mắt, tai và mũi cũng bắt đầu tự động rớm máu.
Da trên toàn thân hắn lão hóa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Những nếp nhăn li ti nhanh chóng phủ lên trán và các bộ phận khác trên cơ thể
của hắn.
Còn tuổi thọ của hắn, cũng đang rút ngắn lại với tốc độ ánh sáng.
Rất nhanh, cả người hắn bốc lên mùi thối rữa, từng dòng mủ hôi thối tràn ra từ
từng lỗ chân lông.
Đây là thủ đoạn của Thiên Đạo, không thuộc chiến đấu, cũng không phải là bất
kỳ căn nguyên quy tắc nào.
Loại thủ đoạn như thế này, hắn căn bản không thể nào chống đỡ được.
Dịch Nguyên Đạo Tôn khó khăn giơ ngón tay lên, trong mắt ngoại sự kinh ngạc
và sợ hãi thì có cả sự không cam lòng vô cùng mãnh liệt.
Đường đường là Đạo Tôn, sao có thể can tâm chết đi như thế?
Nhất là, lần này hắn lại rút được đề thi “hoàn hảo” như thế, quả thực giống ý
như sinh ra để dành cho hắn, giống như xuất hiện vì lễ đăng quang của hắn vậy.
Số trời định sẵn, sao có thể thua không còn manh giáp như thế chứ?
Nhưng bây giờ hắn có nghĩ nhiều hơn, cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi.
Bởi vì khoảng cách mà hắn và Khương Thành thể hiện ra quá lớn, nên sự trừng
phạt cuối cùng mà Thiên Đạo đưa ra, là giết chết người thất bại!
Thiên Đạo muốn hắn chết, hắn không thể nào không chết.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ là ngươi chẳng thèm để ý tới.”
Khương Thành thở dài.
“Chuyện này thực sự không thể nào trách ta được.”
Hắn làm chuyện gì cũng luôn có nguyên tắc, loại so tài luyện đan như thế này,
đối với hắn cái cần thi là luyện đan.
Chứ không phải là chiến đấu đến ta sống ngươi chết, không đáng phải lấy mạng
người khác.
Nhưng thật đáng tiếc, Dịch Nguyên Đạo Tôn đến thao tác cũng không thao tác
lấy một tí.
Đợi đến lúc hắn muốn làm, thì đã không còn cơ hội thể hiện nữa rồi.
Sau khi Dịch Nguyên Đạo Tôn thực sự chết đi, Khương Thành cũng được
không gian thi đấu đưa ra bên ngoài.
“Ra ngoài rồi!”
“Nhanh như thế đã thi xong rồi sao?”
Những người ở bên ngoài vốn còn đang âm thầm nghị luận và đoán già đoán
non.
Cơ bản, quan điểm của mọi người là cả hai người bọn họ đều không thể thành
công, hơn nữa biểu hiện của Khương Thành cũng kém hơn Dịch Nguyên Đạo
Tôn rất nhiều.
Cuối cùng Thành Ca phải chịu tội, Dịch Nguyên không phải chịu bất kỳ tổn thất
nào bước ra.
“Là Khương Thành!”
“Dịch Nguyên Đạo Tôn đâu?”
“Sao có thể nhanh như thế được?”
“Cho dù hắn thất bại, cuộc thi cũng phải đợi đến lúc Dịch Nguyên Đại sư thất
bại mới kết thúc đúng không?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tên tiểu tử này đã chịu phạt chưa?”
Phạm Lôi Đạo Tôn chen lên trên đầu, dùng Thần niệm đánh giá Khương
Chưởng môn từ đầu đến chân một lượt, muốn thăm dò ra dấu vết tổn thương do
Thiên Đạo gây ra trên người hắn.
Kết quả đương nhiên là không tìm thấy rồi.
Ngược lại, Thái Hành Đạo Tôn lại là ngươi đầu tiên hô lên.
“Ký hiệu chứng nhận của căn nguyên!”
“Chứng nhận Đế Đan sư bát phẩm!”
Cùng với tiếng kinh hô của hắn, tất cả đám người Lưu Văn và Thanh Hoán
cùng với Quế Linh ở phía sau cũng nhận ra ký hiệu căn nguyên đan của
Khương Thành!
“Ôi trời ơi, thế này là Khương Chưởng môn đã thành công rồi?”
“Trời ơi, lão nhân gia hắn thật sự là Đế Đan sư bát phẩm sao?”
“Nói một cách chính xác, hắn là Đế Đan sư được căn nguyên chứng nhận,
những người khác hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hắn nữa rồi.”
“Không sai, thế này còn mạnh hơn chứng nhận thất phẩm của lão già Thiên
Lâm kia nhiều!”
Thiên Lâm đ*o Tôn bị bọn họ gọi tên, đã không còn cảm nhận được sự bất kính
nữa rồi.
Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều bùng nổ rồi.
Cho dù là Tịnh Đan Lưu hay là Dịch Đan Lưu, tất cả mọi người đều rơi vào
cảm giác kinh ngạc cực độ.
Thông qua ải thứ tám của khảo nghiệm Tiên lô, đây là chuyện chẳng đáng gì
với Tiên nhân ngoại đạo.
Nhưng đối với những Tiên Đan sư chuyên nghiệp như bọn họ mà nói, chính là
sét giữa trời quang, thay đổi hoàn toàn kết cấu, lề lối của cả Đan giới!
“Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ?”
Bắc Hà Đạo Tôn, người cũng là Đế Đan sư bát phẩm mắt đờ đẫn, giống như đã
mất đi linh hồn.
Còn Thiên Lâm đ*o Tôn, giờ phút này như thể đã già cỗi đi hai, ba lần.
“Chứng nhận bát phẩm, thế mà hắn lại có được chứng nhận bát phẩm của căn
nguyên đan…”
Vẻ mặt hắn đờ đẫn, lắc lắc đầu, mái tóc hoa dâm phất phơ trông vô cùng bất
lực.
“Sao lại như thế chứ?”
“Sao lại như thế chứ?”
Hắn đã chịu một đả kích cực kỳ nặng nề.
Bình thường, ba trường phái bọn họ luôn tranh luận xem trường phái của ai
mạnh hơn, trường phái của ai chính thống hơn.
Bởi vì tên của ba trường phái đều có đặc điểm riêng, nên mãi không phân được
cao thấp.
Bây giờ Khương Thành vững vàng tiếp tục so với hắn.
Mà Khương Thành đến tử Cổ Tiên giới, “thuộc về” Cổ Đan Lưu, là một trường
phái khác với Tịnh Đan Lưu bọn họ.
Điều này có nghĩa là gì?
Lẽ nào ám chỉ Cổ Đan Lưu mới là chính thống, còn Tịnh Đan Lưu bọn họ là lối
rẽ.
Lúc suy nghĩ này nổi nên trong lòng hắn, niềm tin từ xưa đến nay của hắn phải
chịu sự đả kích mang tính hủy diệt, cả người hắn gần như sụp đổ.
Mà sự náo động của ba trường phải ở Thiên Đan Tư, cũng khiến đám người
Thích Vương, Dực Vương và Phạm Lôi Đạo Tôn hóa đá ngay tại trận.
Khương Thành thực sự đã thông qua khảo nghiệm bát phẩm?
Chuyện này rõ ràng là hoang đường!
Lúc trước, Thiên Đan Tư tổng cộng cũng không quá bốn Đế Đan sư bát phẩm.
Còn Khương Chưởng môn chẳng qua chỉ là một Đế Cảnh cửu trọng mà thôi.
Trước khi hắn lên trời, đám người Thích Vương bọn họ căn bản còn chưa từng
biết đến người này.
Kết quả tên tiểu tử này thế mà lại là vị Đế Đan sư bát phẩm thứ năm của Thiên
Cung.
Đó là Đế Đan sư bát phẩm hàng quý báu đó!
Hơn nữa, hắn còn là người duy nhất đã trải qua chứng nhận căn nguyên, chất
lượng còn xịn hơn bốn vị Đế Đan sư bát phẩm còn lại gấp bội.
Chuyện này khiến bọn họ căn bản không có cách nào tiếp nhận nổi.
Mà lúc này, đám người Kim Phi và Chính Hư cuối cùng cũng chú ý đến một
chuyện, Dịch Nguyên Đạo Tôn không ra ngoài.
“Lão tổ của bọn ta đâu?”
“Đúng, Tổ sư gia của bọn ta đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Thành Ca đang đắm chìm trong tiếng hô hào và sự tâng bốc, nịnh nọt quay đầu
lại, thuận miệng nói một câu: “Hắn bị Thiên Đạo giết rồi.”
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng đối với tất cả những người có mặt ở đó mà nói, đây là một quả bom hạt
nhân nổ ngay tại chỗ.
“Ngươi nói cái gì?”
Người đầu tiên xông đến là Thích Vương.
“Dịch Nguyên chết rồi?”
Hắn nhìn chằm chằm Khương Thành, ánh mắt y như thể muốn ăn thịt người.
Dực Vương và Lư Vương cũng suýt chút nữa phát điên.
“Dịch Nguyên Đạo Tôn sao có thế chết một cách dễ dàng như thế được?”
“Còn không mau khai thật đi?”
“Mẹ kiếp, ngươi lại dám lừa bọn ta?”
Phản ứng của bọn họ mạnh mẽ vậy, cũng là lẽ đương nhiên.
Suy cho cùng thi tuyệt đại đa số Tiên nhân đều không tách rời được đan dược,
trong cả Thiên Cung, Thiên Đan Tư có thể được coi là một trong năm bộ phận
quan trọng hàng đầu.
Mà Đế Đan sư bát phẩm Dịch Nguyên Đạo Tôn là một trong những vật báu của
Thiên Cung, có thể coi là nhân vật mang tính chiến lược.
Nhất là Dịch Nguyên còn là một trong những lão tổ của Dịch Đan Lưu, nhất cử
nhất động đều có ảnh hưởng.
Một người đột nhiên biến mất như vậy, sẽ có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng
với Thiên Cung.
Không đợi Khương Thành nói gì, đám người Kim Phi và Chính Hư ở bên kia đã
bắt đầu kêu gào.
“Chết rồi!”
“Mệnh bài của tổ sư gia vỡ rồi, hắn thực sự đã chết rồi!”
“Không, tổ sư gia, không…”
Nghe thấy Dịch Nguyên thực sự chết rồi, cơn tức giận của Thích Vương cao
đến tận mây xanh.
“Lại là ngươi làm đúng không? Lại là ngươi giết đúng không?”
Hắn nhìn về phía Khương Thành lạnh lùng rống lên chất vấn.
“Từ lúc ngươi lên đây, Thiên Cung không có ngày nào được yên, kẻ tai họa nhà
ngươi…”
Vẻ mặt của hắn cực kỳ tàn bạo, căn bản không hề che giấu áp lực và sự uy hiếp
của Thần Quân, đến mức những người khác ở bên cạnh đều câm như hến.
Chỉ có điều Thành Ca căn bản chẳng coi là gì.
“Não ngươi bị cháy đến hồ đồ rồi đúng không?”
Hắn không hề khách khí mà chế giễu đáp trả.
“Ở trong không gian thi đấu ấy, ai có thể sát hại người khác chứ?”
“Hơn nữa, nếu ta muốn giết hắn, còn cần phải âm thầm, lặng lẽ giết ở trong đó
sao?”