đám người Trường Dương và Trường Bách ở một bên vẫn còn duy trì trạng thái
há hốc mồm thành hình chữ o để nhìn.
Đây là thao tác của đại thần sao?
Mười Hư Thần vừa ép bọn họ vào tuyệt cảnh đây, trước mặt hắn chỉ giống như
tạp binh mà thôi.
Mãi đến khi Khương Thành thu thập xong chiến lợi phẩm đến trước mặt mấy
người này, cảm xúc trong lòng họ vẫn không thể nào bình tĩnh lại.
“Không hổ là sư tôn mà!”
Ngộ Sơn Thánh Chủ lên với thế rắm, lại dâng lên một màn nịnh hót mới.
“Chỉ là Giới Thần nhỏ nhoi mà cũng dám hỗn xược trước mặt ngươi đây, đúng
là không biết bản thân mấy cân mấy lạng mà.”
“Ta biết ngay mà, sư tôn nhất định cho thể nhẹ nhàng ép chết bọn họ”
Tuy việc nịnh nọt này rất đúng ý của Khương Thành, nhưng hắn vẫn không kiên
nhẫn xua tay.
“Ta đã nói mấy lần rồi, ta không phải sư tôn của ngươi, cũng không hề nhận
ngươi làm đồ đệ.”
“Bây giờ kẻ địch đã bị tiêu diệt rồi, chúng ta có thể mỗi người một ngả được
rồi.”
Trận chiến vừa rồi hắn đặc biệt không sử dụng năng lực của thể hệ Thiên tộc là
muốn để cho hắn thấy một Đạo Thần sơ giai như mình rốt cuộc có thực lực thế
nào.
Uy lực của nguyên thuật quả nhiên cao hơn một bậc, nhưng mà dùng liên tục
sáu lần, thêm vào việc thiên hồn cũng mấy lần xuất kích ra, hồn lực hao phí
cũng khá lớn.
Thiên hồn của hắn dùng thần hồn đan dược bổ xung không nỗi.
Tịnh hồn từ độ kinh tuy có thể khôi phục được một chút, nhưng khoảng cách
đến viên mãn vẫn còn sớm, đang định tìm một nơi yên tĩnh để hồi máu.
“Đừng mà sư tôn, đồ hi không thể không có ngươi được, “thái thượng hóa đạo”
kia còn chưa truyền thụ xong hết nữa nè.”
Thành ca đã có hơi hối hận vì đã giao dịch với tên này, đây là mặt dày nói
không thèm nghe mà.
“Được rồi, được rồi, sau này ta sẽ viết hết bản hoàn chỉnh của “thái thượng hóa
đạo” ra cho ngươi, hài lòng rồi chữ?”
Trong mắt Ngộ Sơn Thánh Chủ mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng vẫn bám víu lấy Khương Thành không muốn buông tay.
“Ta vẫn muốn nghe nhiều hơn những lời dạy bảo của ngươi, tư thái anh hùng
vừa rồi của ngươi đã khắc ghi sâu trong đầu ta…”
Nếu là một khắc trước, vậy đám người Trường Dương và Trường Bách nhất
định lại lấy tay che mặt, thầm chửi bới sư phụ của mình thật không có thể diện
trong lòng.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng khuyên nhủ theo.
“Thương Môn cung nhất định sẽ không cam lòng bỏ qua, bọn ta chống lại
không được này!”
“Đúng đó sư tổ, bọn ta vẫn còn cần ngươi bảo vệ, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn
toàn bộ bọn ta bị diệt hết sao?”
“Thê Vũ quán muốn huy hoàng trở lại thì không thể thiếu ngươi toạ trấn được!”
Nhìn vẻ mặt xoa tay cười tít mắt của ba người, khoé mắt Khương Thành cũng
giần giật.
“Sao các ngươi cũng gọi theo rồi?”
“Lúc trước không phải nói chỉ là một Đạo Thánh nhỏ nhoi, đến làm sư thúc của
các ngươi cũng không đáng mà?”
Trường Dương thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm nghị đổ tội: “Đó đều là do
Trường Linh không hiểu chuyện nói, không phải là ý của bọn ta!”
“Đúng, bọn ta ngay từ đầu đã nhận ngươi là sư tổ rồi, chỉ là miệng không nói
thôi!”
“Có thể có một sư tổ như ngươi, đó chính là cơ duyên của bọn ta…”
Thành ca không thể không bĩu môi.
Bản thân mình cũng có phải là đứa trẻ ba tuổi đâu, nào dễ bị lừa dỗ dành như
thế!
Sự thật quả thật là thế.
Đám người Trường Dương, Trường Bách ban đầu đương nhiên cũng không
thừa nhận hắn.
Dù cho Khương Thành có tấn nhập vào Đạo Thần rồi, bọn họ vẫn nhìn hắn với
góc nhìn của một tiền bối.
Nhưng trận chiến ngay lúc nãy, thực lực vượt qua cả Ngộ Sơn Thánh Chủ mà
hắn thể hiện ra đã hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo của bọn họ.
Cũng khiến thái độ của bọn họ quay góc 180 độ.
Nghĩ đến mười người cùng đẳng cấp với mình lại bị một Hư Thần cao giai, bọn
họ cảm thấy Khương Thành làm sư tổ của mình vẫn đủ tư cách.
Quan trọng nhất là, Nguyên Tiên giới hiện nay thay đổi ngày qua ngày, ai cũng
không thể nào ở ngoài cuộc được.
Có một đại thần mạnh mẽ như vậy che chở, trong lòng mới có thể yên tâm.
Khi mấy người đang lôi lôi kéo kéo, Trường Linh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nhìn thấy xung quanh đã không còn kẻ địch nữa, hơn nữa toàn bộ bên mình đều
còn sống, nàng chẳng màng vết thương đã kinh ngạc hỏi.
“Những người của Thương Môn cung đâu?”
Trường Tân mang ánh mắt sùng bái nhìn Khương Thành một cái rồi mới đắc ý
nói: “Toàn bộ bọn họ đã bị giết rồi, yên tâm đi.”
“Cái gì?”
Trường Linh mang vẻ mặt khó tin: “Toàn bộ đều bị giết rồi? Minh Khánh và
Bích Nguyên cũng bị giết luôn rồi?”
“Không sai.”
“Sao có thể chứ?”
Trường Linh hô lên thất thanh.
“Thực lực của chúng ta thua kém bọn họ nhiều như vậy… lẽ nào là cao thủ khác
đến giúp đỡ chúng ta?”
Trường Dương khẽ cười: “Quả thực có cao thủ siêu cấp xuất hiện.”
“Là ai?”
“Chính là trước mắt ngươi đó, toàn bộ kẻ địch đều bị một mình Khương sư tổ
giết chết hết.”
Trường Linh không nhìn thấy cả quá trình chiến đấu, đương nhiên không thể tin
tưởng mấy lời “quỷ quái” này được.
“Xì! Chỉ dựa vào hắn?”
“Các ngươi có đùa cũng có giới hạn thôi nhá!”
“Thật sự là hắn, hắn có năng lực vượt cấp giết ngươi vượt xa sức tưởng tượng
của ngươi.”
“Hừ…”
Trường Linh thấy nực cười: “Hắn chỉ là một Đạo Thần sơ giai vừa tấn nhập mà
thôi, cho dù vượt cấp thì có thể vượt được đến đâu chứ?”
Trường Bách không thể không nói sự thật cho nàng biết.
“Hắn có 120 căn nguyên thần đài, có thể tổ hợp thành nguyên thuật siêu mạnh,
tiêu diệt Giới Thần chỉ cần nói thôi…”
Lời của hắn còn chưa dứt thì đã bị Trường Linh cắt ngang.
“Đủ rồi, càng nói càng vô lí.”
“Bịa cũng bịa sơ sơ thôi, 120 căn nguyên thần đài à? Tự các ngươi có tin
không?”
“Càng huống hồ gì hắn căn bản không biết nguyên thuật.”
Nghĩ đến việc trước đó Khương Thành cố ý không chạy, hại bản thân không thể
không khổ chiến, sự tức giận của nàng lại tăng lên.
“Trước đó ngươi ngốc cái gì vậy? Bảo ngươi chạy ngươi còn ngơ ra đó làm gì?
Tìm cái chết à?”
Ngộ Sơn liền lên trước bịt mồm nàng lại.
“Không được vô lễ như vậy với sư tổ.”
Đám người Trường Dương và Trường Bách cũng trở mặt dạy dỗ nàng.
“Sư muội, sau này phải tôn kính với sư tổ một chút.”
“Không được không biết lớn nhỏ như vậy, hắn là sư tổ, không phải là Ngộ Sơn
sư tôn mà ngươi có thể hỗn xược được đâu.”
“Không sai, không được bất kính với Khương sư tổ.”
Bọn họ mở miệng ra là sư tổ sư tổ làm Trường Linh cũng ngơ cả ra.”
“Các ngươi gọi hắn là gì?”
“Sư tổ?”
Nàng cảm thấy thế giới này đã bị loạn cả rồi.
Ngộ Sơn Thánh Chủ phát điên thì thôi đi, suy cho cùng thì hắn cũng có nguyên
nhân là do tu đạo, vốn đã không bình thường rồi.
Ba sư huynh Trường Dương, Trường Bách, Trường Tân sao cũng điên luôn theo
hắn rồi?
“Toàn bộ các ngươi đều trúng tà rồi sao?”
Khương Thành gật đầu một cách tự nhiên.
“Ca từ trước đến này đều không nhận đồ tử đồ tôn, ngươi mau khuyên bọn họ
đi, để bọn họ đừng mong kiếm được chuyện tốt…”
Trường Linh nghe được nửa câu trước còn tưởng hắn tán đồng với mình.
Nghe thấy nửa câu sau, mới phát hiện ra ý hắn muốn nói lại ngược với mình.
Chuyện này há lại có lí được.
“Ngươi, cái tên đáng ghét nhà ngươi…”
Nàng tức đến mức cả người đều phát run.
Sau đó mặt tái nhợt rồi lại ngất đi.
Một tay Khương Thành đỡ nàng, tay còn lại làm như không có chuyện gì, tỏ ý
bản thân mình vô tội.
“Ta đâu có động thủ nhá, là nàng ta tự ngất đi.”
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương đương nhiên biết không phải hắn ra
tay.”
Đại chiến lúc trước, Trường Linh đã mất hết tiên lực và hồn lực, đang ở trạng
thái như đèn cạn dầu.
Tỉnh lại tam quan liên tục bị đả kích, khó tránh cảm xúc kích động, hôn mê
cũng là chuyện thường tình.
“Sư muội nàng ấy không hiểu chuyện, Khương sư tổ ngươi đừng để ý đến nàng,
sau này bọn ta sẽ dạy dỗ nàng cho thật tốt.”