Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc Tinh Linh diệu cảnh mở ra khiến hai vị thân vương khác cũng phá quan

mà ra.

Bọn họ công với Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương xem như là bốn vị thân

vương may mắn sống sót trong trận đại kiếp diệt thế của vương triều Tinh U

năm ấy.

Cũng là bốn vị tộc lão hiện nay của Quan Tinh tộc, địa vị chỉ kém mỗi Tinh

Diệu Hoàng.

Sau một loạt những nghi thức phức tạp, cả Quan Tinh đài cũng được mở ra từ ở

giữa.

Một dòng suối róc rách hiện ra trước mặt mọi người.

Dòng suối uốn lượn chảy thẳng lên, đến một bí cảnh thần bí ở xa xa.

Tinh Linh diệu cảnh vừa mở ra, rất nhiều hậu bối Thiên tộc hăng hái bay về

phía lối vào, sau đó thì chìm vào trong.

Mấy chục ngàn tộc nhân Quan Tinh tộc, người đạt đến trên Thiên giai thập nhị

trong có hơn năm ngàn người.

Còn lại hoặc là cảnh giới quá thấp, hoặc là cảnh giới quá cao đều không thể

tham dự vào bữa thịnh hội này.

Trước khi Phi Khâm đi vào còn không quên nhìn Khương Thành bằng ánh mắt

khiêu khích.

“Ta sẽ chờ ngươi ở trong đó.”

“Lần này ngươi đừng có mơ có được dù chỉ là một tinh linh châu.”

Nói xong, hắn làm ra một tư thế thật tiêu sái, bay vào trong bí cảnh giữa những

tiếng hò reo.

Đúng là cợt nhả.

Thành ca thầm mắng trong bụng một câu, lúc này mới hỏi câu hỏi cuối cùng.

“Đúng rồi, bị giết trong bí cảnh thì sẽ thật sự chết sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt bốn bị thân vương đều xanh mét.

Tông Phiêu Vương cuối cùng đã không nhịn được nữa, tức giận ngay tại chỗ.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Nếu như muốn giết tử đệ của tộc ta ấy à, ta biết ngay ngươi không có chút lòng

tốt gì mà.”

“Ta cảnh cáo ngươi hãy biết điều một chút, Tinh Linh diệu cảnh là một bí cảnh

thăng cấp, không phải là một chiến trường giết chóc.”

Khương Thành cũng không hiểu tại sao hắn lại phản ứng dữ dằn như vậy.

Bản thân chỉ muốn xác nhận một chút thôi, xem hệ thống có thể mở hack trong

đó không ấy mà.

“Cái gì mà ta không có lòng tốt chứ?”

“Lần tỷ thí này là do ngươi đặt ra, có liên quan quái gì đến ta chứ?”

“Hỏi cho rõ tham số an toàn của trận tỷ thí cũng không được sao?”

Bốn vị thân vương ngậm câm hết lời, nhưng trong lòng đương nhiên sẽ không

tin hắn.

Tên này nhất định là đang kìm lại ham muốn giết chóc tàn sát.

Tư Ngộ Vương ngừng lại một chút rồi mới trầm giọng nói: “Tinh Linh diệu

cảnh sẽ không chết người, chết ở trong đó sẽ trực tiếp bị truyền tống ra ngoài.”

“Linh ý chỉ bị tổn thương một chút, nhưng sẽ không chết.”

Ơ chuyện này…

Thành ca nhất thời trở nên thất vọng.

Chết không được, vậy hệ thống hack không có chỗ bám víu rồi.

“Xem ra lần này chỉ có thể dựa trên thực lực cứng của bản thân rồi.” Ca này

nhìn vào chuỗi kỹ năng của hệ thống nói vậy.

Tông Phiêu Vương ở một bên nhịn không được đốc thúc hắn: “Ngươi còn

không vào nữa thì sẽ không vào được đâu.”

Thời gian vào trong Tinh Linh diệu cảnh rất ngắn.

Khương Thành gật đầu rồi bay thẳng vào lối vào.

Sau đó hắn dừng lại ở ngay lối vào.

Cũng không phải hắn muốn chủ động ngừng lại, mà là hắn cảm nhận được một

sức bài xích cực mạnh.

“Tình huống gì vậy, sao ta lại không vào được?”

Bốn vị thân vương đương nhiên cũng không ngờ được chuyện này.

Còn hơn mấy chục ngàn tộc nhân Thiên tộc ở bên ngoài không vào trong cũng

ngơ ngác.

“Linh ý của ngươi chắc không phải đã vượt qua Thiên giai thập tam trọng rồi

chứ?”

“Nào có, ta vẫn là Thiên giai thập nhất trọng mà!”

Phụt!

Bốn vị thân vương suýt chút phụt nước tại chỗ.

“Bọn ta chẳng phải mới vừa nói rồi sao, bí cảnh này chỉ có Thiên giai thập nhị

trọng với thập tam trọng mới có thể vào.”

Thành ca làm ra vẻ vô tội chìa tay: “Ta cứ tưởng nhờ vào khí chất đặc biệt của

ta thì có thể phá bỏ đi vào.”

Một người trước giờ đằm tính như Tư Ngộ Vương cũng nhịn không được nổi

giận tại chỗ.

“Nếu chỉ mới có thập nhất trọng sao ngươi không nói sớm chứ?”

“Còn ở đó lập ước định tỷ thí, làm cho chính thức lắm vào, đúng là lãng phí

tình.”

Những tộc nhân Thiên tộc ở bên ngoài thì bật cười thành tiếng.

