Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm thấy có thể mình sẽ chết, rất nhiều Đạo Thần đều trở nên luống cuống.

Có người bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Thả ta ra đi!”

“Thiên Uyên Thánh chủ, từ xưa tới nay ta với ngươi không thù không oán, tại

sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Thái Nhẫn tông bọn ta là môn phái lệ thuộc vào Thông Hư thánh địa của các

ngươi mà, tại sao ngay cả bọn ta mà các ngươi cũng muốn làm hại?”

“Minh Phách trưởng lão, tình cảm của chúng ta rất tốt mà, có thể cho lão già

này một con đường sống hay không?”

“Hà cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt?”

“Thiên Uyên Thánh chủ, ta ủng hộ ngươi mà, đừng lỡ tay làm người mình bị

thương chứ!”

Những lời cầu xin tha thứ của bọn họ không có một chút tác dụng nào.

Sau khi Thiên Uyên Thánh chủ ở phía trên khôi phục Thánh giới lớn mạnh

xong, thậm chí tốc độ hấp thu đạo còn trở nên nhanh hơn rồi.

Mà những trưởng lão của Thông Hư thánh địa ở bên ngoài vẫn còn đang vừa

kết lưới trấn áp vừa điên cuồng cười lớn.

“Người mình cái gì?”

“Cũng chỉ là chất dinh dưỡng mà thôi, đừng đánh giá cao thân phận của mình.”

“Đạo của các ngươi có thể trở thành một phần của Thánh chủ, đó cũng là vinh

hạnh của các ngươi ha ha ha…”

“Các ngươi cứ yên tâm lên đường đi!”

Một lần hành động giết chết mấy ngàn tên Đạo Thần, nếu như chuyện này

truyền tới bên Thiên tộc, không chừng ba vị hoàng đế sẽ liên thủ tạo ra một huy

chương và trao cho Thiên Uyên Thánh chủ.

Chiến tích của một mình ngươi đã vượt qua tổng số bao nhiêu năm qua của tam

đại vương triều bọn ta rồi đó!

Quả thực là Tiên đại anh hùng hiểu diệt hoàn vũ vô song từ trước tới nay chưa

từng có!

Nhưng mà, cuối cùng cái này cũng chỉ là trò cười.

Việc Thiên Uyên Thánh chủ hấp thu đạo của mọi người lần này rõ ràng không

phải là hiệu quả tạm thời, rất có thể cảnh giới của hắn sẽ đột phá.

Đến lúc đó, Thiên tộc sẽ gặp phải một kẻ địch càng mạnh và càng đáng sợ hơn.

Rất nhiều Đại Thần trước đó ủng hộ hắn đã quay ngược sang ủng hộ Thánh

Hoàng rồi.

“Thánh Hoàng nhất định sẽ thắng!”

“Thánh Hoàng cứu ta, mặc dù chúng ta không có tình cảm gì…”

“Chỉ cần ngươi cứu ta, sau này ta nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp!”

“Ta muốn giúp ngươi một tay, giúp ngươi giết chết tên khốn khiếp Thiên Uyên

này, ngươi chỉ cần giúp ta chặt đứt cái vòi đó là được rồi!”

“Thánh Hoàng! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta bằng lòng tuân theo tất cả mệnh lệnh

của ngươi, giúp ngươi đạt được sự thống trị!”

Những lời này của bọn họ thật ra không phải là ăn nói lung tung trong tình thế

cấp bách.

Trong lòng âm thầm so sánh Thánh Hoàng với những đại năng đứng đầu khác,

đột nhiên mọi người phát hiện ra, quả thực nàng chính là lương tâm của đại lão

giới.

Rõ ràng thực lực vô cùng mạnh, nhưng chẳng bao giờ nghe nói đến những việc

ác như nàng cướp đoạt ức hiếp ai cả.

Ngoại trừ sắp xếp mọi người đến tiền tuyến tác chiến, nàng cũng không yêu cầu

các đại thánh địa và môn phái phải cống hiến gì cả.

Thậm chí nàng còn không thành lập thế lực môn phái.

Càng không muốn âm mưu làm hại mọi người giống như Thiên Uyên Thánh

chủ.

Nhưng mà có rất nhiều người vẫn đặt hy vọng vào chính bản thân mình.

Bọn họ mang thân thể suy yếu, liều mạng dùng khả năng cuối cùng điền cuồng

đánh vào bọt khí ngăn cách.

Những trưởng lão của các thánh địa phía ngoài nhìn cảnh tượng này vừa vô

cùng đồng cảm vừa mỉa mai, giống như đang nhìn một con kiến tội nghiệp đẩy

viên đá khổng lồ ra vậy.

“Các ngươi hãy cam chịu số phận đi.”

“Khoảnh khắc bước vào pháp trận hấp thu này, vận mệnh của các ngươi đã

được định sẵn rồi.”

Không riêng gì đại trận hùng mạnh và bản thân tế đàn này, cũng không chỉ vì

những Tiên nhân trấn áp ở phía ngoài kia, mà còn là vì Thiên Uyên Thánh chủ

đang dung nhập đạo vào bên trong thân thể mình.

Trừ khi có thể mạnh mẽ đánh vỡ số mệnh mà hắn đã an bài, nếu không sẽ

không có khả năng thoát khỏi.

“Không một ai có thể đi ra ngoài!” Đại trưởng lão của thánh địa lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn lập tức thấy có người thản nhiên đi từ bên trong bọt khí ra.

Thành ca buông tay trái xuống với vẻ mặt vô tội, hắn liếc nhìn đại trưởng lão

của thánh địa đang kinh ngạc.

“Ta cũng không muốn làm cho người khó xử.”

Vô Đạo kiếm đúng là dùng được nha!

Cắt nhẹ một cái đã chặt đứt cả bọt khí và cái vòi nối liền kia.

Trong lòng hắn vẫn còn có chút may mắn.

Nếu như lần này không có Vô Đạo kiếm, vậy hắn thực sự gặp nguy hiểm rồi.

Dù sao thì bị vây ở bên trong, không đánh ra được mà chết cũng không xong.

Thứ duy nhất có thể thử vào lúc đó cũng chỉ có Kiếm đạo hoàn mỹ và kỹ năng

trao đổi.

Nhưng hai thủ đoạn đó dùng trong trường hợp này có hiệu quả hay không thì

hắn cũng không biết.

Sau khi tự mình đi ra, hắn tiện tay cắt cái bọt khí đang vây Mạch Phong ra.

Mạch Phong vội vàng chui ra, đứng chặt ở phía sau hắn, hận không thể dùng

động tác thực tế biểu diễn cái gọi là ôm bắp đùi.

“Thật là hù chết ta, may mà lần này tới đây cùng với ngươi.” Trên gương mặt

vui mừng của hắn vẫn còn tràn ngập sợ hãi.

Mà những Đạo Thần ở xung quanh lập tức nổ tung.

“Cái gì?”

“Có người xông ra ngoài?”

“Là hắn! Người bạn do Tuệ Thạch Đạo Thần dẫn đến!”

“Ta nhớ người này tên là Tuấn Soái Đạo Thần, hắn thực sự có thể mở lồng

sao?”

Sau một dao động ngắn ngủi, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Trong mắt bọn họ, Khương Thành đã nhanh chóng trở thành ngọn cỏ cứu mạng

có thể tin tưởng được nhất rồi.

“Đạo hữu cứu ta!”

“Mau cứu ta!”

“Có thể xin đạo hữu chặt đứt cái vòi trên đầu ta được không, lão phu vô cùng

cảm kích…”

Thành ca cũng không lập tức ra tay giúp đỡ.

Mà là cười híp mắt lắc đầu.

“Hay là thôi đi, vừa rồi còn có người mới nói ta thật giả lẫn lộn, không xứng để

ngồi vào đó mà.”

“Ta làm gì có tư cách giải cứu các vị Đạo Thần cao quý chứ?”

“Các vị dù thế nào cũng đừng nói đùa nữa.”

Ca này cũng không phải tượng đất, vẫn có chút nóng nảy.

Rất nhiều Đạo Thần cao cấp và trung giai ở hàng phía trước đều không hiểu ra

sao.

Ngay sau đó, rất nhiều người lớn tiếng gào lên.

“Người nào? Là ai nói ngươi không xứng?”

“Vị đạo hữu Tuấn Soái thần thông quảng đại này chính là tấm gương của đời ta,

ai dám nói hắn không xứng đáng, đứng ra đây cho bổn tọa?”

“Bản thân ta muốn nhìn xem là ai có khẩu khí lớn như vậy!”

“Tuấn Soái đạo hữu mau cứu ta, lão già này thay ngươi dạy dỗ những môn đồ

không có mắt đó!”

“Đúng đấy, ai dám bất kính với Tuấn Soái đạo hữu, người đó chính là kẻ thù

của Lệ Ma điện bọn ta, chờ đó cho ta!”

Bọn họ cũng không phải thật sự tức giận như vậy.

Chỉ là hy vọng sẽ được Thành ca cứu ra sớm một chút, vậy nên mới nghĩ tất cả

mọi cách phối hợp với hắn.

Ra sức thể hiện tốt một chút, cũng khiến cho tâm trạng của hắn khá hơn.

Mấy vị Đạo thần sơ giai xung quanh Thành ca nhất thời gương mặt cũng như

màu đất.

Ai có thể ngờ được người này lại thần kỳ như vậy chứ.

Càng không nghĩ tới, mấy câu nói châm chọc trước đó của mình lại dẫn tới oán

hận toàn trường.

“Ta, bọn ta…”

Chẳng lẽ bản thân đường đường là Đạo Thần mà còn phải người ta cúi đầu với

người ta nói xin lỗi sao?

Hơn nữa lời đã nói ra rồi, lập tức phải nuốt ngược vào rất mất thể diện.

Nhưng không đợi cho bọn họ kịp do dự, mấy vị trưởng lão của thánh địa ở bên

ngoài đã bay tới.

“Giết hắn đi!”

“Không thể để cho hắn phá hỏng đại kế!”

“Giết cả hai người kia!”

Nhìn thấy một vị Đạo Thần cao giai và hai vị Đạo Thần trung giai đánh về phía

Khương Thành và Mạch Phong, tất cả những cao thủ đang bị bọt khí bao vây ở

trong đều lo lắng.

“Mau! Mau cứu bọn ta ra!”

“Để cho bọn ta tới đối chiến với Thông Hư thánh địa khốn khiếp!”

“Mau cứu ta, hai người các ngươi không ngăn được…”

Trong lúc bọn họ đang kêu lên, Khương Thành đã một mình lao ra khỏi ghế

khách quý, chủ động nghênh đón.

Không đợi cho ba tên Đạo Thần ra oai, hắn giơ thanh kiếm trong tay trái lên.

Một đường ngắt quãng ngắn ngủi cắt ra.

Vô Đạo kiếm vẫn đưa ra uy lực trước sau như một, cổ họng của ba tên Đạo

Thần còn chưa thốt ra được một lời thì bọn họ đã trực tiếp bị chia làm hai.

Ngay tiếp theo, năm tên Đạo Thần ở phía sau ba người cũng bị chặt đứt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK