Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi không thể giết ta!”

“Ngươi giết ta, phụ hoàng của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Thậm chí, đến ý chí chiến đấu Ngọc Lưu Đạo Tôn cũng chẳng còn nữa.

Bây giờ hắn chỉ muốn giữ lại mạng sống của mình.

Hắn lùi từng bước đến tận mép rìa của Kim Ngân Kiếm Ly, thậm chí hắn còn

bắt

đầu cầu cứu bên ngoài.

“Thích Vương cứu ta!”

“Cảnh Vương, Dực Vương… còn không mau giết chết tên nghịch tặc này đi!”

Lúc nãy, khi hắn rút Kim Ngân Kiếm Ly ra, hắn còn tự cho rằng mưu kế của

mình

đã thành.

Các ngươi không thể nào can thiệp vào chuyện ta giết Khương Thành được nữa

rồi.

Bây giờ đến lượt bản thân hắn sắp bị giết, hắn cũng chẳng thể trốn thoát được.

Sau khi rút thứ đồ chơi này ra, không qua nửa tiếng đồng hồ thì cũng chẳng mở

được.

Việc này thật là đáng xấu hổ.

Ngọc Lưu Đạo Tôn sắp phát điên rồi, hắn liều mạng khua khua thanh kiếm

trong

tay, vừa tính toán tìm cách cản Khương Thành lại.

Vừa hướng ra bên ngoài mà gào thét.

“Mau tấn công Kim Ngân Kiếm Ly này đi!”

“Mau phá vỡ cái lồng chết tiệt này đi!”

“Lư Vương, ngươi không phải là Thủ tọa của Chấp Luật Tư sao, tên nghịch tặc

này sắp giết chết một Tiên quan chính thức như ta, ngươi còn không mau giết

chết hắn đi!”

Lư Vương đang bận rộn tấn công Kim Ngân Kiếm Ly ở bên ngoài nghe thấy

như vậy,

âm thầm bĩu môi.

Có thể đừng gọi to như thế được không hả?

Cũng không phải lần đầu tiên hắn giết Tiên quan chính thức, lại còn làm như

thể rất kinh ngạc vậy.

Huống hồ cái thứ đồ chơi này còn thuộc về bí bảo Thiên Đạo, trừ khi Thiên Đế

từ mình đến đây, lấy lực Thiên Đạo hóa giải triệt tiêu lẫn nhau, nếu không thì

thực sự là không thể phá vỡ được.

Bọn họ chỉ đành hét vào bên trong.

“Khương Thành, ngươi cũng dừng tay đi!”

“Đừng kích động!”

“Ngọc Lưu là con trai độc nhất của Tu Đế, không được giết!”

“Nếu như ngươi giết chết hắn, thì thật sự là đã chọc thủng trời rồi đấy, không

ai cứu nổi ngươi đâu!”

“Cho dù là giao ước kia, cũng chẳng có cách nào bảo toàn tính mạng cho ngươi

được đâu!”

Thành Ca nghe xong chỉ muốn bật cười.

“Hắn có thể giết ta, tại sao ta lại không thể giết hắn chứ?”

“Chưa kể, vừa nãy đến Hình chiếu của cha hắn ta còn dám tiêu diệt, còn có

chuyện gì có thể nghiêm trọng hơn chuyện ấy?”

Chư vị Thần Quân suýt nữa thì bị hắn làm cho tức chết.

Hóa ra ngươi cũng biết tiêu diệt Hình chiếu của Thiên Đế là chuyện rất nghiêm

trọng à?

Đã biết là nghiêm trọng mà ngươi vẫn còn dám làm?

“Bình tĩnh!”

Mười vị Thần Quân tỏ ra bọn họ chưa từng khuyên bảo ai hết nước hết cái như

thế này.

Mặc dù Ngọc Lưu chỉ là một tên nhị thế tổ, công tử bột quần là áo lượt ăn chơi

đàn đúm, nhưng hắn là con trai duy nhất của Thiên Đế.

Bởi vì sự ràng buộc của Thiên Đạo, Thiên Đế vốn rất khó có con trai nối dõi.

Nếu bây giờ giết chết hắn, Tu Đế chắc chắn sẽ phát cuồng.

“Khương Thành, nghe ta nói, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp!”

“Đừng làm ra những chuyện không thể cứu vãn được!”

“Ngươi tiêu diệt Hình chiếu của Thiên Đế, chỉ cần ngươi cầu xin tha thứ, thái

độ nhận tội tốt một chút, có lẽ hắn vẫn sẽ tha cho ngươi…”

“Nếu như ngươi giết chết Ngọc Lưu, thì thật sự là không còn cách nào để mà

vãn

hồi nữa đâu!”

“Các ngươi đang lừa ai vậy!”

Lúc Thành Ca phá hủy Hình chiếu của Thiên Đế, hắn đã không có ý định tiếp

tục

ở lại Thiên Cung nữa rồi.

Lại còn nhận tội xin tha thứ, đang đùa cái khỉ gì vậy.

Hắn cũng không chần chừ do dự nữa, nâng Đạo kiếm trong tay lên, dưới cái

nhìn

chăm chú đầy thù hằn của Ngọc Lưu, hắn lại rút ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng

ra.

Ầm!

Trước lúc sắp chết, Ngọc Lưu Đạo Tôn điên cuồng ném bảo vật cuối cùng ra,

nhưng căn bản không thể ngăn chặn được đòn tấn công này.

Cuối cùng, không cần nghĩ cũng biết, trong chớp mắt hắn đã bị nổ tung thành

nắm tro tàn.

Mà lần này, hắn cũng không thể nào hồi sinh được nữa.

Sau khi tất cả tiêu tan thành mây khói, toàn bộ mười vị Thần Quân cũng đều

ngừng lại, không tấn công Kim Ngân Kiếm Ly kia nữa.

Bây giờ bên trong chỉ còn lại mỗi Khương Thành, cũng không cần thiết phải

làm

thế nữa.

“Đồ điên nhà ngươi!”

“Ngươi xong rồi, lần này ngươi xong thật rồi.”

“Ta đã bảo rồi, ai cũng chẳng cứu nổi ngươi nữa đâu!”

Điều mà bọn họ có thể làm, cũng chỉ là tiếp tục gào thét, để bày tỏ tâm trạng

phẫn nộ và sụp đổ của mình.

Nhưng Thành Ca cũng chẳng thèm để ý.

Kích động người ta thành thế này, lại còn không cho người ta dùng lời lẽ mà

trút giận?

Hắn đã đang chọn lựa chiến lợi phẩm trong sự vui vẻ rồi.

Nhìn thấy bộ dạng vui mừng phấn khởi đó của hắn, rất nhiều Tinh chủ và Tiên

quan ở bên ngoài đều cạn lời tập thể.

Làm ra chuyện tày trời như thế mà ngươi vẫn còn tâm trạng vui vẻ thế à?

Lão huynh à, sao tâm trạng của ngươi lại vui như thế?

Ngoài chuyện này ra, thực ra bọn họ còn buồn phiền sầu não chuyện khác hơn.

Tại sao Tu Đế vẫn chưa đến giết hắn?

Theo lẽ thường, sau khi Hình chiếu của hắn bị tiêu diệt, bản thể có thể cảm

nhận được chuyện này.

Dựa vào sức mạnh của Thiên Đế, thì đến đây cũng chỉ là việc trong chớp mắt.

Hơn nữa, sau đấy người ta còn muốn giết chết cả con trai độc nhất của hắn, hắn

chẳng có lý do gì để không đến ngăn cản.

Chuyện này thực sự quá bất thường.

Cho dù bản thể của hắn đang bế quan, thì cũng nên phá quan mà ra mới đúng

chứ?

Bọn họ không hề hay biết, trên bầu trời cao ở một nơi rất xa, Tu Đế mang theo

hơi thở hủy diệt của Thiên Đạo thực sự đã đến rồi.

Chỉ là, hắn bị một người chặn lại.

Nếu như Thành Ca ở đây, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì người chặn Tu Đế lại, cũng là người mà hắn rất quen thuộc.

Chính là Lăng, người được hắn che chở nhiều năm, luôn bị hắn coi thành cổ

động

viên lúc ở Thiên Đạo kiếm hải.

Thực ra lúc đó Khương Thành đã nhìn ra được, thân phận của Lăng tuyệt đối

không tầm thường.

Có khả năng là một Đạo Tôn, thậm chí là một Thần Quân che giấu thân phận,

nếu

không thì đã không thể nào khiến Nhân Hồi Chí Tôn cúi đầu nghe theo như thế.

Hoặc là, con gái của một vị Thiên Đế nào đó, có thân phận giống như Ngọc Lưu

Đạo Tôn vậy.

Lúc đó hắn cố ý chơi xấu, ôm sự “biết tỏng” của mình coi như hồ đồ không biết

gì.

Không phải ngươi cố ý che giấu thân phận hay sao, thế thì ta cũng cố ý giả vờ

như không hay biết gì, coi ngươi như một tiểu nha đầu mà trêu chọc, cho người

bực bội chết đi.

Nhưng lúc này chân thân của Tu Đế bị chặn lại, mặc dù đã vội đến không thể

chờ

đợi được nữa, nhưng lại không có một chút thái độ kiêu ngạo nào.

“Chiến Đế, ngươi muốn chặn ta?”

Phong cách ăn diện của Lăng vẫn là thiếu nữ tươi trẻ, trong sáng như cũ, chỉ

là so với ngày đó, thần thái biểu cảm đã nghiêm túc hơn rất nhiều.

Đến mức đem lại cho người khác cảm giác có chút gì đó tựa như nàng không hề

tức giận nhưng lại có khí chất uy nghiêm.

Nếu như Tiên quan khác nghe thấy danh hiệu này, e rằng cũng không có cách

nào

để đối ứng nàng với Chiến Đế.

Nghe nói, Thiên Đế Chiến là người… có sức mạnh lớn nhất trong mười Thiên

Đế.

Đồng thời, cũng là người đảm bảo lực chiến đấu của Thiên Cung.

Ngày đó, nàng nói mình đến từ Chiến Thiên Tư là không hề nói dối.

Chẳng qua là Khương Thành lại hiểu lầm rằng nàng là một vị thống lĩnh nào đó

trong ba mươi ba nhánh Thiên quân dưới trướng của Chiến Thiên Tư cơ.

Đây đã là đoán theo chiều hướng hơi cao rồi đấy.

Dẫu sao thì Chủ tướng của những Thiên quân đó, có rất nhiều người là Thiên

quân.

Ai mà ngờ được, thực ra nàng lại là Thủ tọa của Chiến Thiên Tư, người lãnh

đạo

trực tiếp của ba mươi ba nhánh Thiên quân chứ.

Chấp chưởng bộ máy chiến tranh mạnh nhất của Thiên Cung!

Năm đó, lúc Thiên Cung mới thành lập, đã gặp phải rất nhiều trở ngại và ngoại

địch.

Sở dĩ sau đó những tên đầu sỏ ngoan ngoãn thành thật trốn vào Đạo Tuyệt Chi

Địa, không dám đến tàn sát bừa bãi ở Nguyên Tiên giới nữa, phần lớn lý do là

vì đã bị nàng tẩn cho rồi.

Sau đó Thập Thiên Đế lần lượt ngự tọa, nhưng nàng lại trở thành ngoại lệ duy

nhất.

Luôn không đến trước đài, không để lộ thân phận của mình.

Đến nỗi, bây giờ cho dù rất nhiều Tiên quan nhìn thấy nàng, nhưng căn bản đều

không quen biết nàng.

“Tiết Dương, bây giờ ngươi không thể giết Khương Thành.”

Cả Thiên Cung, có lẽ chỉ có nàng dám gọi thẳng tên thật ngày trước của Tu Đế.

Vẻ mặt của Tu Đế lạnh lùng: “Hắn tiêu diệt Hình chiếu của ta, lại còn muốn

giết con trai độc nhất của ra, nếu như ngươi cản ta, thì chính là kẻ thù của

ta!”

Tiếng cười nhẹ nhàng truyền ra từ khóe miệng xinh xắn đáng yêu của Lăng.

Đem theo một chút khinh thường.

“Rồi sao?”

“Ta cứ chặn ở đây, xem ngươi có thể làm được gì?”

“Ngươi!”

Tu Đế lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể thiêu đốt chín tầng mây.

Duy chỉ có “thiếu nữ” ở trước mặt này là hắn không dám động vào.

Bởi vì hắn tuy dựa vào Thiên Đạo chí bảo, được mệnh danh là người tinh thông

tất cả quy tắc, nhưng hắn đánh không lại Lăng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK