Muốn nhanh chóng gia tăng tu vi tiên lực, hoặc vào địa bato dồi dào tiên lực,
hoặc có được một kì trân dị bảo nào đó.
Mà trong vòng xoáy vừa rồi căn bản lại không có khí tiên nguyên.
Sở dĩ hắn tìm được vòng xoáy kia chỉ là vì sau khi mở đa góc nhìn ngũ trọng,
hắn tự dưng có được một tin tức - vòng xoáy đó có thể gia tăng tiên lực.
Còn về việc tại sao lại có hiệu quả này thì thật sự hắn không biết.
Kỷ Linh Hàm cũng chỉ có thể cảm khái: “Pháp tắc thiên địa tuần hoàn quá thần
kì rồi.”
Minh Đồng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó, thậm chí ta còn cảm thấy chúng ta
dường như đang đứng ở vị trí trung tâm nhất của Nguyên Tiên giới nữa.”
“Không phải dường như, mà chính xác là thế.”
Lam Đề nhìn “thế giới trừu tượng” trắng đen với những áng mây tản mây trôi
phía xa, trong ánh mắt mê người hiện ra vẻ xa xăm và hướng về.
“Là khung vận chuyển của Nguyên Tiên giới, pháp tắc thiên địa tuần hoàn
chính là bản chất của thế giới.”
“Tất cả mọi thứ tồn tại trong phạm vi của nó đều phải tuân theo tiêu chuẩn nó
đã định ra.”
Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại có phần nhắc nhở Khương Thành.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao sau khi vào vòng xoáy kia, tu vi tiên lực lại
có thể tăng lên nhanh như vậy.
Nói trắng ra, “Lí thế giới” chính là hệ thống giật dây của cả Nguyên Tiên giới.
Tuy bản thân không thể thay đổi dữ liệu của nó, cũng không thể thao túng thế
giới bên ngoài, nhưng chi ít có thể có được một vài thứ tốt lành thần kì ở đây.
“Không ngoài dự liệu thì Lí thế giới này còn có những vòng xoáy khác nữa.”
“Cái gì? Còn có nữa à?”
Nghe thấy câu này, toàn bộ đám người Lâm Ninh và Đan Thái đều kinh ngạc
nhìn sang.
“Chuyện tốt thế này lại còn có thể có cái thứ hai à?”
Những ngày sau đó, Khương Thành đưa bọn họ đi quanh Lí thế giới.
Sau tầm nửa tháng, đúng thật là phát hiện ra cơ duyên thứ hai.
Trong tầm nhìn của đám người Kỷ Linh Hàm, nơi đó chỉ là một nơi gió bão
chẳng khác gì những nơi khác.
Nhưng trong mắt Khương Thành, đó là một vườn hoa tươi đẹp.
Từng đoá hoa màu lam nhạt như những vì sao, tự dưng điểm xuyến giữa vô số
những sợi tuyến, nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị.
Sau khi mọi người đi theo Thành ca liền lập tức hô lên.
“Ôi vãi, đây là thánh địa của quy tắc hệ thủy sao?”
“Cảm ngộ quy tắc hẹ thủy cuồn cuộn không ngừng luôn ấy, không phải chúng ta
đã đến với nội bộ căn nguyên hệ thủy rồi đấy chứ?”
“Ở đây là bảo địa nào đây?”
“Đáng tiếc, ta không phải chủ tu quy tắc hệ thủy.”
“Dù không phải là chủ tu nhưng có được những cảm ngộ này cũng đủ rồi.”
Còn đối với đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh mà nói, quy tắc hệ thủy đã
không thể thay đổi huyền văn mà ban đầu bọn họ hóa thành nguyên nữa.
Còn thứ mà Lam Đề và Minh Đồng chủ tu là vu thuật, cảm ngộ quy tắc ày chỉ
có thể xem như làm màu thêm.”
Nhưng mà Khương Thành thì lại khác.
Hắn có được huyền văn hệ thủy.
Sau khi bước vào vườn hoa kì lạ này, thanh tiến độ của huyền văn hệ thủy vốn
là thập thất trọng của hắn bắt đầu tăng lên nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn
thấy bằng mắt thường.
Mà lần cơ duyên này vốn không kéo dài nhanh.
Chỉ sau ba canh giờ ngắn ngủi, những đóa hoa xung quanh giống như những
bong bóng hư ảo, dần dần biến mất đi.
Mọi người không thể có được thêm thứ gì từ trong đó.
Còn huyền văn hệ thủy của Khương Thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó
đã từ thập thất trọng tăng lên đến thập bát trọng.
Hơn nữa còn vượt qua một chút.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành ca mừng trông thấy.
Chuyện này chi ít đã giúp hắn tiết kiệm cả chục triệu huyền tinh.
“Nếu không phải vì Thanh Diệu thì ta cũng không gặp được chuyện tốt thế này
rồi.”
“Để tỏ sự cảm ơn, đến lúc đó ta sẽ cho hắn chết dứt khoát một chút là được rồi.”
Khoảng thời gian sau, Khương Thành liên tục tìm được bảy bảo địa ở Lí thế
giới.
Tác dụng của những nơi này đủ kiểu đủ vẻ.
Có cái có thể gia tăng cảm ngộ quy tắc, có cái trực tiếp gia tăng tiên lực, có cái
thì có thể gia tăng cường độ của tiên thể và cơ thể thần.
Đám người Mạc Trần và Đan Thao có phần vui khôn tả nỗi.
“Cứ mãi ở chỗ này có vẻ như cũng khá tốt.”
“Há chỉ có khá tốt, đúng như kiểu tu luyện ăn gian vậy.”
“Tương lai về lại Phi Tiên môn, bọn họ nhất định sẽ bị dọa cho một trận thôi.”
“Thật đáng tiếc, cơ duyên lần này những sư đệ sư muội sư điệt đồ không theo
được.”
Khi bọn họ nói về những hòn đá trên đầu này, Khương Thành đột nhiên cảm
thấy trong đầu ảm đạm đi.
Ngất đầu lên nhìn, phía trên có một đám mây mù cực to đang bay dần đến.
Đám mây mù che trời đó chiếm lấy một phần lớn bầu trời.
Nhìn kĩ thì đó là một lục địa rộng lớn.
Theo như kinh nghiệm của hắn thì Lí thế giới xuất hiện những khu vực kì lạ có
hiệu quả đặc biệt kèm theo, một lục địa to lớn đến vậy thì là cơ duyên lớn
nhường nào chứ?
Nhưng còn chưa chờ hắn dẫn đường, Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đã đồng thanh
kêu lên.
“Lạc Tiên đảo.”
Lần này, bọn họ cũng nhìn thấy mảnh lục địa đó.
“Hóa ra Lạc Tiên đảo vẫn luôn chuyển động?”
“Lúc trước chúng ta đều không biết.”
“Đó lại là Lạc Tiên đảo ư?”
Những năm trước, đám đệ tử Phi Tiên môn và Thương Linh, Huyền Minh, Mâu
Vũ, toàn bộ đều bị nhốt ở Lạc Tiên đảo.
Khương Thành vốn rất tò mò không biết Lạc Tiên đảo có dáng vẻ ra sao, bây
giờ xem như đã thấy rồi.
Trong lòng ca này mơ hồ có cảm giác nếu rời khỏi Lí thế giới ra bên ngoài e là
cần phải đến Lạc Tiên đảo.
“Vậy thì lên đó xem thử đi.”
Nói xong, hắn đưa theo chín người xuyên thẳng một đường, rất nhanh đã đến
được phía trên Lạc Tiên đảo.
Vừa mới đặt chân lên đảo, Khương Thành đã cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Bên ngoài nhìn vào thì nơi đây cũng có sông nước các kiểu đầy đủ, nhưng thứ
cho hắn cảm giác kì lạ đó là còn cổ quái hơn cả Khư giới.
Khư giới khi đó tốt xấu gì còn có suối nguồn chảy, có pháp tắc thiên địa ảnh
hưởng đến tuần hoàn.
Cũng chính là nơi đây là nơi mà pháp tắc thiên địa không đến được.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh
lúc đầu ở đây có thể trực tiếp đi trên con đường hóa đạo thành nguyên rồi.
Bởi vì những thứ bình thường ở Nguyên Tiên giới không còn sử dụng được tại
đây.
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã ý thức được một vấn đề khác.
“Thể hệ trực tiếp hóa nguyên, bản thân có có lẽ cũng là một loại pháp tắc thiên
địa nhỉ?”
“Nếu không thì Lạc Tiên đảo này căn bản không thể duy trì sự tuần hoàn được.”
“Vậy pháp tắc thiên địa mà Lạc Tiên đảo tự mang theo đây từ đâu ra chứ?”
Hắn vốn không suy nghĩ quá lâu, bởi vì rất nhanh đã đón lấy những cư dân bản
địa nơi Lạc Tiên đảo.
Phía xa có mười mấy sinh linh đến, trong đó có Nhân tộc, cũng có Linh tộc và
Yêu tộc, Quỷ tộc.
Do trước kia đệ tử Phi Tiên môn có sống ở đảo này nên vừa nhìn là nhận ra
ngay.
“Kỷ Linh Hàm!”
“Lâm Ninh, Mạc Trần, các ngươi không phải thoát ra ngoài rồi sao?”
“Sao lại quy về đây rồi?”
Mạc Trần mỉm cười liền lên đón.
“Khúc Vọng, Hoàn Thần, Bạch Kiểu… lâu ngày không gặp.”
“Bọn ta gặp chút chuyện ngoài ý muốn…”
“Ngoài ý muốn?”
Yêu thú đầu rồng cánh phượng thân kì lần kì dị ở bên trái mọi người khịt mũi,
chạm vào hoa nước đang ngưng kết thành chiếc lá non ở hư không sau đó hạ
xuống.
“Ta biết ngay là các ngươi không ra được mà.”
“Lúc đó đã khuyên các ngươi đừng kích động mà xông ra, các ngươi vẫn cứ
không nghe.”
“Nhưng người khác đều chết cả rồi chứ gì?”