Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một câu nói này, các nàng đã kịp phản ứng lại.

Hóa ra gian tế thật sự không phải Khương Thành à?

“Lẽ nào, những Yêu tộc này là do các ngươi dẫn tới?”

“Tất nhiên rồi!”

Đàm Sa Đạo Tôn còn ra vẻ đắc ý lắm.

Hắn rất muốn nhìn thấy biểu cảm hối hận của các nàng.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là, khi các nàng biết được là hắn làm, tất cả đều nhìn

về phía Khương Thành mà ngó lơ hắn luôn.

Vẻ mặt cay đắng như ăn phải hoàng liên, chỉ kém đeo mặt nạ đau khổ nữa thôi.

Mới qua một phút thôi mà các nàng đã thua sạch sành sanh.

Thành ca mặt mày hớn hở, liên tục chắp tay.

“Đa tạ đa tạ.”

“Lát nữa kết thúc rồi nhớ phải thực hiện giao kèo đấy nhé.”

Các nàng giận dữ rồi lại không nói được gì.

Trái lại Đàm Sa Đạo Tôn cảm thấy rất khó chịu.

Chuyện gì thế này?

Không phải giờ các ngươi nên lo cho tình hình trước mắt hơn hả?

“Ta muốn xem thử xem các ngươi làm thế nào để giải quyết tình trạng này?”

Chẳng ai nghĩ Băng Cung còn đường sống nữa.

Dù Cung Tình thông minh tuyệt đỉnh nhưng trong giới tu luyện, sự chênh lệch

về thực lực thường đè nát được tất thảy.

“Đàm Sa, xưa nay Băng Cung chúng ta đâu có đối xử tệ bạc với các ngươi

chứ.”

Tuyết Diệc Chí Tôn vô cùng đau đớn. Ngày trước, mấy người Thạch tộc phía

đối diện cũng có quan hệ khá tốt với nàng mà.

Hôm nay thấy đối phương đứng bên phe kẻ địch, cõi lòng nàng như sắp tan nát.

“Dù các ngươi muốn rời khỏi tông môn cũng đâu cần tuyệt tình đến vậy?”

“Đối xử không tệ với bọn ta?”

Đàm Sa Đạo Tôn quay đầu lại nhìn tộc nhân phía sau.

Ngay sau đó, hơn hai trăm tộc nhân Thạch tộc không hẹn mà cùng cười lạnh

lùng.

“Tùy tiện tìm một Chí Tôn đảm đương Thái Thượng cung chủ gì đó, sỉ nhục

bọn ta như vậy mà cũng gọi là đối xử không tệ sao?”

“Mấy năm nay, Thạch tộc bọn ta cũng coi như vào sinh ra tử vì Băng Cung. Kết

quả một ma mới từ đâu rơi xuống còn quan trọng hơn cả bọn ta?”

“Vốn dĩ ta cũng không muốn tuyệt tình như vậy.”

“Các ngươi muốn trách thì trách Cung Tình đi!”

Đàm Sa cố ý tỏ ra vẻ “Ta cũng không muốn như vậy, là các ngươi ép ta”.

“Lựa chọn ngu xuẩn của nàng đã hại các ngươi.”

Nghe được phát ngôn vô sỉ này, các nàng suýt nữa thì tức nổ phổi.

“Ngươi bán đứng bọn ta mà còn có mặt mũi tỏ vẻ oan ức nữa hả?”

“Cứ nghĩ là chia tay vui vẻ, nhưng lúc các ngươi rời đi vẫn thấy không nỡ chút

nào…”

“Thật sự nhìn nhầm Thạch tộc các ngươi rồi.”

“Trước đây coi các ngươi như huynh đệ tỷ muội, đúng là có mắt như mù.”

“Hừ, giờ các ngươi có nói gì cũng vô dụng cả thôi.”

Đàm Sa Đạo Tôn cười lạnh lùng.

“Vốn dĩ ta chỉ muốn trả thù Cung Tình và tiểu tử kia thôi.”

“Nhưng thật đáng tiếc, đám Yêu tộc của Ma Uyên Cốc phàm ăn quá.”

Tuy đã biết thân phận của những Yêu tộc này, nhưng nghe đến ba chữ Ma Uyên

Cốc, rất nhiều môn đồ của Băng Cung đều tỏ vẻ sợ hãi.

Giữa dãy núi nơi các nàng ở, Ma Uyên Cốc là thế lực mạnh mẽ nhất.

Thật ra bên đó chỉ có một Đạo Tôn nhưng Yêu tộc tụ hội ở đó lại có chừng hơn

bốn mươi sáu ngàn.

Ở một nơi như Vân Di Đạo, khi nhân số đạt đến mức độ này thì bất kì một Chí

Tôn nào cũng có thể dễ dàng đánh bại Đạo Tôn.

Mà Chí Tôn Yêu tộc của Ma Uyên Cốc thực lực kinh người phải hơn cả trăm

Đạo Tôn.

Nói cách khác, cho dù giờ bên đối diện có đơn đả độc đấu thì cũng có hơn trăm

người có thể đánh bại Cung chủ Băng Cung.

Nhìn Yêu tộc ai nấy hoặc to lớn hoặc sát khí tận trời, các nàng đều nhũn hết cả

chân.

“Sao mà ngươi gặp được bọn họ?”

Sau khi phát hiện Khương chủ công bên cạnh vẫn ung dung, không có chút

hoảng hốt nào, Cung Tình đã yên tâm hoàn toàn.

Nàng chỉ cảm thấy tò mò thôi, đám người Đàm Sa Đạo Tôn mới đi có mấy phút

mà.

Dù muốn đi mật báo cho Ma Uyên Cốc thì cũng không nhanh đến vậy được.

Mà có đến rất nhanh thì cũng không đầy đủ được thế này.

“Chuyện này không cần phiền ngươi lao tâm.”

Đàm Sa Đạo Tôn thản nhiên nói: “Dù sao ngươi có biết cũng chẳng làm được gì

cả.”

Hắn vô tình đụng phải bầy yêu của Ma Uyên Cốc.

Mà nguyên nhân đụng phải nhanh như vậy là vì đối phương đang tìm người báo

thù, khí thế hung hãn.

Thủ lĩnh Ma Uyên Cốc và Thanh Hùng Đạo Tôn tâm đầu ý hợp, Yêu tộc hai

bên vẫn thường qua lại với nhau.

Nghe nói Thanh Hùng Cốc bị tiêu diệt, bên phía Ma Uyên Cốc lập tức điều

động tất cả lực lượng, truy lùng tung tích kẻ địch khắp nơi.

Đàm Sa Đạo Tôn đụng phải chúng, suýt thì bị bầy yêu Ma Uyên Cốc thuận tay

tiêu diệt.

Cũng may phong cách của Ma Uyên Cốc không giống với Thanh Hùng Cốc bên

kia.

Thủ lĩnh của họ bế quan khổ tu thời gian dài hơn, coi như còn biết nói đạo lý,

không giống với Thanh Hùng Đạo Tôn tàn sát bừa bãi, cướp bóc khắp nơi.

Vì tính mạng mình, Đàm Sa vắt óc suy nghĩ, cố ý bịa chuyện, nói Cung Tình

của Băng Cung với ngoại giới nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt Thanh Hùng Cốc.

Mà mình thì không ưa nàng làm như vậy, cho nên mới rời khỏi Băng Cung,

đồng thời xung phong nhận làm tay sai dẫn đường.

Hắn chỉ hi vọng cuối cùng sẽ được bỏ qua nhờ công lao này.

Những nguyên nhân này chắc chắn không thể nói ra trước mặt được.

Nếu để các nữ nhân Băng Cung giải thích thì chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng

hết cả sao?

“Tử Tông Đạo Tôn, các nàng đang ở đây!”

Mà phía sau hắn, hơn trăm vị Chí Tôn Yêu tộc xếp thành một hàng.

Ai nấy đều lộ ra sát khí không thèm che giấu.

“Đáng ghét!”

“Chỉ là Băng Cung nhỏ nhoi mà dám đối địch với chúng ta?”

“Thật to gan.”

“Báo thù cho Thanh Hùng Đạo Tôn!”

“Giết!”

“Giết!”

Bầy yêu gầm rú kêu gào, giậm chân chấn động cả hư không, tiếng hô giết vang

rền tận mây xanh.

Sau đó, một con gấu lớn thân mình như dãy núi, mang theo sát khí sắc tía ngập

trời bay lên phía trước.

“Tử Tông Đạo Tôn!”

“Tử Tông Đạo Tôn!”

Bầy yêu núi thét biển gầm khiến Thành ca cũng phải bật cười.

“Có tinh thần ghê.”

“Trông cũng hoành tráng phết đấy chứ.”

Các tiên nữ phía sau hắn tỏ vẻ cạn lời.

Giờ là lúc để nói chuyện này hả?

Ngươi có thể đứng đắn chút được không?

Đàm Sa Đạo Tôn bèn nhảy dựng lên.

“Khởi bẩm Tử Tông Đạo Tôn…”

Hắn cố ý chỉ vào Khương Thành: “Tên này chính là kẻ địch bên ngoài đã liên

hệ với các nàng, đề nghị xử tử ngay lập tức.”

Tử Tông Đạo Tôn kia vừa nhìn thấy Thành ca, cả gương mặt đều trở nên tái

mét.

Đúng vậy, hắn từng là Hùng Bì Đại Đế - một trong những Yêu đế của Thiên

Yêu Vực.

Năm đó ở Cổ Tiên giới, ban đầu hắn thuộc quản lý của trận doanh tộc Kỳ Lân.

Sau đó Thành ca ngang trời xuất thế, tộc Kỳ Lân bị quét sạch, tất nhiên là hắn

chọn đầu hàng.

Cho nên đã trở thành bộ hạ của Khương Yêu chủ.

Nhưng Thành ca tay đấm Tiên Minh Thánh Điện, chân đá Chân giới ngoại lai

cũng chẳng cần đồng đội gì.

Cho nên rõ ràng hắn là Yêu đế mà cảm giác tồn tại vẫn nhỏ bé như trước.

“Hắn chính là người đã tiêu diệt Thanh Hùng Cốc mà ngươi vừa nói?”

Tên Hùng Bì này chủ động đánh tới cửa, giờ thấy biểu cảm vi diệu của Khương

Thành, tâm trạng cũng hơi thấp thỏm, không dám chủ động nhận thân.

Chỉ đành giận dữ trừng mắt nhìn Đàm Sa Đạo Tôn, trong lòng thầm nói không

phải ngươi muốn hãm hại chết ông đây đó chứ?

Lại dám đưa ta tới trước mặt vị sát tinh tuyệt thế này, sau đó nói với ta đây là kẻ

địch kế tiếp của ngươi?

Đàm Sa Đạo Tôn còn tưởng hắn không tin.

“Tuy tên này chỉ có cảnh giới Chí Tôn, nhưng trên người hắn không hề có ký

hiệu tông môn của Băng Cung, vừa nhìn biết ngay là người ngoại lai.”

“Hơn nữa, các nàng còn gặp được hắn ở động phủ của Thanh Hùng, lúc đó bên

cạnh hắn còn có đồng bọn khác.”

“Cho nên dù Thanh Hùng không phải đích thân hắn giết thì chắc chắn thế lực

phía sau hắn cũng không tránh khỏi liên can…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK