Dung bộ phía đối diện.
Một mặt là do sự phân bố theo trận hình rất tốt của mấy triệu người này, không
thể nào đứng ở một mặt phẳng để cho nàng có cơ hội chém ngang lưng được.
Mặt khác, hiệu quả “cắt đứt tất cả” của Vô Đạo kiếm vốn chính là một loại đạo.
Trong lúc cắt linh hoa của Kế Diên và mấy Huyền Thánh cửu trọng khác đã xảy
ra sự giao phong giữa đạo và đạo, lúc đó nó đã gặp phải sự chống lại.
Đạo kiên cố như vậy bị hao tổn đi không ít.
Khi lan đến những người khác thì uy lực đã yếu đi nhiều rồi.
Hơn năm triệu người của Thiên Dung bộ cuối cùng chỉ còn lại một phần bốn
dưới nhát kiếm kia.
Những người còn lại đều ở trong trạng thái sống dở chết dở.
Còn Thu Vũ Tuyền lại tạm thời không có năng lực để mà vung nhát kiếm thứ
hai.
Nàng lúc này vẫn duy trì tư thế vung kiếm.
Chỉ là gương mặt trắng bệch gần như trong suốt và ánh mắt không hồn của nàng
đã cho thấy hậu quả của nhát kiếm ấy.
Nàng lại lần nữa chìm vào trong nguy hiểm của việc đối kháng với ý chí của
kiếm.
Nhưng mà một kiếm cũng đã đủ rồi.
Toàn bộ mười Huyền Thánh cửu trọng bị diệt ngay tại chỗ, hơn ngàn Huyền
Thánh bát trọng chết chỉ còn lại hơn ba trăm người.
Cũng hết cách, vị trí đứng của bọn họ ở phía trước quá.
Còn về Huyền Thánh thất trọng thì cũng chết mất một nữa rồi.
Đội hình mạnh mẽ của Thiên Dung bộ còn chưa kịp thể hiện thực lực ra thì đám
cấp cao đều đã bị tiêu diệt cả rồi.
Đám người còn lại như rồng mất đầu, không thể trở mình gây sóng gió được
nữa, lại càng không thể chống lại được mũi nhọn từ Tiểu Huyền giới.
Chỉ là vào lúc này, đám người Bạch La Chân và Kim Bột, Ôn Trì cơ bản không
có ý nghĩ sẽ thừa thắng xông lên.
Toàn bộ bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngốc luôn rồi.
Nhìn trên không rơilộp bộp xuống như một cơn mưa huyết tanh mưa máu tàn
khốc, bọn họ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân bất giác run lên.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Một kiếm vừa rồi là sao thế?
Đó là do Thu Vũ Tuyền làm ra ư?
Một kiếm giết chết mười Huyền Thánh cửu trọng, mấy trăm Huyền Thánh bát
trọng trong chớp mắt, chuyện này trước nay bọn họ có nghĩ cũng chưa dám nghĩ
đến.
Dù cho có là Di cũng không thể làm được những việc như vậy đâu nhỉ?
Hơn trăm triệu tộc nhân Tiểu Huyền giới ngây ra như gà, không một ai gây ra
tiếng động nào.
Còn mấy người may mắn còn sống sót lại của Thiên Dung bộ thì lại như bị đánh
cho hồn bay phách tán, mất hết dũng khí của mình.
Qua một chiến trường rộng lớn hiu hắt, bọn họ có thể nhìn thấy được Thu Vũ
Tuyền trên tay đang cầm kiếm.
Trong mắt bọn họ, đó đã là ma thần diệt thế thật sự rồi.
Không ai có thể chặn được!
Tiếng khóc thét và kinh hô thảm thiết cuối cùng cũng đã đánh tan bầu không khí
tĩnh mịch.
“Tộc trưởng! Không…!”
“A, đó là cái gì? Ta đã nhìn thấy gì vậy chứ?”
“Thiên ma!”
“Quả nhiên là Thiên ma ngoại vực mà…”
Có vài người bị dọa đến mức từ ngữ loạn xạ, thậm chí sắp mất đi lí trí.
Bọn họ hoàn toàn đã mất đi dũng khí tiếp tục chiến đấu.
Cũng không có ai dám phát động công kích với Thu Vũ Tuyền lần nữa, thậm
chí còn không dám nhìn vào nàng.
Đám đại quân không lâu trước đó còn nắm chắc phần thắng, chớp mắt một cái
đã chìm vào trong sự tiêu tán.
Vô số người giống như đám ruồi mất đầu, điên cuồng chạy trối chết về bốn
phương, có người lại hoảng hốt đến mức không biết đường, cứ chạy về phía
Tiểu Huyền giới bên này.
Chớp mắt, ở trước đám người Bạch La Chân liền trở nên trống trải.
Cường địch vốn đủ để khiến Tiểu Huyền giới phải diệt tộc đã không còn tồn tại
như vậy đấy.
Dù có là tận mắt nhìn thấy thì mọi người vẫn không dám tin vào đây là sự thật.
Lịch Đường cách Thu Vũ Tuyền gần nhất lúc này đã bị dọa cho toát mồ hôi
lạnh.
Mấy ngày nay, nàng vì để hoàn thành nhiệm vụ mà Khương Thành giao phó
nên cứ bám theo Thu Vũ Tuyền không rời, trước sau đều chỉ cách trong phạm vi
ba thước.
Còn cảm thấy nữ tử này chơi không lại mình, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
Bây giờ nàng mới phát hiện, hóa ra người mà bản thân ngày ngày đi theo lại là
sự tồn tại đáng sợ có thể giết chết mình trong chớp mắt.
Nghĩ cho kĩ lại thì nàng quả thực đã chọc phiền đến Thu Vũ Tuyền mấy lần rồi.
Khi ý thức được việc này, đôi chân của Lịch Đường run lên.
Nhìn sang bóng lưng của Thu Vũ Tuyền, nàng hít thở sâu mấy lần, cuối cùng
lấy hết dũng khí…
“Bà nội…”
Gọi nhiều lần như vậy rồi, lần này lại là lần gọi thành tâm nhất của nàng.
Trước đó, nàng dù có gọi thuận miệng ra sao đi nữa thì trong lòng vẫn chẳng
xem Thu Vũ Tuyền ra gì cả.
Nếu không phải vì Khương Thành uy hiếp, nếu không phải sau lưng Khương
Thành còn có Huyền Thần chống lưng thì ta thèm để tâm đến một hậu bối như
ngươi chắc?
Thôi Xán kim mang thì sao chứ?
Có thể thuận lợi trưởng thành hai không còn là một chuyện khác nhá.
Nhưng nàng lúc này lại cảm thấy có một “bà nội” có thể cản thần giết thần như
vậy có vẻ cũng là một chuyện rất tốt đấy chứ.
“Bà nội, ngươi vẫn ổn chứ?”
Nàng vẫy tay về phía trước.
“Trong thời gian này là ta đã mạo phạm rồi, ngươi đừng để trong lòng nhá…”
“Đừng động vào nàng ấy!”
Bạch La Chân và Ôn Trì không hẹn mà cùng kinh hãi hét lên.
“Bây giờ trạng thái của nàng không đúng lắm.”
“Ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ trước đó, cẩn thận!”
“Cái gì?”
Lịch Đường sắp chạm vào Thu Vũ Tuyền liền thu tay lại nhanh như điện.
Nàng dù gì cũng là cao thủ đỉnh cao Huyền Thánh cửu trọng đấy.
Dù trước giờ chưa từng nghe đến Vô Đạo kiếm, cũng không hiểu được nguyên
lí trong đó, nhưng nghĩ sơ qua cũng biết được nhát kiếm đó chắc chắc có hậu di
chứng nữa.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Nàng bất lực quay đầu lại, nhìn sang đám người Bạch La Chân và Kim Bột
cũng có vẻ bất lực.
“Cũng không thể để bà nội ở đó không lo chứ?”
Lúc lời của nàng vừa dứt thì Khương Thành cuối cùng cũng đã trở lại.
Thứ cùng trở về còn có huyền khí và nhẫn trữ vật không gian của Tất Tuyền.
Cùng có chênh lệch về tu vì, Thu Vũ Tuyền không thể thoát khỏi Lịch Đường
nhưng Khương Thành thì có thể đuổi theo được Tất Tuyền.
Nguyên nhân rất đơn giản, mấy quy tắc không gian và tốc độ này hắn đều tu
luyện ca.
Ngược lại thì Tất Tuyền chỉ tu luyện có huyền văn hỏa thôi.
Nhìn đám đại quân yên tĩnh kia, rồi lại nhìn vào tàn xương máu tươi ở ngay bên
dưới, hắn đương nhiên đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
“A ha, chiến đấu kết thúc rồi à, tốt đấy, tốt đấy chứ.”
Tất cả những chuyện này đều ở trong dự liệu của hắn.
Vừa rồi yên tâm mà đuổi theo, ngoại trừ việc hệ thống hack tạm thời không xài
được, khó mà xử lí được đám đại quân Thiên Dung bộ ra, nguyên nhân quan
trọng khác là do Thu Vũ Tuyền rất đáng tín nhiệm.
Cho đến nay, chỉ cần ước định mà nàng đã đồng ý thì dù có không thoải mái thế
nào cũng nhất định sẽ làm được.
Nàng đồng ý liên thủ thì có thể yên tâm giao cho nàng được.
Nhìn thấy hắn trở lại, đám người hoang mang lo sợ kia như tìm thấy chỗ dựa.
“Khương hiền giả, ngươi đã trở lại rồi!”
“Ngươi không biết Thu Vũ Tuyền vừa rồi lợi hại như thế nào đâu, đúng là…”
“Ta biết chứ.”
Khương Thành xua tay.
“Nàng đã dùng nhát kiếm đó chứ gì?”
Nghe thấy câu này, Lịch Đường hận không thể giết hắn luôn.
Hóa ra ngươi sớm đã biết có nhát kiếm đó rồi à?
Sao ngươi không nói trước có ta biết chứ?
Còn bảo ta bám sát vào nữ nhân này không buông, vô hình chung đã đắc tội
nàng vô số lần.
Ngươi suýt chút hại chết ta rồi đó ngươi có biết không?
“Xem ra Vô Đạo kiếm thật sự không thể tùy tiện sử dụng rồi.”
Nhìn Thu Vũ Tuyền vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên dưới toàn thân như thể thoát
ra khỏi khái niệm không gian kia, Khương Thành vuốt cằm mấy giây.
“Rốt cuộc ngươi có bí mật gì?”
Hắn duỗi tay ra vỗ vào vai của muội tử.
“Không được!”
“Nguy hiểm!”
Tiếng thét của đám người Bạch La Chân và Kim Bột cuối cùng vẫn chậm một
bước.