Khương Thành cũng không thể không xúc động.
Bây giờ hắn lại càng hiểu hơn về ý nghĩa lời nói năm đó của Dịch Sơn.
Hoá ra Thiên Đạo không áp chế cực hạn vị diện, để mặc sinh linh không ngừng
tăng cấp thì sẽ có hậu quả như vậy sao?
Ngộ Sơn gật đầu: “Tuy ta chưa gặp qua Cổ Thánh, nhưng tự thành một Thiên
Đạo khác có lẽ chỉ là một khả năng mà thôi.”
“Dù sao thì thực lực của Cổ Thánh cũng không bằng Chính Thần.”
“Chính Thần còn ở dưới Thiên Đạo, huống hồ gì Cổ Thánh?”
“Đúng thật.”
Thành ca khẽ gật đầu.
“Nhưng mà Cổ Thánh này vẫn có phần lợi hại.”
Hắn đột nhiên hiếu kì, Cổ Thánh và Thánh Hoàng đỉnh phong ai lợi hại hơn?
Nhìn từ tầng lớp, Cổ Thánh hoá đạo thành nguyên có lẽ đã vượt qua Thánh
Hoàng ban đầu.
Suy cho cùng thì thời đại mà Thánh Hoàng ở, giới hạn trên chỉ là Thánh Chủ
thôi, nàng đã xem như là tận lực phá vỡ giới hạn trên rồi.
Nhưng Thánh Hoàng có cơ thể của Thần thật sự, còn có linh ý vượt qua Thiên
giai thập nhị trọng nữa.
Về phần này có vẻ Cổ Thánh không thể nào so được.
“Vậy hai Cổ Thánh đó là ai?”
“Một người là Vô Định Cổ Thánh, hành tung của hắn thất thường, lai lịch
không rõ, cũng chưa từng sáng lập tông môn, vô cùng thần bí.”
“Còn về một Hám Thiên Cổ Thánh có lẽ ngươi cũng biết, chính là Chiến Đế của
Thiên Cung trước kia.”
“Nguyên Hoàng tinh hệ này là Thiên Đạo chí bảo Hám Thiên phủ hoá thành,
chúng ta đến đây đồng nghĩa với việc đi vào lãnh địa của nàng.”
“Chỉ có điều dựa trên thân phận thực lực của lão nhân gia nàng, có lẽ cũng
không rỗi hơi đâu mà đi quan sát mỗi một người ra ra vào vào.”
Ngộ Sơn nói đến đây, lại nhìn Khương Thành với vẻ chờ mong.
“Sư tôn, ngươi năm đó tung hoành khắp Nguyên Tiên giới, vậy có giao tình gì
với Chiến Đế không?”
Khương Thành nghĩ lại, bản thân năm đó cũng đến Chiến Thiên Cung, nhưng
“Chiến Đế” đó lại chẳng hiện thân.
Vậy nên hoàn toàn không thể nói là có giao tình đâu nhỉ?
“Ta còn chưa từng gặp nàng, nào có giao tình gì chứ?”
Ngộ Sơn tiếc nuối thở dài.
“Đáng tiếc quá!”
“Đáng tiếc gì?”
“Tiên Võ châu vốn không thái bình, Chiến Đế xem như là người nắm giữ cao
nhất ở đây, nếu như có thể có được sự che chở và dìu dắt của nàng thì tốt biết
bao!”
Khương Thành liếc xéo hắn một cái, ngữ khí bất thiện nói: “Lúc trước không
phải ngươi còn nói chỉ cần có ta thì không còn sợ thứ gì nữa cả à?”
“Sao rồi, hoá ra ta còn cần người khác che chở và dìu dắt nữa sao?”
“Nếu đã sùng bái Chiến Đế đến vậy thì ngươi đi bái hắn làm sư đi là được rồi.”
Trong lòng Ngộ Sơn nói ta chỉ là nịnh hót mà thôi, làm lố một tí, ai lại hi vọng
không hi vọng có nhiều thêm một chỗ dựa chứ.”
“Sư tôn hiểu lầm rồi, ngươi đương nhiên thần uy cái thế, nhưng thêm bạn thêm
đường mà.”
“Bạn bè thì đừng nhắc, không chừng Chiến Đế còn xem ta như kẻ địch nữa
kìa.”
Thành ca nhún vai: “Suy cho cùng thì năm đó ta và Thiên Cung cũng không có
quan hệ gì, ngươi cũng đâu phải chưa từng thấy qua.”
Hắn nói như vậy, Ngộ Sơn cũng nghĩ đến.
Năm đó Khương Thành cũng giết không ít những Thần Quân, và tiên tướng của
Thiên Cung.
Chiến Đế đúng là rất có khả năng sẽ có cái nhìn thù hận với hắn.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn có vẻ cứng nhắc, chỉ có thể cố gắng cười khan
một tiếng.
“Khụ, có lẽ… không đâu nhỉ?”
“Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, ha ha… bây giờ bọn họ cũng đâu còn dự
định mang theo cờ hiệu Thiên Cung nữa đâu, chút ân oán đó đã trôi theo gió
rồi..”
“Dựa vào thân phận hiện nay của nàng, đâu có đáng đi so đo tính toán từng li
từng tí, đúng không nào?”
Kiểu lời nói tự an ủi thế này, đương nhiên không thể thuyết phục được bản thân
rồi.
Vốn là chạy đi lánh nạn, kết quả ngược lại lại chạy đến địa bàn của kẻ địch,
chuyện này tính là sao chứ?
