Kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng nghịch thiên thần cản giết thần của hắn.
“Ôi trời ơi! Người này chỉ một mình mà có thể giải quyết nhiều cao thủ Tiên tộc
như thế?”
“Luận về cảnh giới linh ý, hẳn phải đến Thiên giai cửu trọng, nhưng lực chiến
đấu của hắn… tuyệt đối không thua kém gì Thiên giai thập nhất trọng!”
“Thiên tộc chúng ta thế mà lại có một vị cường giả vô danh đỉnh cao như thế
sao?”
“Sao ta cứ cảm giác hình như hắn không phải người của tộc chúng ta vậy?”
So với tộc nhân Thiên tộc thân thể yếu ớt, vừa rồi rõ ràng Khương Thành lại
chính là một kẻ vô cùng mạnh mẽ, có thể xưng là kim cương bất hoại.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại có linh ý của Thiên tộc.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Vốn còn cho là Khương Thành sẽ đến giao lưu với bọn họ.
Cuối cùng tên này vừa đánh người xong lại “bận bịu”, hoàn toàn không thèm
quan tâm đến bọn họ.
Trong phút chốc, hơn một trăm tộc nhân Thiên tộc đưa mắt nhìn nhau, chỉ có
thể tiếp tục truyền tin cho nhau.
“Người này chắc hẳn không có địch ý gì với chúng ta đâu nhỉ?”
“Lần này nếu không có hắn, chúng ta có thể đã chết không còn sót lại nổi một
người rồi. Là hắn đã cứu chúng ta đấy.”
“Khó nói lắm. Thái độ của hắn không rõ ràng, không loại trừ khả năng hắn đều
giết cả hai bên. Cẩn thận vẫn hơn.”
“Hắn thật sự thuộc Thiên tộc chúng ta sao?”
“Tại sao lại có người có thể tinh thông cùng lúc sở trường của cả hai tộc chứ?”
Có người đột nhiên nhớ đến Thu Vũ Tuyền danh tiếng lẫy lừng mấy năm gần
đây.
“Vị Thần nữ nọ của Vương triều Tinh U không phải có thể vừa sử dụng kiếm
thuật của Tiên tộc vừa có thể dùng được thủ đoạn Thiên tộc của chúng ta sao?”
Vị nam tử trung niên dẫn đầu lộ vẻ mặt ngưng trọng, lắc đầu.
“Không đâu, Thu Vũ Tuyền và người này không giống nhau.”
“Ta đã từng thấy nàng ta xuất thủ, nàng ta không có linh ý, cũng không thể nào
trực tiếp thao túng cả thiên địa một phương được. Chẳng qua nàng ta dùng một
cách thức đặc thù để dẫn động được lực thiên địa mà thôi.”
“Còn người này, rõ ràng dùng được linh ý, không hề khác biệt gì so với chúng
ta.”
“Có thể dùng được linh ý thì chính là người thuộc Thiên tộc chúng ta, không sai
đâu!”
Sau khi nhận định quái vật cường đại trước mặt thuộc bản tộc, đám người Thiên
tộc có mặt ở đây đều vui mừng.
Thậm chí có vài người còn cảm thấy tự hào.
“Đúng vậy, ngoại tộc vốn không thể nào có được được linh ý.”
“Người này có linh ý, tuyệt đối không sai được!”
“Có lẽ đây là một vị tiền bối ẩn thế nào đó thuộc tộc ta đấy!”
Trên gương mặt nữ tử trẻ dẫn đầu vẫn tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Thân thể tộc ta trời sinh không thể tu luyện nguyên lực, sao vị tiền bối này lại
có thể tu luyện được?”
Tên nam tử trung niên kia bỗng nhiên nhớ đến một người, thế là sắc mặt hắn ta
đột nhiên thay đổi.
“Có lẽ chúng ta đều đoán sai cả rồi…”
Lúc này, Khương Thành đã dọn dẹp chiến lợi phẩm xong xuôi.
Hắn cũng lười chào hỏi xã giao gì với đám người Thiên tộc này, trực tiếp làm
như không nhìn thấy bọn họ.
Mắt thấy hắn có vẻ như muốn rời đi, nữ tử trẻ tuổi dẫn đầu có dung mạo xinh
đẹp kia vội nói:
“Tiền bối!”
Một vị cường giả Thiên tộc thần bí như thế, há có thể bỏ lỡ cơ hội cho được?
“Đừng!”
Nam tử trung niên vội vàng hô lên, nhưng lại không kịp kéo nàng ta lại.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!”
Nữ tử mặc trên người bộ váy xanh trắng nhạt uyển chuyển hạ bái, mấy tộc nhân
Thiên tộc khác ở phía sau cũng vội vàng hùa nhau nói lời cảm tạ.
“Cảm tạ tiền bối!”
“n tình của tiền bối, bọn ta suốt đời khó quên!”
Thành ca không nói một lời nào, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một chút.
Sau đó khẽ gật đầu rồi xoay người, bay về phía trước.
Điều này khiến tảng đá lớn đè nặng trong lòng đám người Thiên tộc thoáng
buông xuống.
“Vị tiền bối này quả nhiên không có địch ý gì với chúng ta.”
“Nhưng tại sao hắn lại không nói chuyện với chúng ta, cũng không giao lưu gì
với chúng ta nhỉ?”
Nữ tử kia mím môi, đuổi theo lần nữa.
“Tiền bối, bọn ta đến từ Vương triều Nguyệt Hoàn.”
“Lần này đến địa giới của Tiên tộc là để điều tra tình báo, vô ý bị kẻ địch phát
giác nên mới bị vây ở nơi này.”
“Không biết tiền bối đến từ đâu?”
