Ngọc Lưu Đạo Tôn ở phía sau cũng thẹn quá thành giận mà chỉ vào Thành ca,
quơ
chân múa tay quát lên.
“Giết hắn, giết hắn!”
Tu Đế không tiếp tục do dự nữa mà phất tay áo một cái.
Thân là Thiên Đế, có thể nói đến việc nhận hắn làm đồ đệ đã là khai ân thêm
cho hắn rồi.
Nếu Khương Thành đã cự tuyệt thì không cần phải giữ lại.
Mà một cái phất tay áo này của hắn cũng khiến trái tim của nhiều người dâng
lên cổ họng.
Thiên Đế ra tay, mặc dù chỉ là hình chiếu, cũng không ai có thể may mắn thoát
khỏi.
Bởi vì hắn có thể điều động một bộ phận Lực Thiên Đạo, hoàn toàn bỏ qua quy
tắc và kiếm đạo.
Khương chưởng môn vốn dĩ định sử dụng kiếm tâm hoàn mỹ thập ngũ trọng,
nhưng
suy nghĩ đến việc sau khi dùng, Kim Ngân Kiếm Ly có thể sẽ bị phá và chính
mình lại sẽ ngất xỉu.
Đến lúc đó, lỡ như có mấy vị Thần Quân nhân cơ hội này mà bắt mình thì làm
sao
bây giờ?
Nghĩ đến đây, hắn vẫn tiếp tục dùng kiếm đạo thập tam trọng, dự định chờ hệ
thống cho sống lại.
Ý cảnh kiếm đạo kia không hề trì hoãn mà bị phá huỷ.
Rồi sau đó, bản thân hắn đối diện với sự xâm nhập của Lực Thiên Đạo.
Trong suy nghĩ của mọi người, hình ảnh Khương Thành bị Lực Thiên Đạo mạt
sát
lại không có xuất hiện.
Thanh kiếm của hắn thực ổn định mà xuyên qua ống tay áo dài màu xanh lá.
Nhẹ nhàng như xuyên qua một tầng sương.
Theo sau, mũi kiếm chính xác đâm trúng ngực của Tu Đế.
Không có máu tươi chảy ra.
Bởi vì đây chỉ là một cái hình chiếu, không phải người thật.
Vào lúc thanh kiếm này đâm trúng, nó đã gây ra một trận long trời lở đất bên
trong cơ thể hình chiếu, làm nó nổ tung ra từng mảnh nhỏ!
Nói thật, ngay cả Khương Thành đều có chút ngoài ý muốn.
Sao lại thuận lợi như vậy?
Hắn thấy hiển nhiên khi xuyên qua sự xâm nhập của Lực Thiên Đạo.
Dù sao Thiên Đạo chân chính cũng không có biện pháp nào với hắn.
Nhưng sau khi xuyên qua Lực Thiên Đạo, đối diện với hình chiếu, hắn hẳn phải
chịu sự phản kích mãnh liệt.
Bởi vì đó chính là hình chiếu của Thiên Đế.
Cho dù thực lực chỉ bằng một phần ngàn thậm chí một phần mười ngàn của
Thiên
Đế, nhưng những người khác vẫn không thể chống lại được mới đúng.
Chẳng lẽ hình chiếu này của hắn không thể mang lực lượng khác tiến vào đấu
trường?
Tu Đế chỉ sợ nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một “con kiến” lại thật sự có
thể xử lý hình chiếu của mình…
Trong suy nghĩ của hắn, Lực Thiên Đạo vừa ra, tất nhiên là diệt thiên diệt
địa.
Ai ngờ lại lật xe.
Sau khi hình chiếu vỡ vụn, một sợi ý niệm của hắn không có chỗ bám vào,
nhanh
chóng bị Thành ca bóp cổ rồi biến mất trong trời đất.
Cảnh tượng này lại lần nữa kích thích tất cả mọi người có mặt ở đây.
Mười vị Thần Quân sụp đổ ngay tại chỗ, suýt nữa ngất đi.
“Tu Đế!”
“Không…”
“Thiên Đế!”
Tiểu tử này vậy mà lại dám động thủ với Thiên Đế!
Thế thì thôi, đằng này hắn lại dám giết chết “Thiên Đế”.
Tuy rằng chỉ một hình chiếu, nhưng ý nghĩa ẩn sau nó là không thể nào tưởng
tượng được.
Ở giữa sân, rất nhiều người thấy trước mắt tối sầm, không thể đứng vững được
nữa.
Và trong sâu thẳm nội tâm của nhiều người thậm chí đang có thứ gì đó đang từ
từ sụp đổ.
Mười vị Thiên Đế chấp chưởng Thiên Đạo chí bảo, có thể nói là mười người
được
thiên địa ưu ái nhất trong Nguyên Tiên giới.
Bởi vì có Thiên Đạo phù hộ, có thể nói ở nơi mà Thiên Đạo có thể chiếu rọi,
không ai có khí vận cao hơn khí vận của bọn họ.
Đừng nói hiện giờ đã là Thiên Đế, cho dù lúc trước bọn họ vẫn trong thời kỳ
nhỏ yếu, là đế cảnh cửu trọng, Thiên Tôn, Chí Tôn cũng chưa từng bị bại.
Những kẻ thù mà bọn họ hoặc là không vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ,
hoặc là xuất hiện nhiều vấn đề khác nhau, hoặc là bị chính bọn họ ngay tại chỗ
đột phá, sau đó thì bị đánh bại.
