“Sư muội, sao ngươi không nói gì nữa?”
“Xấu hổ rồi sao?”
“Ngươi nói hết rồi đó, ta còn có thể nói gì được nữa?”
Sư muội tức đến mức dứt khoát nhắm hai mắt lại, dáng vẻ đúng kiểu dứt khoát
từ bỏ rồi đợi cái chết.
Nhưng mà sư huynh thấy vậy, chỉ đành nhún vai bất lực với Thành ca,
“Tiền bối, ngươi đừng tính toán với nàng, nàng lúc nào cũng như này hết.”
“Nhưng mà mặc dù tính tình của nàng không trưởng thành lắm, cơ mà lòng dạ
tốt lắm!” Hắn vỗ ngực đảm bảo cho sư muội.
Thành ca mỉm cười gật đầu: “Nể mặt ngươi, ta sẽ không tính toán với nàng.”
Điều này khiến sư huynh kia lập tức ngẩng đầu ưỡn ngược, tiễn thể còn liếc mắt
nhìn sư muội của mình một cái.
Dường như đang nói, thế nào, may mà có sư huynh ra mặt giúp muội nhá?
“Không biết hai ngươi từ đâu tới?”
Thành ca thật sự có hứng thú với hai kho báu sống này.
Có thể bình an tu luyện đến Tiên Tôn đúng là chẳng dễ dàng gì mà.
Mặc dù trên mặt hắn mang theo nụ cười không giống như là có ý định ra tay,
nhưng sư muội vẫn không hề thả lỏng chút nào.
Cao thủ thường vui giận thất thường mà.
Không chừng lời tiếp theo khiến hắn không vui, rồi sẽ bị dẫm chết như một con
kiến vậy.
Nghe thấy câu hỏi này của Thành ca, sắc mặt nàng xanh lại, càng trở nên cẩn
thận hơn.
Một khi bại lộ thân phận và lai lịch của sư phụ, cho dù lần này trốn thoát được
thì tương lai có lẽ cũng sẽ bị tìm đến tận cửa.
“Tông môn bọn ta ở cùng một thiên vực với Bích Lạc Tâm cung, hẳn là tiền bối
cũng biết đến Bích Lạc Tâm cung chứ, bọn ta…”
Bích Lạc Tâm cung là một Tiên môn viễn cổ nằm trong top ba ở tiên giới, lúc
đại chiến Tiên Yêu năm đó, bọn họ chính là chủ lực, thực lực thâm hậu đến
đáng sợ.
So sánh với Bích Lạc Tâm cung, Vô Cực Động Thiên chẳng là cái thá gì.
Nàng nhắc đến cái tên Bích Lạc Tâm cung, dụng ý là để ám chỉ Khương
chưởng môn rằng bên bọn ta có Bích Lạc Tâm cung che chở đó.
Nhưng mà chưa đợi Thành ca lên tiếng, sư huynh kia đã không thể đợi được
nữa mà cắt ngang nàng.
“Sư muội, sao ngươi cứ thích nhận thân thích linh tinh thế nhỉ?”
“Tiên giới có tổng cộng năm thiên vực lớn, đông tây năm bắc và trung tâm, ở
cùng một thiên vực với Bích Lạc Tâm cung có gì đáng để tự hào lắm sao?”
Hắn hơi xấu hổ chắp tay với Thành ca: “Tiền bối, thật ra bọn ta chỉ ở cùng Nam
Bộ thiên vực với Bích Lạc Tâm cung mà thôi, cách không biết bao xa, có lẽ cả
đời này cũng không tới đó lần nào.”
“Nếu tương lai ngươi muốn gặp bọn ta thì chẳng phải sẽ như mò kim đáy bể
sao, hoàn toàn không thể tìm được ấy chứ?”
“Bọn ta thuộc Tứ Hải tông, tiểu thế giới Cực Thiền, Trường Hà phủ, Thập
Phương đạo, Nam Bộ thiên vực!”
“Sư phụ của tông môn bọn ta là Trường Hải Tiên Vương – một vị cao thủ cấp
Tiên Vương.”
“Tông môn bọn ta đã thành lập được 83 vạn năm, sư tôn Trường Hải Tiên
Vương chỉ thu nhận tổng cộng 26 đệ tử.
Hắn cực kỳ đắc ý mà vỗ ngực: “Ta, Lý Tuấn Lãng, đại đệ tử khai sơn, là trụ cột
của cả tông môn.”
“Vị này là cửu sư muội mãi không khiến người ta bới lo được, Chúc Thanh
Liên.”
Vị Chúc Thanh Liên – Chúc sư muội bị hắn điểm danh kia, suýt chút nữa thì tức
đến ngất đi.
Người ta mới hỏi có một câu mà ngươi đã đáp mười rồi, hận không thể kể hết
gia phả trong nhà ra một lượt vậy.
Lần này thì tiêu đời rồi, thủ đoạn của mấy đại năng trên tiên giới thần không
biết quỷ không hay.
Nghe nói chỉ cần biết mỗi tên thật thì cả đời này ngươi cũng không trốn thoát
nổi đâu.
Tên Lý Tuấn Lãng này còn đang thao thao bất tuyệt mãi không ngừng.
“Sư tôn của ta, hắn ngoan cố không chịu thay đổi, cứ nấp mãi ở trong núi sâu,
cũng không chịu thu nhận thêm người. Nếu như tương lai ta làm chủ tông môn
thì chắc chắn sẽ khiến tông môn phải phát triển rực rỡ mới được.”
“Thất kính, thất kính!”
Thành ca liên tục khen ngợi: “Ngay từ cái liếc mắt đầu tiên ta đã biết ngươi
không phải là ếch ngồi đáy riêng mà, tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện
lớn.
Mà lời này lọt vào tai của Chúc Thanh Liên lại mang theo sự chế giễu không hề
che giấu chút nào.
Nhưng là Lý Tuấn Lãng lại rất hưởng thụ, hắn vui vẻ vỗ ngực: “Cảm tại tiền bối
đã khích lệ!”
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tính của ngươi? Ngươi tới từ môn
phái nào vậy?”
Chúc Thanh Liên cũng hoảng hốt.
Nàng không nhìn ra thực lực của người này, nhưng khí tức còn mạnh hơn sư tôn
là Tiên Vương nhất phẩm rấy nhiều, có lẽ là Tiên Vương bát phẩm hoặc cửu
phẩm.
Thậm chí là… Chuẩn Đế!
Tiên giới kiêng kỵ nhất là việc hỏi thăm những điều cơ bản, đối mặt với cao thủ
đỉnh cao như vậy, tốt nhất là không nên hỏi bất cứ điều gì hết.
Nàng cúi người, vẻ mặt căng thẳng: “Sư huynh ta, hắn tiện mồm tiện miệng, nói
lời đường đột, mong ngươi đừng trách…”
“Không sao không sai!”
Thành ca mỉm cười chân thành rồi xua tay.
“Ta tên là Khương Tuấn Soái, đến từ chiến khu bên Tiên Yêu sơn, tông môn của
ta cũng không nhiều người lắm, cũng chỉ có nghìn người thôi.
“Cơ mà…”
Hắn cũng đắc ý vỗ ngực nói: “Bây giờ ta là chưởng môn!”
Tên Lý Tuấn Lãng mồm năm miệng mười kia đã nói biết bao nhiêu chuyện thế
kia rồi, đương nhiên Thành ca cũng phải thật lòng đáp lại.
Ngoài nguyên nhân giết Cửu Diễm Tiên Đế xong mà trở thành một một cái tên
nổi tiếng ở tiên giới ra, những cái khác hắn đều không nói dối.
Nghe nói hắn đến từ chiến khu Tiên Yêu sơn, trái tim của Chúc Thanh Liên
hoàn toàn lặng xuống.
Tiêu đời rồi.
Tiền tuyến Tiên Yêu sơn là nơi có tiên nguyên chi khí và sức mạnh quy tắc hơn
hẳn những nơi khác, đương nhiên hiệu quả tu luyện cũng tốt hơn.
Nhưng là một tiên nhân của tiên giới, hầu hết tất cả đều lựa chọn ở lại phía hậu
phương, nhốt mình trong các tông môn ở các thiên vực.
Nguyên nhân rất đơn giải, tiền tuyến thường xảy ra xung đột với yêu giới, có
nguy hiểm đến cả tính mạng.
Bình thường ở bên đó, hoặc là thành viên của Tiên Minh, hoặc là cao thủ hiếu
chiến không sợ chết.
Người này đến từ chiến khu Tiên Yêu sơn, có lẽ hắn là một kẻ tàn nhẫn giết
người không ghê tay!
Loại người này quá nguy hiểm…
“Oa!”
Lý Tuấn Lãng vỗ tay, trong mắt lập lòe ánh sao ngưỡng mộ.
“Vậy mà tiền bối lại là một vị chưởng môn ư?”
“Ha ha đương nhiên rồi!”
“Lợi hại lợi hại, chắc chắc môn nhân, đệ tử của tiền bối cùng mạnh lắm nhỉ?”
“Thường thường thôi, rất nhiều người không thành công lắm, phụ lòng ta bồi
dưỡng, hơn nữa còn mấy người đã đi biệt tăm biệt tích nữa.”
“Đã xảy ra chuyện gì ư? Lẽ nào bọn họ không chịu sự quản lý của tiền ư?”
Lý Tuấn Lãng tự cho là mình thông minh, liên tưởng rồi nói: “Cũng phải, hệt
như lão cổ hủ là sư tôn của ta, cứ nhốt ta mãi ở trong tông môn, không chịu cho
ta xuất đầu lộ diện.”
“Cứ luôn miệng nói rằng vì muốn tốt cho ta, sợ rằng ta đâm đầu vào chỗ hết, cơ
mà các sư đệ, sư muội đều đã được ra ngoài tích lũy kinh nghiệm rất nhiều lần
rồi, ngươi nói xem có tức không cơ chứ?”
“Tiền bối, ngươi đừng cứng nhắc quá. Ngươi không thể quản lý bọn họ quá
nghiêm được, đến lúc thích hợp cũng cần phải buông tay để bọn họ tự bay.”
Trong lòng Thành ca thầm nói, thảo nào vị Chúc sư muội kia lại có kinh
nghiệm, trầm ồn hơn nhiều.
Hắn gật đầu cười: “Ngươi nói đúng lắm, ta sẽ suy nghĩ lại.”
Hai người mới nói vài câu, Lý Tuấn Lãng lại hơi ngượng ngùng xoa xoa tay.
“Tiền bối, ngươi có thể dẫn theo bọn ta không?”
Lúc mà hắn nói ra câu này, Chúc Thanh Liên hận không thể bóp chết hắn ngay
tại đây.
Hiếm khi tâm trạng tiền bối nhìn có vẻ khá ổn, ngươi phải tranh thủ tìm cơ hội
từ biệt với hắn mới đúng chứ!
Lại còn muốn ở lại cùng với nhân vật nguy hiểm như này, bất cứ lúc nào cũng
có nguy hiểm kề kề bên cạnh đó.
Vậy mà hắn lại còn dám đưa ra thỉnh cầu muốn hắn dẫn dắt nữa?
“Dẫn dắt kiểu gì đây?”
Thành ca không hề ghét bỏ bọn họ, hắn cũng không hề hiểu nơi này.
Mặc dù cảnh giới của Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên thấp hơn hắn rất
nhiều, nhưng dù sao cũng xuất thân từ môn phái chính quy, hiểu biết thông
thường về tiên giới hơn hắn nhiều.
Huống chi, cả chuyến hành trình này có người bên cạnh để giải sầu cũng không
tồi đâu.
“Tiền bối, tiên hồn của ngươi mạnh như vậy, có thể chống cự lại sự xâm nhập
của Liệt Hồn Phong ở xung quanh đây, ngươi chỉ cần để bọn ta đi theo bên
người ngươi là được rồi.”