Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành chống lại mười mấy Đạo Thánh mà còn giết được hai Thần

Quân.

Những người khác cảm thấy chuyện này không thể tưởng nỗi, nhưng Huyết Đế

lại không thấy vậy.

Suy cho cùng thì hắn cũng đã thấy Khương Thành giết Cô Thần Yến Khai.

Cô Thần Yến Khai chính là Đạo Thần đấy.

Một người có thể một mình giết chết Đạo Thần thì chuyện giết hai Thần Quân

có gì kì lạ đâu.

Giờ phút này, hắn lại càng hối hận.

Nếu như ban đầu không đối phó với Khương Thành mà lôi kéo hắn, đối xử với

hắn như người của mình thì không những Cảnh Vương, Sát Vương không chết

mà Thiên Cung còn có thêm một chiến lực hùng mạnh.

Cái gì? Hắn là người của Phi Tiên môn?

Cùng lắm thì khuyên cả Phi Tiên môn về bên Thiên Cung thôi!

Thật đáng tiếc, trên đời làm gì có chuyện như vậy.

Hắn lúc này chỉ có thể nâng Huyết Hải Ấn nheo mắt nhìn Khương Thành.

Nhìn thấy Khương Thành bị nhắm trúng, Phi Tiên môn cũng không quan tâm

đến mệnh lệnh nữa, liền ngay lập tức đứng về phía sau hắn, khí thế mạnh mẽ vô

cùng.

Đến cả Mâu Vũ và Mạch Phong cũng không ngoại lệ.

Dù cho đối diện có là một Thiên Đế thì bọn họ cũng chẳng có ai lùi bước, mặt

ai cũng hiện lên ý chí quyết tử.

Những tiên nhân các tông phái ở phía sau của Khiếu Mang vực lại bắt đầu so

sánh.

“Ha ha, châu chấu đá xe.”

Sáu Thần Quân ở phía sau vứt bỏ hết những kiêng kỵ vừa rồi, toàn bộ đều trở

nên đắc ý.

“Khương Thành, lần này ta xem ngươi làm thế nào trở mình nữa.”

“Không phải ngươi lợi hại lắm sao? Trước mặt Huyết Đế xem thử ngươi lợi hại

đến mức nào.”

“Cái tên phản tặc nhà ngươi, ai của Thiên Cung đều có thể giết.”

“Tất cả cứ chờ chìm trong biển máu đi…”

“Im miệng hết đi!”

Huyết Đế mất kiên nhẫn hét lên với bọn họ.

Đám ngu ngốc này, có biết tiểu đệ trước mặt này khó xử lắm không?

Thành ca cũng xua tay cản các đệ tử đang kích động ở phía sau lại.

Hắn đánh giá Huyết Đế một cái: “Mới một trận không gặp mà ngươi uy phong

thật đấy, thể diện dữ ha!”

Huyết Đế lại không muốn tiếp mấy lời đó của hắn.

Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Khương Thành, hắn lại rất khó giữ được

bình tĩnh.

Hắn cắn chặt răng, hung hăng nói: “Ngươi làm hay lắm.”

“Vừa về đã kích phản quân đoàn số tám, còn giết ba Đạo Thánh của Thiên

Cung, lần này lại giết Cảnh Vương và Sát Vương, đúng là vô pháp vô thiên!”

Với sự chỉ trích của hắn, Khương Thành lại không nghĩ vậy.

“Ha ha, quá khen, quá khen.”

Hắn làm ra vẻ mặt khiêm tốn khua tay.

“Ta là người thích giúp đỡ người làm niềm vui, ngươi không cần phải có lòng

chạy đến đây khen ta đâu, suy cho cùng thì chúng ta cũng là người quen mà…”

“Ngươi còn có mặt mũi nói vậy ư?”

Lòng Huyết Đế nói nếu đối diện là người khác thì ông đây đã tát một phát chết

ngay tại chỗ rồi.

“Tuy năm đó chúng ta có chút ân oán nhưng ngươi cũng đâu có thiệt thòi nhỉ?

Có cần phải sống chết không nhưng với Thiên Cung bọn ta không?”

Hắn thật sự rất bực bội.

Không sai, Thiên Cung đối phó Khương Thành, nhưng tên này lần này lúc nào

cũng chiếm được hời.

Đến cả Kỵ Khuyết kiếm trên tay hắn cũng là sản phẩm của Thiên Cung.

Ngược lại Thiên Cung lại thiệt hại rất nhiều binh tướng.

Không những chỉ có hai Thần Quân lần này, trước đó còn có bảy Thần Quân

Thích Vương và Dực Vương nữa.

Tính ra thì có lẽ Thiên Cung bên này phải hận thấu xương tủy mới phải.

“Ngươi hiểu lầm ta rồi.”

Thành ca xua tay một cách vô tội.

“Ta đâu tính cứ không chết không nghỉ với các ngươi đâu, đây chẳng phải là bất

đắc dĩ sao?”

“Lần ở Ma Hành Tinh Hà kia là nhiệm vụ thông thường của Phi Tiên môn,

không hoàn thành không được.”

“Còn về lần này, Thiên Cung tiến công Khiếu Mang vực, Phi Tiên môn của ta

lại là tông môn ở đó thì đâu thể ngồi im chờ chết được đúng không?”

Huyết Đế tức nghiến răng nghiến lợi.

“Theo như ngươi nói thì còn phải trách Thiên Cung ta?”

“Chứ không thì sao?”

Cuộc trò chuyện nói như xung quanh không có ai của hai người đã khiến những

người xung quanh ngơ ngác.

Những Thần Quân và tiên tướng đề ngây ra như phỗng.