“Ta còn nghĩ rằng linh ý của hắn mạnh lắm.”

“Hóa ra còn chưa đến thập nhị trọng, thế chẳng phải cũng xêm xêm với chúng

ta à?”

“Nhưng mà cũng thật lạ ha, nếu chỉ mới thập nhất trọng mà vừa rồi khi Phi

Khâm đại nhan dùng linh ý thập tam trọng công kích sao lại không làm bị

thương người này chứ?”

“Quỷ mới biết hắn sao, có lẽ là dùng những thủ đoạn khác để hóa giải.”

Thành ca cũng có phần buồn bực.

Tinh Linh diệu cảnh rõ ràng là một cơ duyên theo kiểu thí luyện, bỏ qua thì thật

đáng tiếc.

Tông Phiêu Vương ở bên đã trông mong tuyên bố kết quả rồi.

“Nếu ngươi đã không vào được thì trận tỷ thí này xem như ngươi thua rồi…”

Lời còn chưa nói xong thì hắn đã nhìn thấy Khương Thành duỗi ra một Loan

đao mang theo ánh sáng tím ra.

Loan đao ấy thật ra chính là lực thiên, bên ngoaiif nhìn có vẻ giống như tia điện

được tạo ra vậy.

Còn chưa đợi mọi người kịp nói gì thì hắn đã từ từ vạch về phía trước.

Lối vào vốn bài xích hắn đột nhiên bị toát ra một khe hở.

“Cái gì?”

“Chuyện này làm sao có thể!”

Con ngươi của bốn thâ vương suýt chút rơi luôn ra ngoài.

Bí cảnh này là do Tinh Diệu Hoàng thần thông quảng đại đích thân bố trí ra,

quy tắc đã định là chỉ có Thiên giai thập nhị trọng và thập tam trọng mới có thể

vào.

Muốn làm ngoại lệ thì trừ khi tạo chỉ về mặt linh ý còn phải mạnh hơn cả Tinh

Diệu Hoàng cơ.

Không, dù có mạnh hơn hắn cũng chưa chắc có thể làm được.

Bởi vì bí cảnh này vốn nhờ vào suối nguồn thứ nhất, còn có sự gia trì của pháp

tắc đặc biệt ở Khư giới nữa.

Dưới tình huống như thế này, Khương Thành thế mà có thể vạch ra được một

lối đi?

Còn chưa đợi mọi người nghĩ thêm được gì, Thành ca đã thuận lợi bước vào

trong bí cảnh, còn lối vào hắn mở ra cũng lại lần nữa được bổ khuyết.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Sau khi bước vào bí cảnh, Thành ca có hơi hối hận.

Bởi vì hắn phát hiện ra trạng thái hiện tại của bản thân có hơi yếu ớt.

Ngoại trừ linh ý và hệ thống mãi mãi theo bên, những thứ khác đều không thể

theo vào.

Đến cả lực thiên vừa rồi dùng để mở cửa cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn của

hiện tại căn bản không phải là thân thể tiên thể bình thường.

Dưới quy tắc gia trì đặc biệt của bí cảnh, hắn càng giống như một hình chiếu

hơn.

Chuyện này thật ra cũng là điều đương nhiên.

Tinh Linh diệu cảnh là không gian thí luyện của Thiên tộc.

Tộc nhân Thiên tộc chỉ có linh ý, vậy nên chỉ so về linh ý thôi nó rất bình

thường, vốn không hề hạn chế thực lực của bọn họ.

Nhưng đối với Khương Thành mà nói thì hậu quả này có phần nghiêm trọng.

Hắn mạnh là mạnh ở chỗ phát triển toàn diện, cái gì cũng tinh thông.

Bây giờ một loại những thứ mạnh mẽ trang bị như tiên lực, thần hồn, thánh giới,

huyền văn, thần thể, đế khí đều không thể mang theo vào trận tỷ thí này.

Dưới tình huống thế này, nếu như hắn gặp phải những tộc nhân Thiên tộc đang

rèn luyện khác thì chỉ có thể dựa vào linh ý mà chiến đấu.

Đừng nói đến đám người Thiên giai thập tam trọng như Phi Khâm và Tinh Nhu,

dù có là Thiên giai thập nhị trọng bình thường thôi, muốn chiến thắng vẫn phải

rất tốn sức.

Lại thêm vào việc ở đây không thể chết, chỉ có thể bị đào thải.

“Chuyện này đúng thật là… bắt đầu đã vùi dập mất khả năng chiến thắng rồi.”

Sau một khoảng thời gian mắng chửi ngắn ngủi, ca này cũng không nhụt chí.

Mà bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

Bên trong Tinh linh diệu cảnh sặc sỡ đủ kiểu, vốn không có gì gọi là quy luật

tuần hoàn.

Có lẽ đi hai bước ở một thảm cỏ xanh, phía trước có thể sẽ xuất hiện những tinh

không dày đặc, rồi đi mấy bước nữa sẽ vào một sa mạc hoang vắng.

Cảnh tượng ở đây chỉ có thể nói là mang tính biểu tượng mà thôi.

Vùng trung tâm thực thụ là những ngôi sao nhỏ lúc sáng lúc tối đủ màu.

Những ngôi sao ấy vốn không phải là một vì sao thực thụ, cái nhỏ nhất thì tầm

bằng quả trứng, to nhất thì quá một thước.

Khương Thành nhìn bao quát, trong phạm vi phía trước mấy trăm dặm của

mình có thể cảm nhận được ba ngồi sao, vốn không khó tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK