Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người mới sao?

Hơn năm mươi ngàn vị Tiên nhân nhỏ nhất là Tôn Giả ở trước mặt đây, tất cả

đều là vừa mới chiêu mộ tới sao?

Bao gồm cả tám vị Đạo Tôn và hơn ba trăm tên Chí Tôn kia nữa?

Lâm Tinh và đám người Lam Diệu Tuyết Diệc đều giống như có hàng vạn con

ngựa lao nhanh ở trong lòng, đầu óc cũng loạn cả lên.

Các nàng hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi tin tức kia.

Là giả sao?

Làm sao có thể chiêu mộ được nhiều người như vậy chỉ trong một lần chứ?

Thực tế ngay cả Cung Tình cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Nàng có thể đoán được Khương Thành sẽ mang đến rất nhiều người, nhưng vốn

dĩ nàng cho rằng chẳng qua hắn đến Ma Uyên Cốc là trực tiếp đưa về một đám

Yêu tộc.

Hoàn toàn không thể ngờ đúng thật hắn đã chiêu mộ được một đám Tiên nhân

mới.

Hơn nữa còn không chỉ là mười ngàn, ước chừng cũng phải đạt đến hơn năm

mươi ngàn.

Nhưng mà dù sao nàng cũng là người đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng lớn hơn,

nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau đó bay đến trước mặt đám người Thái Hành

và Thiên Lâm.

“Ta là Cung Tình - Cung chủ của Băng Cung, các ngươi là do Thái thượng

Cung chủ chiêu mộ tới, vậy thì chính là người một nhà rồi.”

Nàng lộ ra vẻ khéo léo và mỉm cười dịu dàng.

“Nhiệt liệt hoan nghênh các ngươi gia nhập liên minh!”

Đương nhiên Thái Hành và Thiên Lâm sẽ giữ thể diện cho nàng.

Trước đó ở trên đường đi, Khương Thành đã nói cho bọn họ biết rõ tình hình.

Vị Cung chủ này là bạn cũ năm xưa của Khương Thủ Tọa, rất được coi trọng.

“Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!”

“Cung chủ khách sáo rồi, sau này chúng ta cùng nhau hợp tác, hy vọng có thể

làm cho Băng Cung càng ngày càng trở nên hùng mạnh hơn.”

Hai người bọn họ là Tiên quan nhị phẩm ở Thiên Đan Tư.

Thật ra thì bọn họ cũng sẽ không ở lại Băng Cung này vĩnh viễn, ít thì mấy

tháng, lâu thì sau khoảng trăm ngàn năm sẽ quay về.

Nhưng mà ít nhất ở trong khoảng thời gian này bọn họ cũng coi như là một

thành viên của Băng Cung.

Mà ngoài ra sáu vị Đạo Tôn và hơn ba trăm vị Chí Tôn kia cũng đều được

Khương Thành chiêu mộ ở chỗ “Vô Thượng thần điện” đó đến.

Lúc ấy sau khi hắn thể hiện ra lực chiến đấu cấp Đạo Thánh thì “người mới” ở

bên trong đều xôn xao tới tham gia.

Đương nhiên trong đó cũng có một số cao thủ.

Nhưng mà lúc này này trên gương mặt của sáu vị Đạo Tôn đều có một chút vi

diệu.

“Vô Địch tiền bối, cái môn phái này của ngươi… Chỉ có một ít người như vậy

sao?”

“Đúng vậy đó, đây hình như cũng chưa tới hai nghìn người nhỉ?”

Trước khi đến, bọn họ còn tưởng rằng Băng Cung là một môn phái siêu cấp,

nhân số ít nhất cũng phải trăm ngàn người ấy chứ.

Bây giờ vừa nhìn thì thấy co rút lại gấp hơn trăm lần rồi.

Khương Thành cũng không hề che giấu.

“Không sai, Băng Cung chỉ có một ít người như vậy, nếu như các ngươi ngại

miếu nhỏ thì cũng có thể rời đi.”

“Ta nhất định sẽ không ngăn cản.”

Hắn dự tính năm mươi ngàn người này cho dù có rụng mất hơn một nửa thì dù

sao vẫn sẽ còn có trên chục ngàn người ở lại.

Vậy cũng đã đủ rồi, không cần phải ép buộc.

“Vô Địch tiền bối hiểu lầm rồi, bọn ta làm sao có thể ngại miếu nhỏ chứ?”

“Đúng vậy, có ngươi ở đây, Băng Cung lớn mạnh lên cũng chỉ là chuyện trong

nháy mắt thôi.”

“Hơn nữa ít người như này cũng có lợi thế của ít người mà!”

Sau khi mấy tên Đạo Tôn đã xác định xong tình hình, chẳng những không thất

vọng mà ngược lại một đám người còn lộ ra ánh mắt thầm vui mừng.

Mà những Chí Tôn và Thiên Tôn kia cũng có phản ứng tương tự như vậy.

Nếu như Băng Cung thật sự là một môn phái siêu cấp danh tiếng lâu năm có

trăm ngàn người, vậy thì những “người mới” bọn họ bước vào đây thực sự là

người mới rồi.

Dù sao thì trong môn phái của người ta, có một nhóm người lớn mạnh hơn so

với bọn họ, tư cách tồn tại lại càng dày dặn kinh nghiệm hơn.

Người mới muốn nâng cao địa vị sẽ vô cùng khó khăn.

Mà bây giờ lại không giống như vậy.

Người của Băng Cung ít như vậy, trong số đám người môn đồ uy tín lâu năm

đều không có một vị Đạo Tôn, cũng chỉ có năm vị Chí Tôn.

Có một số lượng lớn vị trí đang trống ở trong môn phái như vậy, những “người

mới” bọn họ bước vào chính là trụ cột quan trọng, có thể gọi là người mới gần

với nguyên lão.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả mọi thứ vẫn cần phải có sự tồn tại

của vị “Đạo Thánh” Khương Thành này.

Nếu không thì sẽ không hề có một chút tương lai phát triển nào, thật sự cũng chỉ

là một cái miếu nhỏ mà thôi.

Nghi thức nhập môn vô cùng náo nhiệt nhanh chóng bắt đầu.

Tám vị Đạo Tôn dẫn đầu bay về phía đỉnh Hồng Vân, tách ra một tia ý thức của

mình hợp vào đám hồng vân.

Ngay sau đó, hơn ba trăm tên Chí Tôn cũng xôn xao đuổi theo.

Trải qua cái nghi thức này, coi như bọn họ cũng đã chính thức gia nhập Băng

Cung, trở thành người ở đây.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, các cô gái của Băng Cung cảm thấy vô cùng mờ

ảo.

Vậy là năm mươi ngàn người này đều không phải là kẻ địch, mà là người mình

sao?

Cứ như vậy, trong thoáng chốc Băng Cung từ một môn phái nhỏ chỉ có khoảng

chừng một nghìn hai trăm người đã nhảy vọt trở thành một môn phái lớn bỏ xa

Ma Uyên Cốc sao?

Hơn năm mươi ngàn người đó!

Cộng thêm cả Cung Tình, vậy là có chín vị Đạo Tôn rồi.

Cái thực lực tổng thể này đặt ở Vân Di Đạo thì đã có thể bước vào top hai mươi

rồi đấy!

Này này này…

Các nàng ngơ ngác nhìn một đám Tiên nhân hợp vào ý thức của mình giống

như lưu huỳnh, rồi lại nhìn Thăng Nguyên Hồng Vân mở rộng từng chút một

trở nên to lớn hơn, thậm chí cũng đã quên mất phải vui sướng.

Tất cả mọi thứ đều tới quá đột ngột, cũng quá kỳ lạ.

Mà người duy nhất các nàng có thể hỏi cũng chỉ có Khương Thái thượng rồi.

“Những người này… thật sự đều là do ngươi chiêu mộ sao?” Lam Diệu Chí Tôn

hỏi.

Thành Ca cực kỳ hưởng thụ vẻ mặt thấy quỷ này của các nàng,

“Có phải ngươi đã quên cách chào hỏi chính xác rồi hay không?”

Lam Diệu hơi sững sờ rồi không lâu sau đó mới phản ứng lại.

“Thái thượng Cung chủ, ta sai rồi.”

Trước đây nói những lời này nàng cực kỳ không phục.

Nhưng mà lần này trong lòng nàng đã không còn mâu thuẫn gì nữa, thậm chí

còn cảm thấy xưng hô như thế này là chuyện đương nhiên.

Khi một người có thể tự dưng mở rộng kích thước của Băng Cung lên gấp bốn

mươi lần thì hắn muốn làm cái gì cũng được hết.

“Thái thượng Cung chủ ta sai rồi, trước đây là bọn ta có mắt mà không tròng.”

Vụ Duyên Chí Tôn thành khẩn khom người xuống.

“Lúc đầu Cung chủ tôn ngươi lên làm Thái thượng Cung chủ, quả nhiên là có

nguyên nhân.”

“Chỉ là bọn ta thực sự không hiểu nổi, ngươi chiêu mộ năm mươi ngàn người

này đến đây như thế nào, cái này hoàn toàn không thể tin được mà!”

Những lời này coi như cũng là hỏi thay cho tiếng lòng của tất cả tiên nữ có mặt

ở đây.

Nghĩ lại trước lúc Khương Thành thu nhận người, dự đoán của các nàng đều là

có thể chiêu mộ được hai ba người cũng là tốt lắm rồi.

Thậm chí có người còn đoán là sẽ không có được một chút thu hoạch nào cả.

Lúc ấy Thành Ca nói có thể chiêu mộ được mười ngàn người, các nàng chỉ cho

rằng hắn ăn nói bậy bạ.

Bây giờ mới phát hiện, chẳng những hắn không hề khoa trương mà ngược lại

còn rất khiêm tốn.

Không chỉ chiêu mộ được năm mươi ngàn người mà tất cả năm mươi ngàn

người lại đều là Tôn Giả trở lên!

Muốn số lượng có số lượng, muốn chất lượng cũng có ngay chất lượng.

Thế này là vả bộp bộp vào mặt đấy.

Ngay cả Lâm Tinh Chí Tôn cứng rắn nhất cũng phải chịu thua rồi.

“Thái thượng Cung chủ, xem ra thật sự ta đã sai rồi, trước kia là ta đã mạo

phạm, kính mong ngươi tha thứ…”

Cái mà nàng muốn nhìn thấy nhất vẫn là Băng Cung trở lên lớn mạnh.

“Không sao cả.”

Thành Ca nhún vai, cười nói: “Bởi vì Ca là Đạo Thánh mà.”

Lời nói của hắn thật sự rất đúng, chỉ có điều Băng Cung còn có một “ưu thế”

khác chính là Ý Liên, không giới hạn đi hay ở. Nếu không thì có hai thế lực

khác có Đạo Thánh đứng đầu cũng có thể làm được chuyện như thế này.

“Thái thượng Cung chủ ta sai rồi, bọn ta cũng coi như là đã tâm phục khẩu phục

năng lực của ngươi, nhưng cái thói quen thích nói đùa này cũng vẫn không hề

thay đổi một chút nào!”

Vốn dĩ các cô gái đều không tin hắn là Đạo Thánh: “Đúng vậy, rõ ràng chỉ là

Chí Tôn thôi!”

“Mặc dù là Chí Tôn, nhưng bọn ta vẫn sẽ xem ngươi là Thái thượng Cung chủ

mà tôn kính.”

Điều này làm cho Thành Ca dở khóc dở cười.

Vô cùng đáng tiếc là hắn thể hiện màn uy lực thần kỳ kia, các nàng đều không

nhìn thấy được.

Muốn để cho các nàng tin tưởng một người cả ngày chẳng tu luyện gì cả là Đạo

Thánh trong truyền thuyết thì thực sự quá khó.

Vầng sáng của Tuyết Diệc Chí Tôn lóe lên, lại nghĩ tới Hùng Bì Tử Tông trước

đó.

“Chẳng lẽ, những người này cũng đều là bạn cũ của Thái thượng Cung chủ

sao?”

“Chắc chắn là như vậy rồi.”

“Quan hệ của Khương thái thượng cũng quá rộng rồi.”

Lúc này, sáu vị Đạo Tôn đã chính thức gia nhập Băng Cung bước tới cung kính

hành lễ một cái.

“Tham kiến Vô Địch Đạo Thánh!”

“Không biết ngươi có sắp xếp gì cho bọn ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK