Sau đó, vô số ánh sáng nhanh chóng mờ đi.
Giống như biển lớn mau chóng khô cạn.
Các màn khai triển tấn công cùng lúc của bốn vị Đế cảnh cửu trọng là Vân Soa,
Phong Lẫm, Tả Mạch, Trọng Bi tan thành mây khói với tốc độ mắt thường cũng
có thể nhìn thấy được.
Trong chốc lát, vũ trụ trong vắt, đất trời yên tĩnh!
Cuộc tấn công hủy thiên diệt địa trước đó, giống như vốn dĩ chưa từng xảy ra.
Duy chỉ có một chút hoa băng kia vẫn như cũ mà chầm chậm tung bay trước
mặt.
Cái này…
Mắt của Thành Ca cũng không khỏi trợn tròn.
Con mẹ nó đây là thủ đoạn gì vậy?
Cuộc tấn công của bốn vị Đế cảnh cửu trọng vừa rồi, cho dù hắn đang đứng
trước mặt, cũng sẽ bị phá hủy trong chớp mắt.
Suy cho cùng lực băng kia cũng quá dồi dào mênh mông.
Với lại, trình độ cảm ngộ quy tắc của bốn người đó không hề kém hơn huyền
văn thập nhất trọng.
Mà hiện tại, cuộc tấn công đáng sợ như thế, vậy mà lại bị một chút hoa băng đó
tiêu diệt?
Đây rốt cuộc là làm sao làm được vậy?
“Một tia căn nguyên băng…”
“Đủ để nghiền nát tất cả!”
Bốn vị tôn giả không hề mất đi sức chiến đấu.
Giao chiến trên phương diện quy tắc, bọn hắn thật sự là bị tia căn nguyên đó đè
bẹp.
Nhưng khi chiến đấu không chỉ dừng lại ở phương diện quy tắc.
Bọn hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu nếu dùng tiên hồn, tiên pháp, võ kỹ cùng
một số phương diện khác.
Nhưng mà vào lúc này, bọn hắn đã cùng nhau buông binh khí.
Bởi vì không có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ mới một mình Minh Quyết Thiên Tôn đã có thể áp chế bốn người bọn hắn.
Bên cạnh vẫn còn Anh Diễm, Lũy Nguyên, Thiên Hồng cùng sáu vị tôn giả, cục
diện thất bại đã được định sẵn từ sớm.
Minh Quyết cũng không truy sát, hắn thi triển pháp quyết, thu hồi số hoa băng
kia lại.
“Các ngươi nên đưa ra lựa chọn đi.”
“Vân Soa, Tả Mạch, Trọng Bi, Phong Lẫm…”
Vào lúc này hắn không giống như một người có dã tâm, trái lại giống với một
thi sĩ đa sầu đa cảm hơn.
“Ta vẫn có thể nhớ rõ vào ngàn tỷ năm trước, cảnh tượng vào ngày đầu tiên
chúng ta cùng nhau được nhận vào trong thung lũng này.”
“Ta cũng nhớ những lần đại chiến chân giới kia, cảnh tượng mọi người kề vai
chiến đấu.”
“Thật sự là thời khắc khiến người khác nhớ nhung mà!”
“Ta thật sự không muốn giết các ngươi…”
“Một lần nữa cùng ta kề vai chiến đấu, trong tình thế hỗn loạn đánh đến cùng
trời cuối đất, dẫn dắt Băng giới đi đến đỉnh cao, lẽ nào không tốt hay sao?”
“Minh Quyết, ngươi không cần nhiều lời đâu.”
Trọng Bi tôn giả thở dài một hơi: “Mọi người đều có ý chí riêng, cần gì phải ép
buộc?”
“Bọn ta ý chí kiên định, sẽ không dao động nữa đâu.”
“Hơn nữa, ngươi không nên hại chết Băng Cực Thiên Tôn…”
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm lại một lần nữa nắm chặt binh khí trong tay,
bọn hắn đã sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Còn Minh Quyết Thiên Tôn thì khó giấu được nổi thất vọng trong đôi mắt.
“Mười lăm phút cuối cùng.”
“Mười lăm phút sau, nếu như các ngươi vẫn không chịu quy phục, vậy chính là
không chết không được.”
Nói xong, ánh mắt của hắn rơi lên người Khương Thành.
“Ngươi có hai con đường.”
Khi đối diện với mấy vị tôn giả kia, dáng vẻ của hắn vẫn là tôn trọng bình đẳng.
Nhưng khi đối diện với Thành Ca, ánh mắt của hắn là từ trên cao nhìn xuống.
“Hoặc là bái ta làm thầy.”
“Hoặc là chết.”
Lời vừa nói ra, Anh Diễm tôn giả và Lũy Nguyên tôn giả cùng đám người ở bên
cạnh cau chặt mày.
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm thì cũng thôi đi, dù sao đều là Đế cảnh cửu
trọng, rất có giá trị để lôi kéo.
Còn Thành Ca chẳng qua chỉ Đế cảnh lục trọng chống lại được Đế cảnh thất
trọng mà thôi.
Bất cứ một Đế cảnh bát trọng nào tại đây cũng có thể tiêu diệt được hắn.
Hơn nữa hắn còn giết chết đồ đệ của Ngụy Sơn của ngươi, đây chính là thâm
thù đại hận!
Vậy mà ngươi lại cho hắn một con đường sống? Hơn nữa còn định tự mình
nhận hắn làm đệ tử?
Trên thực tế, Minh Quyết Thiên Tôn không hề hiểu rõ về Thành Ca.
Nhưng ít nhiều hắn cũng biết được, Băng Cực Thiên Tôn từ trước đến nay
không thu nhận đồ đệ, đối diện với tên tiểu tử này lại động lòng yêu quý người
tài.
Hắn tin tưởng vào đôi mắt tinh tường của Băng Cực Thiên Tôn.
Chỉ đáng tiếc là Thành Ca không nghĩ như vậy.
“Hừ, các ngươi tự tin cái gì vậy chứ?”
Từng người một muốn làm sư phụ của ta, chiếm hời từ ta.
Lẽ nào nhìn không thấy thật ra ca đây mạnh hơn các ngươi sao?
“Trên thế giới này không ai có thể làm sư phụ của ta đâu, các ngươi có thể nghỉ
ngơi rồi.”
Cung quân sư ở phía sau hắn lấy tay che mặt, sụp đổ một lần nữa.
Quả nhiên, lại trong tình huống có một sự lựa chọn tốt hơn lại chủ động đi tìm
cái chết.
Nếu như làm đồ đệ của Minh Quyết Thiên Tôn, vậy tương lai sau này sẽ vô
cùng tươi sáng!
Minh Quyết Thiên Tôn còn chưa lên tiếng, bọn người Anh Diễm tôn giả và
Thiên Hồng tôn giả đã tức giận.
“Tiểu tử, ngươi có ý gì?”
Thành Ca thoải mái nói: “Ý là ta có thể giết chết các ngươi, cho dù ta muốn bái
các ngươi làm thầy, các ngươi cũng sẽ không nhận nổi.”
Câu nói này, ngay cả sắc mặt đám người Vân Soa và Phong Lẫm vốn dĩ đang
trang nghiêm cũng trở nên co giật ở khóe mắt.
Ngươi nói khoác mà không biết ngượng hả?
Trước khi nói chuyện có thể xem lại cảnh giới thấp kém của mình một chút
được không?
“Thật không biết điều!”
Anh Diễm tôn giả rút băng kiếm ra chỉ thằng vào Thành Ca.
“Thiên Tôn, tên tiểu tử này bản tính rất khó thu phục, cho dù khuất phục cũng
nhất định là giả vờ, tiêu diệt hắn là được rồi!’
“Không sai, giết chết hắn!”
