Khương Thành xem như cũng nghe sấm quen tai rồi, bất giác đánh giá kĩ càng
một phen.
Sau đó không thể không thừa nhận là bản thân đã cảm nhận được một chút uy
hiếp.
Xuất đạo nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn chạm phải một nhân
vật có mức độ đẹp trai gần với bản thân.
Thân thái một thân mang áo sam đứng thẳng tắp, mang theo sự khác biệt bẩm
sinh.
Ngũ quan hắn như tác phẩm nghê thuật từ ngọc bảo điêu khắc mà thành, gương
mặt góc cạnh rõ ràng đẹp trai vô cùng.
Ánh mắt thâm thúy không sắc bén, ngược lại lại ẩn chứa sự buồn bã đậm sâu.
Nếu như không phải có đám người Bạch La Chân và Kim Bột nhắc nhở, vậy
chắc chắn Khương Thành sẽ không thể nào liên hệ hắn với con người chí cao
mạnh mẽ gây ra bão táp cho Nguyên Tiên giới rồi.
Ôn Trì và Lịch Đường bị dọa cho một cái.
“Di?”
“Ngươi thế mà lại là Di ư?”
Hai ngươi rút binh khí ra như một phản ứng có điều kiện, giống như người đứng
trước chính là một hung thú thuở hồng hoang thấy đầu người là ăn, chỉ có nắm
chắc binh khí mới có cảm giác an toàn.
Mà biểu hiện của hai người thì cũng xem như là khá tốt rồi.
Đại quân hơn trăm triệu người phía sau toàn bộ đều bị dọa cho dừng chân cả lại,
có vài người thậm chí còn toát mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.
Rất nhiều người còn sợ hãi hét toang lên, đại quân hơn trăm triệu người nhất
thời loạn cả lên.
“Không hay rồi!”
“Di đến rồi!”
“Sao hắn lại đến đánh nhanh vậy chứ.”
“Cẩn thận!”
Mà trên thực tế, Di chỉ đứng yên ở một chỗ mà thôi.
Ánh mắt không có cảm giác áp bức gì cả, cũng không nói mấy lời cay nghiệt,
lại càng không hề phát động công kích ra.
Chỉ là, sự uy hiếp của hắn quá mạnh thôi.
Nghĩ lại đến cả Huyền Thần còn bị hắn áp bức vào trong Tiểu Huyền giới, trong
lòng mọi người cảm thấy hắn chẳng khác gì với mấy vị Thần thực thụ cả.
Lịch Đường cố gắng khôi phục lại nhịp thở mãnh liệt của mình, lấy lại dũng khí
lên trước hét hỏi.
“Di, ngươi đến đây làm gì?”
Đối với lời hỏi này của nàng, Di đáp lại một câu hỏi ngược có thâm ý sâu xa.
“Các ngươi tiến công đến Thái Di Diệu cảnh rồi, ta đến xem thử có lẽ cũng hợp
tình hợp lí nhỉ?”
Lịch Đường nhất thời không có lời gì để nói.
“Chuyện đến hôm nay, chỉ có chiến một trận.”
Tren gương mặt đám người Bạch La Chân và Kim Bột hiện lên ý chí chiến tử
mãnh liệt.
Dù đối diện chỉ có mỗi một mình Di, nhưng sau khi đánh nhau thì mấy Huyền
Thánh cửu trọng bọn họ cũng không nắm chắc việc sẽ toàn thây rút lui nữa.
Di lắc đầu.
“Đừng hiểu lầm, ta đến đây đâu phải vì muốn khai chiến với các ngươi.”
“Ta chỉ muốn nói chuyện với Khương Thành thôi.”
Khương Thành ngây ra một thoáng, rồi cười híp mắt bay sang trước mặt hắn.
“Ngươi đến chỉ vì muốn tìm ta, lẽ nào muốn đầu hàng nhận thua?”
Di không thể không tắt ngúm nụ cười.
“Quả nhiên ngươi rất đặc biệt.”
“Khí chất đặc bbieejt của ca cũng bị ngươi nhìn ra rồi, xem ra ngươi cũng có
mắt nhìn lắm.”
Đám người Bạch La Chân và Ôn Trì ở sau đều mang vẻ sụp đổ.
Đại lão à, phiền ngươi nhìn xem đối tượng đang nói chuyện là ai kìa.
Đó là Thần chấp chưởng cả Thiên Đạo Huyền giới đó, một khi bất cẩn thì
không chừng sẽ chết sao không biết luôn á.
Di vốn chẳng tức giận.
Người lại lại nói một câu đầy ẩn ý.
“Chúng ta cũng xem như là đồng môn rồi, ta đương nhiên có thể nhìn ra.”
Đồng môn?
Ý gì đây?
Khương Thành còn chưa kịp nghĩ thì Di đã nói rõ đó là ý gì.
“Các ngươi muốn công hạ Thái Di Diệu cảnh thì có hai sự lựa chọn.”
Hắn làm như bản thân mình là người ngoài cuộc vậy, bình tĩnh phân tích cục
diện cho mọi người.
“Thứ nhất, toàn lực tấn công, phát động trận chiến với quy mô hơn trăm triệu
người.”
“Còn phía bên ta cũng sẽ tổ chức lại tất cả những tinh anh của tám đại bộ tộc òn
lại để ngăn chặn, đến lúc đó xem thử các ngươi còn làm ra kì tích gì nữa
không.”
“Hoặc là…”
Hắn nhìn sang Thu Vũ Tuyền, nói ẩn ý: “Vô Đạo kiếm của ngươi có thể giết
chết nhiều người như vậy.”
Nói thật lòng thì dù cho hệ thống hack bây giờ có dùng được thì phương án này
Khương Thành cũng rất mâu thuẫn.
Nó có nghĩa là hắn phải tận tay giết chết hàng trăm triệu sinh linh trong một trận
chiến.
Ca này tuy là tiên nhân cấp cao, trước đó cũng từng đánh không ít trận chiến lớn
nhỏ, nhưng chưa từng có tâm thái thờ ơ xem vạn vật như chó rơm.
Kế hoạch vốn có của hắn vẫn luôn là giết chết đám cao thủ cầm đầu của đối
phương thôi.
Những Huyền Thánh lục trọng thất trọng gì đó tự nhiên sẽ bị dọa cho mất đi ý
chí chiến đấu, hét một cái là chạy tán loạn.
Nhưng giờ có Di ra mặt triệu hiệu thì đối phương chắc chắn sẽ tử chiến cho đến
người cuối cùng.
Huyền tộc và Khí tộc đến lúc đó chỉ có một bên còn sống, bên kia sẽ trực tiếp bị
giết cho sạch sành sanh.
“Thứ hai thì sao?”
“Thứ hai, ta sẽ bố trí ba cửa ải.”
Ánh mắt của Di từ từ nhìn sang gương mặt của đám người phía trước.
“Chỉ cần các ngươi có thể xông ua được thì Thái Di Diệu cảnh sẽ là địa bàn của
các ngươi rồi.”
Khương Thành cau màu truy hỏi: “Cửa ải gì chứ?”
Di cười lắc ngón tay.
“Cửa ải mà ta đặt ra đến lúc đó các ngươi sẽ tự biết.”
Thành ca chẳng hề hài lòng: “Ngươi xem ta là đồ ngốc à, đó chẳng phải là trực
tiếp đi vào vòng mai phục của ngươi sao? Còn không biết ở đó có đao thật đao
giả gì mà làm nữa.”
Di than thở nhẹ một cái: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là ba cửa ải đó ta sẽ
không can dự vào, mà là do các đại bộ tộc của Đại Huyền giới tự mình đóng
giữ.”
Còn chưa chờ Khương Thành đáp lời thì đám người Bạch La Chân và Kim Bột,
Ôn Trò ở đằng sau đã vui mừng lên tiếng.
“Lời này là thật sao?”
“Ta chưa bao giờ nói đùa.”
“Chỉ cần bọn ta vượt qua ba cửa ải mà bọn họ đóng giữ thì ngươi sẽ nhận
thua?”
Di lại lần nữa tắt ngúm nụ cười.
“Không tính là nhận thua, nhưng mà từ đó về sau Thái Di Diệu cảnh sẽ là của
các ngươi, ta sẽ chấp nhận cho các ngươi hành tẩu ở Huyền giới.”
Đây chính là mục đích lần này bọn họ xuất chiến.
Thậm chí kết quả còn tốt hơn so với trong suy nghĩ của bọn họ một chút.
Di đích thân thừa nhận địa vị của Tiểu Huyền giới, có nghĩa là chính thức có
huân chương công nhận, tám đại bộ tộc còn lại của Đại Huyền giới cũng không
còn lí do đối địch nữa.
Chuyện tốt như vậy khiến bọn họ nghi ngờ liệu có phải là thật không.
Dựa vào thực lực của nam tử trước mặt kia, hắn trực tiếp ra tay là được rồi, hà
tất phải phí công như vậy?
Lẽ nào… hắn cũng kiêng kỵ sự tồn tại của Vô Đạo kiếm?
Thu Vũ Tuyền nhịn không được hỏi: “Thế nào mới xem như là qua ải? Cần toàn
bộ hơn trăm triệu người bọn ta thông qua sao?”
“Không, chỉ cần có một người thành công thông qua thì xem như là qua ải.”
“Đơn giản như vậy à?”
Mọi người lại càng cảm thấy không tin nỗi nữa.
Di này cũng dễ nói chuyện quá ha.
Không biết lại còn tưởng hắn đang đứng về phía Khí tộc bên này nữa đó.
Lịch Đường đột nhiên nghĩ đến được gì đó liền hỏi: “Vậy nếu như bọn ta không
thể vượt qua được ba ải đó thì sao?”
“Không vượt qua được thì rút về.”
Cả gương mặt Di ý vị: “Nếu không thì các ngươi muốn sao chứ?”
Ơ chuyện này…
Đến cả Thành ca cũng thấy hơi ngoài dự liệu.
Hắn còn tưởng Di muốn cá cược gì đó nữa.
Kết quả vượt qua thì có lợi ích, không vượt qua được cũng không cần phải trả
giá gì.
Xem ra tên này không được chuyên nghiệp rồi.
Một chuyện tốt như vậy, hắn không có lí do để không đồng ý.
Càng huống hồ gì ánh mắt cháy bỏng của đám người Bạch La Chân và Kim Bột
sớm đã đổ dồn hết lên người hắn rồi, trên mặt mỗi người đều viết lên chữ hài
lòng lắm rồi.
“Vậy được thôi, bọn ta chọn vượt ải.”
Di hài lòng gật đầu.
“Ba ngày sau cửa ải thứ nhất sẽ xuất hiện bên ngoài lối vào Thái Di Diệu cảnh.”
“Ta chờ các ngươi đến.”
Nói xong, người mạnh nhất Huyền giới này liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi
người.