng không ngại giúp đỡ các ngươi, nhưng tư thái của Ma Ngộ tông

các ngươi cao quá.”

“Ta thật sự không xứng để giúp đỡ!”

Hắn vừa dứt lời, khung cảnh vốn dĩ đang tưng bừng nhộn nhịp đột nhiên yên

tĩnh lại.

Rất nhiều đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, còn các trưởng lão vẻ mặt cũng đầy hoang

mang khó hiểu.

Có chuyện gì vậy?

Vị Đạo Tôn tiền bối này, sao trông như có vẻ rất bực bội vậy?

Một vị trưởng lão nội môn vội vàng cười xòa làm lành, chắp tay hành lễ.

“Chuyện này… tiền bối nặng lời quá rồi, ngươi đến đây thế này, bọn ta càng

cảm thấy vinh hạnh và cảm kích hơn.”

“Đúng thế, Ma Ngộ tông bọn ta vô cùng hoan nghênh tiền bối, sao lại nói là

không xứng chứ?”

“Chẳng lẽ tiền bối đã hiểu nhầm gì đó rồi?”

“Hiểu nhầm?”

Phạm Lôi Đạo Tôn bĩu môi.

“Thế thì phải hỏi Chưởng môn của các ngươi rồi, chính miệng hắn đã từ chối

ta.”

Hắn cố ý thở dài.

“Người ta đã nói rõ ràng là không muốn mời ta rồi, ta há có thể tự mình đa

tình?”

“Ta nói rồi, ta chỉ đến xem náo nhiệt là chỉ đến xem náo nhiệt, đừng hy vọng ta

sẽ ra tay!”

Nói xong, hắn phất tay áo, chắp tay sau lưng, bày ra tư thế đã bị chọc giận rồi.

Những hành động này của hắn, khiến Khương Chưởng môn và Tam Nhãn Hổ

đều nhìn đến đờ đẫn ngẩn ngơ luôn.

Ngươi nói cứ như ngươi vốn dĩ rất muốn giúp vậy.

Mẹ nhà ngươi chứ, nếu không phải lúc trước bọn ta chính mắt nhìn thấy ngươi

nhảy ra châm chọc, khiêu khích trước, bày tỏ thái độ kiên quyết không giúp, sợ

rằng bọn ta cũng tin những lời nói dối của ngươi thật rồi.

Phạm Lôi Đạo Tôn cố ý nói như thế, thực ra dụng ý cũng rất đơn giản.

Chính là khiến người ta ghét bỏ Lâm Tịnh Đạo Tôn.

Không phải ngươi nói là coi thường ta sao, thế thì bây giờ để người của tông

môn ngươi phán xét đi.

Tốt nhất là ép đến mức ngươi phải xin lỗi ta, sau đó ta lại nói “Lúc trước ngươi

không thèm để ý đến ta, bây giờ hối hận nói xin lỗi thì cũng muộn rồi.”

Quả nhiên tất cả các trưởng lão và đệ tử của Ma Ngộ tông, đều nhìn về phía

Chưởng môn của mình.

Lâm Tịnh Đạo Tôn tí nữa thì bị Phạm Lôi làm cho tức chết.

Có chuyện gì xảy ra vậy, cái đồ âm hồn bất tán này.

Tất cả tâm tư suy nghĩ của lão phu đây đều đặt vào Khương Chưởng môn, từ

đầu đến cuối làm gì có việc gì liên quan đến ngươi?

Đối diện với ánh mắt đầy nghi vấn, khó hiểu cực độ của môn đồ trong tông, hắn

cũng lười chẳng muốn cãi lại, gật đầu thừa nhận luôn.

“Hắn cũng hiểu rõ bản thân đấy, biết bản thân chẳng là cái thá gì.”

“Bổn Chưởng môn coi thường hắn, đương nhiên sẽ không mời hắn.”

Nói xong, hắn cũng hất cằm, đến một ánh mắt khinh thường cũng không thèm

cho Phạm Lôi Đạo Tôn.

Hết cách, có Thành Ca đồng ý giúp đỡ, bây giờ hắn huênh hoang vô cùng, tràn

đầy tự tin như thế đấy.

Chuyện này khiến cho Phạm Lôi Đạo Tôn tức đến chân tay run hết cả lên, đây

không phải là phản ứng mà hắn mong muốn.

“Các ngươi đã nhìn thấy rồi đấy!”

“Các ngươi đều nghe thấy rồi đúng không?”

“Đây là chính miệng Chưởng môn của các ngươi nói đấy, đừng trách ta không

giúp các ngươi!”

Lúc này, trưởng lão và các đệ tử của Ma Ngộ tông bắt đầu sốt ruột.

Sự giúp đỡ của người ở cấp bậc Đạo Tôn khó nhờ cậy đến mức nào chứ.

Khó khăn lắm mới có một người đến, thế mà Chưởng môn lại còn từ chối, thậm

chí còn xác suất cao là đã đắc tội đối phương rồi.

Trong mắt bọn họ, chuyện này thực sự là quá thiếu sáng suốt.

“Chưởng môn, ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi phải khách sáo với vị Đạo Tôn tiền bối này một chút chứ!”

“Có thiện ý, nói không chừng người ta sẽ giúp chúng ta.”

“Vô Định Cung khí thế mạnh mẽ, chúng ta không thể từ bỏ bất kỳ bằng hữu

tiềm năng nào được…”

“Các ngươi không cần phải lo lắng về Vô Định Cung nữa.”

Lâm Tịnh Đạo Tôn bị cả một đám người vây lại khuyên can, nhưng không hề lo

lắng sốt ruột.

“Lần này ta đã mời Khương Chưởng môn đến.”

“Trước mặt hắn, Vô Định Cung chẳng qua chỉ là đám chó bằng sành gà bằng

bùn, đám hổ giấy có tiếng không có miếng mà thôi, vung tay một cái là có thể

tiêu diệt ngay.”

Khương Chưởng môn?

Tất cả mọi người đều mơ hồ.

“Không biết người mà Chưởng môn nói, là vị Khương Chưởng môn nào vậy?”

“Vung tay là có thể tiêu diệt Vô Định Cung, chẳng lẽ là Đạo Thánh?”

Thành Ca cũng không cần Lâm Tịnh Đạo Tôn phải trịnh trọng giới thiệu, hắn

cười típ mắt hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

“Các ngươi không cần phải nhìn xung quanh nữa, không sai, chính là soái ca ta

đây!”

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Sau đó đồng loạt nhìn về phía Lâm Tịnh Đạo Tôn thì thấy hắn mỉm cười gật

đầu, biểu thị ngầm thừa nhận.

Xì!

Rất nhiều người ở đó suýt nữa thì hộc máu ngay tại trận.

Có nhầm lẫn gì không vậy?

Thiên Tôn này chính là Khương Chưởng môn, người vung tay một cái là có thể

hủy diệt Vô Định Cung mà Chưởng môn nói?

Đùa cũng phải có mức độ thôi chứ?

“Chưởng môn, không được đâu!”

“Đúng vậy, ngươi thế mà lại trông mong vào một Thiên Tôn?”

“Trời ơi…”

“Sức mạnh của kẻ này quá yếu ớt, ngươi mời hắn đến đây, chẳng có tí tác dụng

nào cả.”

Nghe thấy bọn họ nói Khương Chưởng môn yếu ớt, Lâm Tịnh Đạo Tôn liền nổi

giận.

“Các ngươi thì hiểu cái gì?”

“Khương Chưởng môn thần uy cái thế sức mạnh hơn người, bất khả chiến bại,

hắn là người mà các ngươi có thể coi thường à?”

“Đúng là một lũ không có hiểu biết!”

Chỉ đáng tiếc, những lời này của hắn không hề có sức thuyết phục.

Vẻ mặt của tất cả trưởng lão và đệ tử của Ma Ngộ tông đều như đưa đám, nét

mặt tràn đầy suy sụp.

Trong mắt bọn họ, thần kinh của Chưởng môn có thể đã có vấn đề rồi.

Còn Phạm Lôi Đạo Tôn ở phía đối diện cũng không ngừng chế nhạo.

“Lại còn bất khả chiến bại nữa chứ, ngươi đúng là điên thật rồi.”

Đối với chuyện này, Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng chỉ mỉm cười nhìn dám đần độn

đó, hắn cũng lười không muốn giải thích với bọn họ.

Dù sao đợi sau này đến ngày khiêu chiến, tất cả mọi chuyện đều sẽ tự sáng tỏ.

Cứ như thế, Thành Ca tạm thời ở lại Ma Ngộ tông.

Cho dù tất cả các trưởng lão và đệ tử đều phản đối hắn, cảm thấy hắn chỉ là một

kẻ lừa bịp, nhưng không ngăn được Chưởng môn Lâm Tịnh kiên quyết ủng hộ

hắn.

Cho nên cũng coi như là yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức ngoại trừ Lâm Tịnh Đạo Tôn ngày nào cũng đến thỉnh an hỏi

thăm sức khỏe ra thì chỉ có đệ tử ngoại môn được sắp xếp đến hầu hạ ở đây.

Còn về trưởng lão của Ma Ngộ tông, thì chưa từng đến chỗ này của hắn lần nào.

Tương phản với sự vắng vẻ như chùa bà đanh ở đây, cửa cổng nơi Phạm Lôi

Đạo Tôn ở cách đó không xa đông đúc nhộn nhịp cứ như là phố xá sầm uất vậy.

Hết đợt trưởng lão này đến nhóm trưởng lão khác của Ma Ngộ tông đến cửa

thỉnh cầu vị Đạo Tôn tiền bối này ra trận giúp bọn họ, thậm chí còn hứa cho các

loại lợi ích, chỉ hận không thể dẫm nát bậc cửa.

Người không biết, còn tưởng có thiên tiên mỹ nữ ở bên trong, tất cả những

người này đều là đến để làm mai làm mối cơ ấy.

Đối với những người này, Phạm Lôi Đạo Tôn cố ý không bao giờ từ chối bọn

họ.

Cứ nhìn bọn họ khuyên hắn như thế, cũng không nói những lời khiến bọn họ

không tiếp lời được.

Đến cuối cùng lại nói một câu, không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà là

Chưởng môn của các ngươi quá đáng quá mức.

Khiến Lâm Tịnh Đạo Tôn tức giận vô cùng, các trưởng lão dưới trướng hắn cứ

dăm ba bữa lại khuyên hắn đi xin lỗi Phạm Lôi tiền bối…

Mà thời gian cứ trôi đi, hết nhóm trợ thủ này đến nhóm trợ thủ khác được mời

đến, rồi cũng không ở lại Ma ngộ tông được.

Hiện tại, tất cả những người được mời đến đều là Chí Tôn, cuối cùng đến lúc

khiêu chiến, về cơ bản cũng chỉ là những người làm náo nhiệt, khuấy động bầu

không khí thôi.

Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có Đạo Tôn đến.

“Ngân Thuyên Đạo Tôn của Kính Nguyệt tông đến!”

“Ngạo Kiêu Đạo Tôn của Bá Dương Điện đến!”

Hai vị Đạo Tôn này dắt tay nhau đến, Ma Ngộ tông bắt đầu náo động.

Các hộ pháp và trưởng lão không cần Chưởng môn ra lệnh, đều sắp xếp đội

hình tiếp đón theo hình thức cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK