lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người tại Băng Nguyên cốc.
Cũng không còn ai tiếp tục xem hắn như một Đế cảnh lục trọng bình thường mà
đối xử nữa.
“Tên tiểu tử này chắc chắn có rất nhiều vấn đề.”
“Nếu hắn đã chạy đến mặt đối mặt với chúng ta, vậy không thể giữ được nữa.”
“Nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết!”
Về phía Băng Tiên giáo, các vị tôn giả và các vị Đế cảnh bát trọng, thật ra từ lâu
đã không còn xem mình là một nhóm của Băng Nguyên cốc kia nữa
Bọn hắn tự xưng mình là tông phái môn đồ.
Người không thuộc về Băng Tiên giáo thì đều là người ngoài.
“Nhưng mà tấm lòng che chở cho hắn của Băng Cực Thiên Tôn rất rõ ràng.”
“Đúng vậy, nếu chúng ta muốn ra tay với Khương Thành, chỉ có thể đợi đến
tương lai khi tất cả chân giới hòa hợp, ngày mà Băng Nguyên cốc tan rã.
Chủ tọa ngồi trên cao là Minh Quyết Thiên Tôn sắc mặt vẫn luôn bất định cười
mỉa một tiếng.
“Cần gì phải đợi đến lúc đấy?”
“Hả? Thiên Tôn, ý của ngươi là…”
“Lão già Băng Cực đã lỗi thời lạc hậu rồi, hắn cũng nên từ chức thôi!”
Minh Quyết vừa nói câu này, ngay cả một vài nguyên lão của Băng Tiên giáo
như Anh Diễm, Thiên Hồng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn cho dù có to gan hơn nữa cũng thật sự không dám có tâm địa hiểm độc
với Băng Cực Thiên Tôn.
Ở phía khác, Cung Tình chỉ biết dồn hết tâm sức để khuyên nhủ Khương
chưởng môn làm đồ đệ của Băng Cực Thiên Tôn.
“Băng Tiên giáo chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu, bọn hắn đã xem chúng ta
như kẻ thù rồi.”
“Bây giờ chỉ có Băng Cực Thiên Tôn mới có thể bảo vệ được chúng ta.”
“Nhưng nếu như ngươi và hắn không có mối quan hệ thầy trò này, vậy hắn bảo
vệ được nhất thời cũng không thể bảo vệ được cả đời.”
Đối với lời khuyên của nàng ấy, Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết cùng những
người khác chỉ có thể cười mỉm.
Vốn dĩ không xem trọng chuyện này.
Mà Thành Ca chỉ biết vỗ vỗ lên vai của Cung quân sư.
“Không phải ta đã nói với ngươi từ lâu, phải có lòng tin với ta một chút đi!”
“Một Băng Tiên giáo bé nhỏ, không đáng để lo ngại.”
Nói xong, hắn trực tiếp gạt chủ đề này sang một bên, bắt đầu hỏi thăm kinh
nghiệm những năm qua của Kỷ Linh Hàm và vài người khác.
Điều này khiến cho Cung Tình không biết nên khóc hay cười, không biết phải
làm sao cho được.
“Đúng rồi, lúc trước ta có nghe tên Ngụy Sơn đó nói, tình hình chân giới sắp có
sự thay đổi, không sớm thì muộn phải rời khỏi Băng Nguyên cốc là tình huống
gì?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm.”
Kỷ Linh Hàm cẩn thận nhớ kỹ một chút mới không chắc chắn nói: “Nghe nói là
bởi vì những người của chân giới khác đã phát hiện ra Thiên đạo chân chính.”
“Thiên đạo chân chính?”
Thành Ca sững sờ, trong lòng nổi lên suy đoán vô lý.
Bọn hắn nói Thiên đạo chân chính kia, chắc không phải chính là Tiên giới kia
chứ?
Nhưng mà, Thiên đạo Tiên giới kia có phải là quá yếu ớt quá thấp kém rồi
không?
Chỉ với một mình Băng giới cũng mạnh hơn Tiên giới rất nhiều rồi.
Huống chi ba ngàn chân giới?
Thiên đạo của Tiên giới có thể diện cao như vậy hả?
Chung Ly Khuyết ở một bên bổ sung: “Khoảng thời gian chúng ta ngộ đạo tại
Thiên đạo Di Hải, mục đính chính chính là không ngừng cảm nhận tìm kiếm,
tìm ra Thiên đạo trong truyền thuyết.”
Chẳng trách một triệu năm gần đây ở Băng Nguyên cốc đều đang tìm kiếm
thiên tài có mang Đạo Tâm.
Có thể mục đích chính là do đây.
“Sau khi tìm được Thiên đạo chân chính kia, sẽ có tác dụng gì chứ?”
Kỷ Linh Hàm giải thích: “Thiên đạo đối với bất cứ một căn nguyên nào cũng
đều có lực hấp dẫn tự nhiên, một khi căn nguyên băng phát hiện ra Thiên đạo
chân chính, nó sẽ tự động xích lại gần.”
“Một khi Băng giới có được Thiên đạo, vậy thế giới này sẽ trở nên hoàn thiện,
cấp độ sẽ tăng thêm một bước.”
“Điều bọn ta làm chính là có tác dụng tìm tòi và là cầu nối giúp cho căn nguyên
băng tìm thấy Thiên đạo, sau đó nối liền cả hai lại với nhau.”
“Thì ra là như vậy…”
Phổ cập khoa học này của các nàng ấy khiến Thành Ca cũng rơi vào dòng suy
nghĩ hiếm thấy.
Nếu như Thiên đạo ở một nơi khác thật sự là Tiên giới đó, vậy hậu quả sẽ có
chút nghiêm trọng!
Một khi căn nguyên Băng giới mang toàn bộ Băng giới xích lại gần, vậy đối với
Tiên giới cao nhất chỉ có Đế cảnh nhị trọng mà nói, hoàn toàn chính là cuộc tấn
công một chiều.
Đến lúc đó khi đối diện với một nhóm lớn cường giả Đế cảnh tứ ngũ lục thất
trọng, Tiên giới bên kia phải làm sao?
Thời gian trôi qua từng ngày, hắn không thể biết được vào lúc này trong căn
nguyên bên dưới Băng Nguyên cốc, một biến đổi nhanh chóng đang âm thầm
diễn ra.
Sâu trong căn nguyên, Băng Cực Thiên Tôn vốn đang cẩn thận duy trì thân
hình, giống như một chiếc thuyền đơn độc giữa biển lớn.
Nhưng hiện tại, vùng biển lớn mà hắn đang trú đã trở nên sóng to gió lớn.
Bởi vì có một tia căn nguyên gần bên cạnh hắn đang điên cuồng khuấy động,
quấy nhiễu làm cho xung quanh hắn trở thành căn nguyên gió bão đáng sợ.
Đây là tình huống cực kỳ nguy hiểm.
“Minh Quyết, ngươi muốn làm gì?”
Trong mắt Băng Cực Thiên Tôn đầy vẻ thất vọng.
Mà bên ngoài phạm vi căn nguyên, Minh Quyết Thiên Tôn không ngừng cười
mỉa.
Hắn điều khiển tia căn nguyên đó, tiếp tục tàn sát bừa bãi xung quanh Băng Cực
Thiên Tôn, gây ra căn nguyên gió bão lớn hơn.
Chuyện này, cũng chỉ có hắn mới có thể làm được.
Thiên Tôn là sự tồn tại mạnh mẽ hơn cả Đế cảnh cửu trọng.
Tiêu chuẩn đặc trưng của cảnh giới này chính là thu được một sợi căn nguyên.
Đối với căn nguyên biển cả to lớn kia, một tia căn nguyên này cũng chỉ là một
giọt nước bên trong biển lớn mà thôi, nhưng đủ để khiến cho Thiên Tôn trong
lúc chiến đấu mọi việc đều thuận lợi.
Dù sao, đó cũng là căn nguyên thật sự.
Một tia, cũng là khác nhau về chất.
Băng Nguyên cốc chỉ có hai người đạt được cấp độ kia, chính là Băng Cực và
Minh Quyết.
Nói về thực lực, Minh Quyết Thiên Tôn đương nhiên không bằng Băng Cực
Thiên Tôn - người có đạo tâm và pháp tắc của riêng mình.
Mặc dù hắn may mắn có được một tia căn nguyên thuộc về mình, nhưng vẫn
không có cách nào giống với Băng Cực Thiên Tôn, sống sót bên trong căn
nguyên biển cả.
Có điều, nhân dịp thời khắc quan trọng trong lúc tu luyện của Băng Cực Thiên
Tôn, âm thầm phá hoại là có thể đạt được.
Mà điều này cũng gây nên tai họa thảm khốc cho Băng Cực Thiên Tôn.
“Ngày này, ta đã đợi từ rất lâu rồi!”
Nhìn pháp tắc không gian của Băng Cực Thiên Tôn dần dần sụp đổ, trong mắt
Minh Quyết Thiên Tôn lộ ra vẻ phấn khích gần như méo mó vì cố chấp.
“Băng Cực, ngươi đã lỗi thời rồi!”
“Năm đó khi được ngươi dẫn vào Băng Nguyên cốc, ta đã từng sai lầm mà xem
ngươi như vị cứu tinh của Băng giới, thậm chí còn tình nguyện đi theo sau lưng
ngươi!”
“Sau này ta mới phát hiện, ngươi không phải là anh hùng, cũng không phải là
anh tài kiệt xuất, ngươi chỉ là một kẻ nhàn rỗi không vướng bận đến chuyện
nhân gian.”
“Tham gia chân giới đại chiến, cũng chỉ vì giữ cho địa giới tu luyện của bản
thân ngươi được vững chắc mà thôi.”
“Nếu như Băng giới nằm trong tay loại người có tầm nhìn nông cạn như ngươi,
vậy sẽ không thể đoàn kết!”
“Minh Quyết ta mới là người mang mệnh trời thật sự của Băng giới!”
“Nếu như ngươi đã không được, vậy thì nên nhường đường!”
“Ngươi có thể yên tâm mà chết rồi…”
“Sau khi ba ngàn chân giới hợp nhất, Băng giới dưới sự dẫn dắt của ta sẽ trở
nên mạnh hơn!”
Pháp tắc không gian của Băng Cực Thiên Tôn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ,
thân thể bị căn nguyên kia chạm vào.
Hắn không phải Khương Thành, không có được sự cho phép của căn nguyên
chân chính, thế là hắn bắt đầu bị hòa tan nuốt chửng.
Nhìn Minh Quyết Thiên Tôn ở trước mặt, vị cao thủ đứng đầu Băng giới không
hề phẫn nộ, cũng không hề sợ hãi khi đứng trước cái chết, chỉ có nỗi xót xa dày
đặc.
“Minh Quyết…”
“Ngươi chưa từng trải qua thời đại đó.”
“Ta cũng đã từng giống như ngươi đầy tràn dã tâm, đến tận khi ngày đó đến.”
“Nhiều năm sau đó, ngươi sẽ phát hiện tất cả những việc mình đã làm… thật ra
chỉ là những việc nhỏ nhặt, thậm chí là tự chịu diệt vong, vốn dĩ không hề có ý
nghĩa gì cả.”
Đối với lời nhận xét cuối cùng kia của hắn, căn bản Minh Quyết Thiên Tôn
không hề xem trọng, chỉ xem như hắn đang cố ý ra vẻ.