“Hắn lại dám bất kính với ngươi như vậy, nếu lại bỏ qua cho hắn, há chẳng phải
làm trò cười cho người khác?”
Minh Quyết Thiên Tôn cũng không còn nhẫn nại.
Thái độ này của Thành Ca khiến hắn có một chút thất vọng.
Người Băng Cực xem trọng cũng chính là tên ngu xuẩn không biết điều này hay
sao?
Thật lãng phí thời gian của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp đuổi ra một đường thần niệm.
Dự định nghiền chết Thành Ca.
Thần niệm của hắn vừa xuất đã bị Vân Soa và những người khác nhận ra.
“Minh Quyết!”
“Ngươi lại muốn tự mình ra với tiểu bối!”
“Thật quá đáng!”
Thần hồn của Minh Quyết là Tinh hồn đó, đợt tấn công này của hắn, đừng nói là
Khương Thành, cho dù là Đế cảnh bát trọng sợ rằng cũng sẽ bị thương nghiêm
trọng.
Vài người khẩn trương cũng vội vã thúc giục thần hồn đến ngăn cản.
Tuy nhiên phía sau còn có các tôn giả của Băng Tiên giáo như Anh Diễm, Thiên
Hồng và Lũy Nguyên.
Bọn hắn chỉ có thể giương mắt nhìn Khương Thành bị thần niệm kia đánh
trúng.
Theo như tất cả mọi người thấy, kết cục Thành Ca bị giết chết đã được định
trước rồi.
Hơn nữa có người còn cảm thấy có thể chết trong tay của Thiên Tôn cũng xem
như chết có ý nghĩa, không có thiệt thòi.
Nhưng mà sau khi một luồng thần niệm bóp nghẹt lướt qua, trong tưởng tượng,
cảnh tuouwjng ánh mắt của Khương Thành ảm đạm, thần hồn bị hủy diệt, rồi
ngã xuống tại đó lại không hề xuất hiện.
Ca này vẫn đứng tại chỗ rất khỏe mạnh.
Thậm chí còn hỏi ngược lại Minh Quyết Thiên Tôn một câu.
“Ngươi muốn làm gì?”
Điều này làm cho tất cả các vị cao thủ của Đế cảnh bát trọng và cửu trọng đều
có chút không rõ tình hình.
Lẽ nào vừa nãy Minh Quyết Thiên Tôn thật sự không có ra tay?
Bản thân nhận ra mình đã sai rồi?
Tuy nhiên, bản thân Minh Quyết Thiên Tôn sẽ không nghĩ như vậy.
Vừa rồi hắn và Khương Thành đã đánh nhau một trận.
Trên phương diện thần hồn kia!
Sau khi thần niệm của hắn tiến đánh hồn hải của Khương Thành, chẳng những
không thể dẹp yên đối phương dễ như bẻ cọng cỏ khô, trái lại còn bị Thành Ca
đang ở sân nhà đó phản kích lại, tiêu diệt một luồng thần niệm ly thể kia.
Làm hại Minh Quyết Thiên Tôn phải chịu một chút tổn thương nhỏ.
“Thần hồn của ngươi, vậy mà lại là cấp độ Tinh hồn?”
Vẻ mặt của hắn không thể tin được!
Mà đám người ở phía sau sau khi nghe thấy câu nói đó, cũng trở nên bùng nổ.
“Cái gì?”
“Tên tiểu tử này thực sự đạt được cấp độ Tinh hồn mà Đế cảnh cửu trọng mới
có thể có?”
“Hắn chỉ là Đế cảnh lục trọng, cái này không hợp lý lắm?”
“Cuối cùng ta cũng hiểu được lần trước Ngụy Sơn chết như thế nào rồi!”
“Chuyện này cũng quá nghịch thiên rồi đúng không?”
“Chẳng lẽ hắn cũng là cao thủ Đế cảnh cửu trọng?”
“Không thể nào, cảnh giới tiên lực của hắn nhìn một phát là biết ngay, chỉ là Đế
cảnh lục trọng mà thôi…”