Không phải nói Thiên Đế ra trận thì Khương Thành sẽ bị giết ngay lập tức sao?

Sao lại thành nói chuyện phiếm rồi?

Những tiên nhân của Khiếu Mang vực cũng có cảm giác như vậy.

Sao Huyết Đế còn chưa ra tay?

Hắn lại kiên nhẫn đến thế ư?

Còn đệ tử Phi Tiên môn lại tặc lưỡi.

Bọn họ đột nhiên nhớ đến câu nói trước đây của Khương chưởng môn – Hắn và

Huyết Đế rất thân.

Lúc đó bọn họ còn cho đó là trò đùa.

Nhưng giờ thì thấy đó quả là thật.

Ngữ khí đối thoại của hai người rõ ràng sớm đã quen.

Hơn nữa còn không phải là thân bình thường.

Nhưng chuyện này sao có thể chứ, Thập Thiên Đế khó tiếp xúc đến nhường nào

chứ?

“Cho dù thế nào thì ngươi cũng phải lui, hơn nữa còn phải đảm bảo từ nay

không được đối địch với Thiên Cung.”

Huyết Đế vốn không muốn khai chiến với Khương Thành.

Bởi vì lúc ở Cô Thần giới, hai người sớm đã đánh với nhau.

Bây giờ hắn chỉ mong Khương Thành bớt phiền phức muột chút, tốt nhất là

biến mất đi.

Bản thân sẽ không mà cũng không muốn đối phó với tên khó nhằn này.

“To gan thật, ngươi dám ra lệnh cho ta?”

Khương chưởng môn tức giận.

“Đừng quên ngươi đang nói chuyện với ai, biết ai mới là đại ca…”

Nghe thấy hai chữ đại ca, Huyết Đế mặt biến sắc liề lập tức truyền âm cắt lời

hắn.

“Được rồi được rồi, đây là bí mật lớn, vẫn nên đừng để lọt vào tai quá nhiều

người.”

Hắn cũng là người cần thể diện.

Nếu như bị người ta biết bản thân là tiểu đệ của Khương Thành thì biết giấu mặt

đi đâu?

Đến lúc đó đường đường là một Thiên Đế há lại thành trò cười?

“Hả? Ngươi có ý gì?”

Khi Thành ca truyền âm, hắn vẫn rất bực bội.

“Đừng quên lúc đầu là tự ngươi đồng ý cá cược, lẽ nào làm tiểu đệ của ta mất

mặt lắm sao?”

Huyết Đế hận không thể giết hắn diệt khẩu.

Hắn tức xì khói nói: “Đủ rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Khương Thành nhún vai: “Không phải ta muốn thế nào, mà là các ngươi muốn

thế nào, lần này là các ngươi tiến công Khiếu Mang vực mà.”

Huyết Đế hít thở thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Rồi nói: “Chúng ta đến đây là được rồi, từ nay về sau Nhu Nguyệt linh thuộc về

Thiên Cung, Khiếu Mang vực chỉ cần không chủ động xâm phạm thì những địa

giới khác bọn ta cũng sẽ không can thiệp.”

Nếu như lời này không phải truyền âm mà nói trước mặt mọi người thì e tất cả

các tông môn của Khiếu Mang vực sẽ hoan hô lên.

Thậm chí những vực khác kia cũng sẽ ầm ĩ lên.

Điều kiện này có nghĩa là gì chứ?

Thiên Cung ngầm đồng ý tồn tại một khu vực không thuộc về bản thân!

Đừng thấy trước mắt Thiên Cung đã co vòng phòng ngự lại, Nguyên Tiên giới

phân thành mười mấy vực, nhưng trên thực tế Thiên Cung lại không hề thừa

nhận cái nào cả.

Những tông môn, quần tộc chiếm được những địa bàn này thật ra trong lòng

cũng căng như dây đàn, biết rõ Thiên Cung sớm muộn gì cũng sẽ công đánh

mình.

Trên đầu là một lưỡi đao mà bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể rơi xuống.

Nhưng lời này của Huyết Đế lại có nghĩ rằng trong tương lại Khiếu Mang vực

sẽ không bị công đánh.

Điều kiện như thế này có thể nói là nhượng bộ rất nhiều rồi, nếu đổi thành bất kì

một ai thì cũng đều sẽ hớn hở đồng ý.

Thế nhưng Khương Thành lại chẳng hài lòng chút nào.

“Gì?”

“Nhu Nguyệt lĩnh sẽ là của Thiên Cung các ngươi? Ngươi đùa ta à?”

“Đừng quên rằng ta đã đánh hạ nơi này đấy.”

Hắn vẫn còn nhớ ván cược của hắn với Mông Đoan Đạo Thánh, đánh hạ được

Nhu Nguyệt lĩnh mới có thể làm chủ đàm.

Huyết Đế làm sao có thể biết chút tâm tình này của hắn.

“Ngươi căn bản chưa đánh hạ được.”

Hắn còn muốn bàn chút về điều kiện.

“Thực lực trước mắt của hai bên vẫn là ta chiếm ưu thế…”

Khương Thành trực tiếp ngắt lời hắn.

“Vậy thì tiếp tục đánh đi.”

Hắn không sợ tiếp tục khai chiến, thế thì sẽ có được nhiều chiến lợi phẩm hơn,

hơn nữa lam hồn của bản thân còn có thể tăng lên hồng hồn.

“Ngươi nên thấy tốt thì nhận đi, đừng được voi đòi tiên.”

Huyết Đế thật sự rất muốn bóp chết hắn.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng của Cô Thần Yến Khai khi ấy thì hắn lại ép bản

thân bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK