Thu Vũ Tuyền cảm thấy không thể giải thích được.
“Lễ vật gì?”
Đây là lần đầu tiên nàng và Tinh Doanh nói chuyện.
“A?”
Tinh Doanh chưa kịp vui mừng thì hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Cái đó, Khương huynh không giao hai mảnh Toái Linh Phiến kia cho ngươi
sao?”
Chỉ với một câu nói, Thu Vũ Tuyền đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Vào lúc này, nàng hận không thể bóp chết Thành ca.
Vậy là hôm đó hắn cố ý muốn ta làm biểu muội của hắn là vì chuyện này sao?
Làm người có thể trơ trẽn một chút được không?
“Không có!”
Nàng không có hứng giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Tinh Doanh.
Bỏ lại hai chữ này rồi đi thẳng về chỗ ở của mình.
Không có?
Sắc mặt của Tinh Doanh thay đổi, linh cảm không mấy tốt đẹp trở nên mạnh mẽ
hơn.
Đặc biệt là khi nhớ rõ hôm nay Khương Thành không có mặt, hắn không còn
giữ được bình tĩnh.
Liền vội vàng bay đến tẩm điện của Thành ca hôm qua.
Không chỉ hắn mà tất cả các tử đệ hoàng tộc khác cũng đều có phản ứng.
Một đám người bay vào tẩm điện, nhưng tự nhiên lại không tìm thấy Khương
Thành.
Vì vậy, cuối cùng họ nhận ra bản thân đã bị lừa dối.
“Đáng chết!”
Tinh Doanh tức giận đập phá bàn ghế tại hiện trường ngay trong điện nhưng
điều này chẳng ăn thua gì.
Các hoàng tử, hoàng tôn khác cũng rất tức giận.
“Tên nhóc này, chắc chắn đã ăn trộm lễ vật của chúng ta.”
“Đáng ghét, hắn ta đã thực sự lợi dụng sự ngưỡng mộ của chúng ta đối với Thu
Vũ Tuyền để kiếm chác!”
Nếu Thành ca có mặt ở đây, có lẽ hắn sẽ gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, đúng vậy, đó là những gì ta dự định làm.
Việc những kẻ đào hoa ong bướm các ngươi yêu mến Thu Vũ Tuyền điên cuồng
là việc của các ngươi.
Nhưng lần nào các ngươi cũng lấy ta ra làm mục tiêu, cái lò phát tiết tức giận
của các ngươi, châm chọc, khiêu khích quái dị, thậm chí là chĩa vào mũi ca mà
mắng.
Vậy thì không thể trách ta đã lấy lại một ít tiền lãi để bù đắp một chút tổn thất
tinh thần được.
Thật đáng tiếc khi các hoàng tử và cháu trai có mặt không thể nghe thấy tiếng
lòng của hắn.
Cho dù nghe thấy cũng không thể nghe lọt.
Bọn họ của lúc này đều sắp muốn bùng nổ vì tức giận.
“Cái thứ bỉ ổi vô liêm sỉ, sao hắn có thể làm như vậy?”
“Nhất định phải tìm hắn nói chuyện!”
“Làm sao có thể nhẹ nhàng tha thứ cho hắn? Nhất định phải trừng trị hắn mới
được!”
“Mẹ kiếp, làm sao Thu Vũ Tuyền có thể có một biểu ca cặn bã như vậy?”
Cho đến thời điểm này, họ vẫn chưa phát hiện ra Khương Thành căn bản không
phải là biểu ca của Thu Vũ Tuyền.
Đến giờ vẫn đang suy nghĩ, nếu kết tội hắn thì Thu Vũ Tuyền có hận mình
không?
Điều này càng khiến mọi người bức xúc hơn.
“Thu cô nương có một biểu ca như vậy thật sự là điều bất hạnh của nàng.”
“Thật không thể hiểu nổi là nàng vẫn nghe lời hắn nhiều như vậy!”
“Hai người này là hai thái cực.”
“Không được, chúng ta không thể mất đi vô ích như vậy, mặt mũi này nhất định
phải tìm lại?”
“Tìm như nào?”
“Cử người truy tìm tung tích của hắn, đồng thời tìm cách thuyết phục Thu cô
nương tỉnh lại, đoạn tuyệt với biểu ca đó, sau này đừng bao giờ chấp nhận sự
điều khiển của kẻ vô liêm sỉ đó nữa!”
Họ nghĩ vậy và cũng làm như vậy.
Những ngày sau đó, mỗi ngày bọn họ đều nói về Khương Thành bên cạnh Thu
Vũ Tuyền.
Trong lời nói hết sức vu khống, thậm chí không ngần ngại tung tin đồn thất
thiệt.
Mặc dù Thu Vũ Tuyền không bao giờ đáp lại, nhưng chỉ cần nó lọt vào tai nàng,
chung quy lại sẽ có tác dụng.
Không tin ngươi không dao động khi nghe những việc xấu của hắn mỗi ngày.
Về vấn đề này, Tuyền muội thực sự không nói nên lời.
Những người này hy vọng mình ghét Khương Thành ư?
Vậy bọn họ hoàn toàn đã làm việc dư thừa.
Bởi vì bản thân sớm đã mâu thuẫn với hắn sau lần đặt cược đầu tiên tại Gia
Vương Đạo Trường rồi.
Các ngươi muốn đối phó với hắn, ta nhất định sẽ tán thưởng và ủng hộ.
Còn trong Tông Phiêu Vương phủ, Thành ca cũng tiếp tục thời kỳ khổ tu khi ăn
Toái Linh Phiến.
Toái Linh Phiến trung giai chứa đựng ý chí mạnh hơn gấp mười lần so với sơ
giai.
Do đó, mỗi phần đều chiếm phần lớn thời gian trong ngày.
Sau hơn mười ngày, hắn mới tiêu hóa được 25 phần, cảnh giới Linh Ý đã lên tới
Địa Giai Cửu Trọng.
Vào ngày này, Tông Phiêu Vương đã đến gõ cửa nhà hắn.
Nhìn thấy Khương Thành vẫn thành thật ở trong phòng, cường giả Thiên giai
cửu trọng hài lòng gật đầu.
“Lễ Thiên Kỳ sắp tới, không phải ngươi muốn tham gia sao, vậy thì cùng ta vào
cung đi.”
Mục đích của việc tu luyện Thiên tộc là để hòa vào thiên địa, ngày lễ Thiên Kỳ
này là để tôn vinh thiên địa.
Đối với Thiên tộc, đây là một thịnh hội hiếm hoi.
“Trong hoàng cung của tam đại hoàng triều chúng ta có một ngọn Sơn thần.”
“Sơn thần chứa đựng ý chí thiên địa, ngày thường vô ảnh vô hình.”
“Mỗi khi Sơn thần hiển linh, đó là Lễ Thiên Kỳ.”
“Thần kỳ như vậy?”
Thành ca tỏ vẻ đây là lần đầu tiên hắn thấy một lễ hội như vậy.
“Sơn thần này thường bao lâu mới hiển hoá một lần?”
Tông Phiêu Vương nhẹ nói: “Có khi hàng chục ngàn năm, có khi hàng tỷ năm.”
Vẻ mặt Khương Thành không nói nên lời: “Chuyện này quá tùy ý rồi nhỉ?”
“Sự hiển hoá của Sơn thần phụ thuộc vào sự cường thịnh của Thiên tộc chúng
ta. Việc tu luyện hàng ngày của Thiên tộc chúng ta cũng sẽ tăng cường ý chí
thiên địa của Sơn thần.”
Tông Phiêu Vương thở dài một hơi: “Mấy năm nay Tiên tộc trỗi dậy, tộc ta suy
yếu, ý chí thiên địa của sơn thần sẽ không dễ dàng viên mãn như vậy, cũng khó
mà hiển hóa ra.”
Đối với Khương Thành, Nghi thức Hoán Linh cuối cùng của Lễ hội Thiên Kỳ
mới là điều quan trọng nhất.
Tương truyền rằng khi đó, ý chí thiên địa sẽ ban quà cho Thiên tộc.
Nếu vận khí tốt, cảnh giới Linh Ý có thể được nâng cao trong nghi thức này và
thậm chí có thể học các kỹ năng tâm linh đặc biệt mà không có cơ sở.
“Nghi thức Hoán Linh có liên quan đến Sơn thần?”
“Đúng vậy, Hoán Linh là truyền thừa của thiên địa đánh thức linh ý của chúng
ta, là ý chí thiên địa hiện hóa trên thế gian, Sơn thần sẽ lại ẩn đi sau khi nghỉ
thức Hoán Thần kết thúc.”
“Hoá ra là như vậy!”
Cả hai bay đến cổng chính của vương phủ.
Hậu duệ của Tông Phiêu Vương sớm đã chờ đợi ở đây.
Cảm nhận được sự xuất hiện của hắn nên vội vàng cúi người hành lễ.
“Cha!”
“Gia gia!”
“Tổ gia gia…”
Các loại danh xưng kính trọng nhiều vô kể, trong vương phủ, vị lão tổ Tông
Phiêu Vương chính là thiên.
“Ừm!”
Hắn gật đầu, cũng không có ý định giới thiệu Khương Thành với mọi người.
“Xuất phát!”
Một lệnh hạ xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.
Sau đó, toàn bộ chiến trường đã được làm nóng.
Bởi vì các đệ tử trong vương phủ đều nhìn thấy Khương Thành rất rõ ràng.
“Chính là hắn!”
Cảnh Huyền nhảy lên đầu tiên, hắn chỉ vào Thành ca một cách tức giận, hận
không thể ăn thịt hắn.
“Là kẻ lừa đảo đó!”
“Hắn lại xuất hiện!”
Hơn 500 tử đệ vương phủ khác cũng sôi sùng sục.
“Thực sự là hắn.”
“Đồ chết tiệt, lại dám xuất hiện trong vương phủ của ta.”
“Đưa hắn xuống!”
“Thật là một tội ác tày trời, dám lừa Toái Linh phiến của chúng ta!”
Nếu Tông Phiêu Vương không có mặt, e là Khương Thành sẽ bị tấn công ngay
lập tức.
Vài vị Thế tử nhị đại trong vương phủ cũng như các cao thủ thiên giai khác đều
bất ngờ nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt toé lên tia lửa giận dữ dội.
Tung tích của Khương Thành đã được tìm kiếm trong vương phủ và vùng phụ
cận một thời gian trước, đã làm họ bận bịu lắm rồi.
Trong lòng cũng ngột ngạt khó thở.
Sắc mặt Tông Phiêu Vương sa sầm lại tỏ vẻ uy nghiêm.
“Láo xược! Các ngươi muốn làm gì?”
Hôm nay hắn mới xuất quan và vẫn chưa biết sự thật.
“Lão Tổ Tông, người này giả danh lừa bịp, lừa gạt chúng ta hơn 500 Toái Linh
phiến!”
“Sao ngươi lại đứng cùng hắn?”