Tổng kết lại một câu, Thiên Đạo sẽ không để Thập Thiên Đế lật xe.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy hình chiếu của Thiên Đế bị phá, rất nhiều người
trong lúc nhất thời không tiếp thu được.
Cho dù kia không phải là chân thân thực sự của Thiên Đế, chỉ là một hình chiếu
yếu kém cũng không thể tiếp nhận.
Loại cảm giác này giống như thần thoại tan biến, tín ngưỡng sụp đổ.
“Không…”
“Không có khả năng!”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
“Ta nhất định đã nhìn lầm rồi…”
Trên dưới toàn trường, nơi nơi đều có Tiên quan đang ôm đầu lẩm bẩm một
mình.
Mười vị Thần Quân lại càng như bị dẫm vào cái đuôi mà hét lên.
“Khương Thành, đồ điên!”
“Sao ngươi dám? Sao ngươi dám làm vậy?”
“Tên tặc tử ngỗ nghịch phạm thượng, ngươi thế nhưng, thế nhưng…”
“Thế nhưng như thế nào?”
Thành ca dừng tay, cười tủm tỉm mà quay đầu nhìn lại.
Hắn thậm chí không có thiên tâm cũng không phải cấp dưới của Thiên cung.
Đừng nói giết một cái hình chiếu, ngay cả giết chết một vị Thiên Đế chân
chính, mí mắt hắn cũng sẽ không chớp.
“Còn không biết hối cải!”
“Ngươi chết rồi, ngươi chết chắc rồi!”
“Thiên Đế nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Thành ca có chút thất vọng mà bĩu môi.
Hắn còn tưởng rằng những người này sẽ nói ra những câu nói kinh người gì đó
nhưng hoá ra lại chỉ là những lời chỉ trích tầm thường.
Không thú vị gì cả.
Hắn click mở hệ thống, nhìn giá trị thanh danh.
Những người này phản ứng lớn như vậy, lần này nhất định sẽ rất phi thường.
Trong hệ thống, hắn lại có thêm 35 tỷ điểm tiên nguyên.
Nhưng mà làm hắn có chút thất vọng chính là những điểm tiên nguyên này phần
lớn đều do hắn dùng kiếm đạo thập nhất trọng và thập tam trọng.
Hai lần này hắn thu được rất nhiều giá trị thanh danh.
Ngược lại, đánh chết hình chiếu Tu Đế lúc nãy lại không mang đến giá trị thanh
danh nào.
Không có cách nào, cảm xúc của những người ở đây không thuộc về khiếp sợ,
cũng
không có khả năng tôn thờ hắn, rất nhiều người đã bị kích thích đến mức đại
não trống rỗng.
Vốn dĩ không rảnh khiếp sợ “hành động vĩ đại” này của hắn mà lại mất hồn như
những con kiến không đầu.
E rằng phải mất một khoảng thời gian mới có thể phục hồi tinh thần.
Thậm chí, ngay cả hai vị Đạo Tôn Thiên Lâm và Bắc Hà của Thiên Đan Tư lúc
này
cũng trưng ra vẻ mặt mờ mịt, choáng váng.
Còn Thu Vũ Tuyền, nữ chính của trận thịnh hội hôm nay cũng ngây ra.
Nàng không ngờ rằng lá gan của Khương Thành lại lớn đến mức này.
Im lặng một lúc, nàng nghĩ tới “bí mật” của Khương Thành, hắn không có thiên
tâm.
Vào giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao Thiên cung lại chiêu mộ Tiên
quan nhất định phải có thiên tâm.
Những trong toàn trường vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh chỉ có nhóm người coi
như quen biết hắn năm ấy ở Hạ giới và Cổ Tiên giới.
Đối với bọn họ mà nói, Khương Thành làm ra bất cứ sự tình gì thì đều không kỳ
quái.
Bọn họ thậm chí còn âm thầm cảm khái, làm rồi, tên này cuối cùng vẫn làm rồi.
Đây mới là phong cách bình thường của Khương chưởng môn mà bọn họ ấn
tượng!
“Ngươi dám làm việc này…”
Ở đối diện Thành ca, Ngọc Lưu Đạo Tôn cũng bị dọa choáng váng.
Đối mặt với Khương Thành đang từ từ giơ thanh kiếm lên, hắn lại lần nữa cảm
nhận được sự uy hiếp của tử vong.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hắn lần đầu tiên theo bản năng mà lui về phía
sau.
Ngọc Lưu Đạo Tôn vốn dĩ còn có rất nhiều át chủ bài, nhưng những át chủ bài
này lại không phát huy được tác dụng quá lớn ở Đế Kiếm tinh và vốn dĩ cũng
không ngăn được thế giới kiếm đạo thập tam trọng.
“Ngươi không cảm thấy phí lời à, nhất quyết sinh tử.”
Thành ca thản nhiên nói: “Đây không phải là yêu cầu mà ngay từ đầu ngươi đã
mãnh liệt đưa ra sao? Ta chỉ thỏa mãn sự chờ mong của ngươi thôi.”
“Tiện thể nói một câu, ngươi cố ý an bài sân quyết đấu này, ta rất hài lòng.”
Ngọc Lưu Đạo Tôn hối hận đến mức ruột đều xanh.
Sớm biết rằng Khương Thành quỷ dị như vậy, yêu nghiệt như vậy, điên cuồng
lớn
mật như vậy thì hắn nhất định… vẫn động thủ với hắn, chỉ là sẽ không lựa
chọn chiến đấu ở Đế Kiếm tinh mà thôi.