“Vương triều Nguyệt Hoàn?”
Khương Thành lẩm bẩm nhắc lại.
Gì thế này, sao lại tình cờ đụng phải tam đại Vương triều khác nhau trong một
lần thế này?
Mắt thấy hắn tiếp tục bay thẳng về phía trước, cũng không có ý định đáp lời
nàng ta, nàng ta chỉ có thể nhắm mắt đuổi theo phía sau hắn.
Những người khác thuộc Thiên tộc cũng không ngoại lệ.
Bọn họ nghĩ vị tiền bối Thiên tộc ẩn thế này vô cùng cường đại, đi theo hắn thì
chí ít có thể an toàn hơn một chút.
Nếu có thể mời chào hắn về Vương triều Nguyệt Hoàn thì lại càng tốt vô cùng.
Trong lúc nhất thời, sau lưng Thành ca lại có thêm một đoàn người.
Điều này khiến vị nam tử trung niên kia vừa lo lắng, lại vừa do dự.
Khác với những người còn lại, hắn ta đã đoán được thân phận của Khương
Thành.
Không sai, ngoại trừ Thu Vũ Tuyền ra, năm xưa còn có một người khác kiêm sở
trường của cả hai tộc.
Mà người đó lại càng triệt để hơn cả Thu Vũ Tuyền kia!
Chỉ là người đó còn có một thân phận khác…
“Tiền bối, người đang định đi đây vậy?”
“Gần đây người mới xuất quan sao?”
“Tiền bối, bây giờ Thiên tộc chúng ta tình hình nguy ngập, tam đại Vương triều
nắm tay nhau cùng chống lại kẻ địch, hiện giờ chính là thời điểm cấp bách cần
đến cao thủ.”
“Với thực lực của người, nếu trở về tất nhiên có thể vãn hồi xu hướng suy
tàn…”
Thành ca bị một muội tử bám theo sau lưng líu ríu thuyết phục một hồi, hắn
cảm thấy có hơi không kiên nhẫn được nữa.
Hắn dừng bước, vẻ mặt trầm ngâm, chậm rãi xoay người lại.
Hắn nhìn vào hơn một trăm tên Thiên tộc vẻ mặt đầy chờ mong, cuối cùng ánh
mắt rơi vào tên nam tử trung niên kia.
“Trở về?”
“À, sau khi ta trở về, mấy người nào đó lại muốn hô đánh hô giết ta nữa nhỉ?”
“Hả?”
Một đám người Thiên tộc hoàn toàn không thể nào hiểu nổi ý tứ của những lời
này.
Nữ tử đi đầu kia vội vàng nói: “Làm sao có thể? Tiền bối mà quay về, tam đại
Vương triều nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.”
“Mọi người không biết chờ mong người trở về đến cỡ nào nữa.”
“Được rồi được rồi.”
Khương Thành khoát khoát tay.
“Còn nhiệt liệt hoan nghênh nữa đấy, không bị ngàn người chỉ trỏ đã mừng lắm
rồi.”
Hắn thản nhiên nói tiếp: “Bây giờ ta cũng chẳng có hứng thú kề vai chiến đấu
với đám tam đại Vương triều các ngươi nữa. Về đi, xem như chưa từng gặp ta là
được rồi.”
Những lời này khiến một đám Thiên tộc vừa mới thất vọng lại đầy một bụng
nghi hoặc.
Một vị “cao nhân bản tộc” cường đại như thế mà lại không nguyện ý chiến đấu
vì bản tộc ư?
Vì sao chứ?
Nữ tử trẻ tuổi kia vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, định thuyết phục Khương
Thành hồi tâm chuyển ý.
“Tiền bối, giữa ngươi và tam đại Vương triều đã xảy ra hiểu lầm gì đó sao?”
Năm xưa đại đế quốc thống nhất Thiên tộc bị chia cắt thành ba, đúng thật đã
khiến một bộ phận cao thủ hàng đầu nản lòng thoái chí, trốn khỏi thế gian.
Nàng ta hơi hoài nghi, có lẽ Khương Thành cũng là một vị trong số họ.
Mà mấy năm gần đây, tình thế Thiên tộc vô cùng hiểm nguy, rất nhiều cao thủ
ẩn thế kia đều đã chủ động quay lại, hoặc là được khuyên nhủ quay về.
“Ta là Ngũ công chúa Nguyệt Khinh của Vương triều Nguyệt Hoàn. Ta có thể
đại diện cho phụ hoàng và toàn bộ Vương triều Nguyệt Hoàn chào mừng người
đến.”
“Chuyện nội chiến chia cắt năm xưa đúng là tam đại Vương triều chúng ta có
lỗi với các vị. Nhưng bây giờ mạng sống của toàn bộ Thiên tộc như ngàn cân
treo sợi tóc, chuyện đã qua cứ để nó qua đi…”
Thành ca lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng ta.
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
“Biết ta là ai không?”
Nguyệt Khinh lắc đầu. Trong mắt nàng ta và đám người Thiên tộc sau lưng
nàng ta đều tràn đầy vẻ tò mò.
“Không biết tục danh của tiền bối là?”
Khương Thành không trả lời thẳng mà hướng ánh mắt sâu xa về phía nam tử
trung niên kia.
“Xem ra ngươi đã nhận ra rồi, vậy tự ngươi nói với bọn họ đi.”
Đón nhận nhiều ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình, nam tử trung niên khó
khăn nuốt nước miếng.
Sau đó mới trầm giọng nói: “Hắn là Khương Thành, chính là vị Khương Thành
xuất hiện cùng lúc với Thu Vũ Tuyền tại Vương triều Tinh U kia.”