Đám người Trường Dương và Trường Bách cũng mang vẻ mặt khổ sở.
“Hay làm chúng ta quay đầu trở về đi?”
“Đi đến nơi khác cũng được.”
“Dù sao thì cách cũng đủ xa, trong thời gian ngắn Thương Môn cung cũng sẽ
tìm không ra đâu.”
Trường Linh cũng nhịn không được cười nhạo.
“Chậc chậc chậc, mấy ngày nay các ngươi đều khen tiểu tử này đến lên cả trên
trời mà?”
“Sao hả, bây giờ lại không còn lòng tin với Khương sư tổ rồi sao?”
“Chỉ vậy thôi? Hắn chỉ vậy thôi à?”
Khương Thành xua tay.
“Tiếp tục đi về phía Tiên Võ châu, ta có chút hứng thú với Cổ Thánh rồi.”
Hắn vừa hạ lệnh một tiếng, đám người Ngộ Sơn và Trường Dương không dám
làm trái.
Còn về Trường Linh, nàng bây giờ đang muốn Khương Thành hiện nguyên
hình, để cái thân phận gọi là sư tổ này biến thành trò cười.
Mất cả ba ngày, phi thuyền mới bay đến địa đới xung quanh quần tinh.
Tiên Võ châu hiện ra trước mắt bọn họ vốn không phải là ngôi sao lớn gì, mà
chỉ là một mảng đại lục phân bố thành từng phần ở bốn phía.
Giống như những hòn đảo nổi to lớn trên không trung vậy.
Kiến thức của đám người Ngộ Sơn và Trường Dương về Tiên Võ châu này toàn
là nghe bên lề, sự hiểu biết vốn không nhiều.
Đón lấy mảnh đại lục to gần nhất đó, buộc một đầu phi thuyền lại.
Nơi mà mọi người hạ cánh là một khu rừng sum suê tươi tốt.
Mấy người ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy những tán cây chọc thẳng lên
mây che hết bầu trời.
“Khí tiên nguyên ở đây vô cùng nồng đậm, còn tốt hơn nơi chúng ta đóng sơn
môn trước kia nữa.”
“Đó là tất nhiên rồi.”
Ngộ Sơn ưỡn ngực, làm như kiểu ngựa cũ quen đường.
“Suy cho cùng thì đây là Tiên Võ châu tiếng tăm lừng lẫy, đâu có phải là nơi mà
đổ nát như Thường Lục châu có thể sánh được.”
“Được rồi được rồi, phong thủy ở đây tốt, là một bảo địa, ta thấy xây dựng lại
Thê Vũ quán là được rồi.”
Mấy đệ tử cũng không có ý kiến gì.
Bọn họ vốn không bận tâm những người xung quanh có đông đúc không, dù sao
thì Thê Vũ quán cũng không dự định sẽ mở rộng quy mô.
Thế là sau mười mấy giây, cây lớn trong phạm vi mười dặm xung quanh đã
nhanh chóng bị dẹp sạch.
Mấy đạo quán sơ sài được mọc lên.
Sau khi mấy người vui vẻ đi vào trong, Ngộ Sơn đang định phát biểu bài diễn
văn chuyển dời môn phái, bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, Thê Vũ quán lại lần nữa nổ tung lên trời.
Tuy uy lực không bằng cái hố sâu do Khương Thành gây ra lần trước, nhưng
tông môn vừa mới xây dựng xong vẫn trở thành một bãi phế tích trên mặt đất.
“Tình huống gì vậy?”
“Ai làm đó?”
Trong khói bụi ngập trời, Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Linh
bay ra.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nơi đóng của tông môn đã bị hủy đi hai lần, bọn
họ sắp nghi ngờ đây có phải là ý trời hay không rồi.
Lẽ nào trời cao không cho phép Thê Vũ quán tồn tại ư?
Xuyên qua bụi trần, Khương Thành nhìn thấy từng bóng dáng.
Đó là từng dây leo thô ráp quanh co, hoặc xanh mực hoặc đen kịt, có cái xung
quanh còn có những chiếc lá che, có cái thì mọc đầy gai, có cái lại còn được
điểm xuyến đủ loại hoa.
Bốn phía bụi bặm mịt mù, những dây leo đó từ sâu trong chỗ không có gió của
khu rừng từ từ bay lên.
Khi những dây leo thô ráp như thùng nước từ trên cây quấn xuống, cây đại thụ
cao chọc trời trăm người ôm không xuể nhanh chóng khô lại, tản ra bụi phấn
đầy đất.
Giống như từng con mãng xà lớn chọn người mà nuốt, tản ra khí tức cực kì kinh
người.
Trường Dương và Trường Tân bị doạ cho kinh hãi thét lên.
“Đây là tộc quần gì vậy?”
“Yêu tộc sao?”
Tuy kiến thức của bọn họ cũng không ít, nhưng bình thường qua lại nhiều nhất
vẫn là tiên nhân Nhân tộc.
Dị tộc đôi lúc gặp phải cũng chỉ là Yêu tộc và Quỷ tộc hay thấy nhất mà thôi.
Nhưng mà Khương Thành thì lại nhận ra.
“Đây là U Mộc tộc, có thể gọi là Đằng tộc, một nhánh của Mộc tộc.”
Linh tộc ở Cổ Tiên giới năm đó có tồn tại một bộ phận U Mộc tộc.
Nhưng mà luận về thực lực thì chắc chắn không bằng tộc quần trước mặt.
“Ai phái các ngươi đến đây?”