Vẻ mặt Phạm Lôi Đạo Tôn cũng mờ mịt y như thế.
Hắn biết rất rõ, Khương Thành căn bản không phải là Đạo Thánh.
Nếu không thì thái độ của đám Thần quân Thích Vương và Lư Vương đã không
tồi
tệ như vậy.
Hơn nữa, mấy nhát kiếm vừa nãy của Khương Thành, độ lớn của Tiên lực tỏa ra
cũng là cấp độ Chí Tôn, hắn tin chắc rằng hắn không hề nhìn nhầm.
Mấu chốt là sáu người đó đường đường là Đạo Tôn, đối mặt với Tiên lực ở cấp
độ
này, phải là muốn chết cũng khó!
Tại sao lại vô duyên vô cớ bị giết sạch như thế?
Thậm chí, trước lúc chết đến phản kháng và né tránh cũng không có.
Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!
Hắn thật sự không tài nào hiểu nổi.
Thực ra đâu chỉ có mình hắn như thế?
Lâm Tịnh Đạo Tôn còn bị dọa cho ngơ quả mơ luôn rồi.
Hắn biết Thành Ca nhất định có thể thắng, nhưng có thể thắng nhẹ nhàng như
thế, thắng kỳ lạ như thế, thực sự đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Cuối cùng, Tam Nhãn Hổ vẫn là người phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ca, ngươi thế này cũng Thần quá rồi đấy nhớ?”
“Sao ngươi làm được vậy?”
“Chẳng lẽ là do vừa nãy ta ở ngoài sân truyền công cho ngươi gây ra sao?”
Thành Ca cực kỳ khinh thường liếc tên Hổ Yêu vô sỉ đang sáp đến để show
năng
lực làm màu này một cái.
Mẹ nhà ngươi chứ, ngươi học được kỹ năng thần kỳ như cách không truyền
công từ
bao giờ vậy?
Tại sao ta không hề hay biết gì cả?
“Chẳng liên quan gì đến ngươi cả, chỉ là vừa nãy ta đã thi triển một lần cảm
hóa.”
“Cảm hóa?”
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy hai từ này.
“Không sai, đó là một lễ rửa tội cho tâm hồn, nó không giống với quy tắc
tâm…”
Tất cả những người có mặt ở đó đều bị Thành Ca dọa cho ai nấy cũng sững sờ
ngẩn ngơ.
Nhưng Tam Nhãn Hổ, kẻ hiểu rõ Thành Ca như lòng bàn tay thì biết thừa, ca
này
đang nói bừa.
Hắn không show được năng lực làm màu, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nên hắn cố tình quái gở phá đám Thành Ca.
“Tại sao ta chưa từng nghe thấy có loại kỹ năng này vậy? Nếu đã lợi hại như
thế, sao trước đây chưa bao giờ thấy ngươi dùng thế?”
Thành Ca trừng mắt nhìn tên đối tác “tạm bời bất hòa” này, cao giọng cười ha
ha.
“Hỏi hay lắm, sở dĩ ta không dùng, là bởi vì năng lực này quá dũng mãnh, từ
xưa đến nay ta luôn là người có tấm lòng từ bi bác ái, không nhẫn tâm dùng nó
mà thôi…”
Những lời này của hắn khiến những người khác ở bên sân cũng không chịu nổi
mà
trợn tròn mắt nhìn hắn.
Ngươi coi bọn ta là lũ ngu à?
Lâm Tịnh Đạo Tôn nhanh chóng sắm vai phụ họa đầy trung thành, hỏi hắn:
“Cho
nên, rốt cuộc cái cảm hóa này huyền huyền diệu ở chỗ nào vậy?”
“Rất đơn giản, sau khi tâm hồn bọn họ được rửa tội thì bọn họ sẽ cảm nhận
được
toàn bộ tội lỗi của mình.”
Vừa nãy quả thực hắn đã thắng một cách quá kỳ lạ, nhưng Thành Ca đương
nhiên
sẽ không để lộ kỹ năng tước đoạt của hệ thống ra.
Trong lúc đang bịa linh tinh, hắn cũng vô cùng thành thạo tự dát vàng lên mặt
mình luôn.
“Đồng thời, cũng cảm nhận được trọn vẹn sự hấp dẫn về nhân cách, khí chất,
năng lực và phẩm chất đạo đức của ta, cùng với đó sẽ nhận ra việc trở thành kẻ
thù của ta với ta là sai lầm đến thế nào, là việc tội lỗi biết bao nhiêu.”
“Để rửa tội cho tâm hồn, cứu rỗi một đời đầy tội ác của bọn họ, bọn họ đã lựa
chọn đi đầu thai kiếp khác.”
Tam Nhãn Hổ cũng sững sờ.
“Đầu thai kiếp khác cái gì cơ?”
Thành Ca lạnh lùng đáp: “Chính là chủ động từ bỏ phản kháng, lựa chọn cái
chết, kiếp sau trở thành người tốt chứ gì nữa.”
“Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, ta rất vui mừng, nên đã
đáp ứng nguyện vọng của bọn họ.”
Phụt!
Không biết có bao nhiêu người ở đó đã nhịn không nổi mà nhổ nước bọt ngay
tại
trận.
Ngươi coi bọn ta là lũ trẻ con lên ba à?
Lý do hoang đường như thế này mà cũng mở mồm nói ra được?
Chớp mắt trước, sáu người đó vẫn còn hận không thể xé xác ngươi, thế mà chớp
mắt sau đã “hoàn toàn giác ngộ” rồi?”
Trên đời này còn chuyện như thế nữa sao?
Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại một chút, bọn họ phát hình có vẻ như cũng chỉ có
lý do này mới có thể giải thích được kết quả của trận chiến vừa nãy.
Ai có thể đoán được lúc đó cả sáu người đột nhiên mất hết Tiên lực cơ chứ.
Sáu vị Đạo Tôn vô duyên vô cớ bị giết như thế.
Theo quan điểm của bọn họ, dường như cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là tự
sát
mà thôi.
Sau khi dần dần nhận ra điều này, tất cả mọi người đều tỏ ra bọn họ đều bị dọa
sợ cả rồi.
“Trên đời này vậy mà lại có loại năng lực này nữa à?”
“Cảm hóa? Đây là mê hoặc mới đúng chứ?”
“Năng lực này đáng sợ quá.”
“Thế há chẳng phải là hắn muốn ai tự sát thì người ấy sẽ tự sát à?”
“Vãi chưởng, thế này thì nên đề phòng thế nào chứ?”
“Quá đáng sợ rồi!”
Ngoại trừ người cùng một phe như Tam Nhãn hổ và Lâm Tịnh Đạo Tôn, những
người
khác ở hai bên đều y như nhìn thấy nguồn gốc của dịch bệnh, hết sức phòng bị
và bài xích hắn.
Thậm chí có rất nhiều người còn quay người lại, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất
cứ lúc nào.
Chỉ sợ đối diện nhìn Khương Thành một cái là sẽ bị hắn mê hoặc, trúng phải tà
của hắn.
Sau đó tự mình cắt cổ chính mình.
Thậm chí Yên Dĩ còn chủ động cúi thấp đầu, nhắm mặt lại, dùng Thần hồn
phong
tỏa sự cảm nhận ở xung quanh.
Điều này khiến Thành Ca vô cùng tổn thương.
Làm màu thì làm được rồi, nhưng tiếng hoan hô reo hò cũng không còn nữa!
Đây là vì làm màu thái quá, tí nữa thì dọa người ta sợ chạy mất.
Hắn không thể không cứu vãn lần nữa.
“Khụ, thực ra cái cảm hóa này cũng có hạn chế của nó.”
“Chỉ cần vẫn còn một chút Thần hồn và quy tắc, thì sẽ rất khó bị cảm hóa.”
Bắn buông thõng tay: “Vừa nãy hoàn toàn là trùng hợp, vừa đúng lúc những thứ
đó bị phong tỏa ở bên ngoài, coi như là bọn họ tự tạo nghiệp chướng.”
Hắn vừa nói như thế, cuối cùng tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tiếng nịnh hót tâng bốc ở bên phía Ma Ngộ Tông lại bắt đầu nhịp điệu
quen thuộc, như thủy triều lên.
“Khương Chưởng môn lợi hại quá!”
“Khương Chưởng môn đại triển thần uy, bản lĩnh hơn người, là Thiên Tôn số
một
trong lịch sử!”
“Khương Chưởng môn đã cố gắng lật ngược tình thế, dựa vào năng lực của
chính
mình để thắng được trận thách đấu này.”
“Khương Chương môn vì dân trừ hại, lật đổ Đoạn Thiên Minh!”
Còn Vô Định Cung ở phía đối diện lại đau khổ như cha chết mẹ chết, tuyệt
vọng
một cách triệt để.
Những trợ thủ được mời đến sắp bị giết cả rồi.
Chỉ còn lại duy nhất Ngân Thuyên Đạo Tôn…
Ơ, Ngân Thuyên Đạo Tôn chạy đi đâu rồi?
Tất cả mọi người mãi đến tận lúc này mới phát hiện, lão già này thế mà lại mạo
hiểm việc sẽ bị trừng phạt nếu rời sân thi đấu mà bỏ chạy trước rồi.
Trên thực tế, Ngân Thuyên Đạo Tôn cũng không phải hoàn toàn vì trốn Khương
Thành.
Sau khi Đoạn Thiên Minh vào sân, hắn đã bỏ trốn rồi.
Hắn biết rất rõ, sau khi Đoạn Thiên Minh giành thắng lợi thì hắn cũng chẳng
được lợi lộc gì, nói không chừng còn bị giết người diệt khẩu.
Ngoài việc bị mọi người khinh thường, thì việc hắn chạy trốn cũng không gây
ra
sóng gió gì.
Thành Ca liếc nhìn về phía bầu trời nơi xa, vẫn chẳng đợi được vị Nguyên Kha
Đạo Thánh trong truyền thuyết, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Chẳng lẽ đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?
Hắn chỉ đành khóa chặt mục tiêu vào Vô Định Cung lần nữa.
“Được rồi, người tiếp theo là ai?”
Vẫn còn người tiếp theo nữa à?
Chí Diên Đạo Tôn, Chưởng môn của Vô Định Cung và tất cả những hộ pháp
còn lại
đều cạn hết lời.
Ngươi đã một mình khiêu chiến sáu người rồi, ngươi bảo bọn ra còn đánh với
ngươi thế nào nữa hả?
Điên thế đủ rồi.
Hai người nhìn nhau, sau đó Chưởng môn của Vô Định Cung ngoan ngoãn giơ
Khiêu
chiến lệnh lên.
“Vô Định Cung bọn ta nhận thua.”
Cùng với câu nói này của hắn, Vô Định Cũng đã chính thức bị đánh bại trong
trận khiêu chiến này.
Tất cả môn đồ của Vô Định Cung có mặt ở đó đều đồng loạt chấn động, phải
chịu
sự trừng phạt đối với kẻ thua cuộc của quy tắc Thiên Địa.
Có đệ tử thì ngã luôn ngay tại trận, có người thì miệng phun đầy máu tươi, có
người thì mặt mày tái mét.
Trận khiêu chiến trên danh nghĩa này, thực ra bản chất chính là tấn công tông
môn của người khác.
Thất bại rồi đương nhiên sẽ phải trả giá.
Động tác của Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng không hề chậm chạp, lập tức vẫy vẫy
tay.
Tất cả những trưởng lão và môn đồ của Ma Ngộ Tông có mặt ở đó đều nháo
nhào
bay lên phía trước, sau đó bao vây toàn bộ người đang trong trạng thái bị tổn
thương nặng nề của tông môn đối phương lại, phong ấn Tiên lực.
Mà đối mặt với hành động này của bọn họ, Chí Diên Đạo Tôn chỉ dùng ánh mắt
bất
lực nhìn Khương Thành, cuối cùng lựa chọn chấp nhận số phận.