Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mặt ngoài, tông môn của những Đạo Thánh này cũng phải giao không ít.

Nhưng bất luận Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần hay là Quy Tàng, Thanh Vân đều

không phải là hạng đầu óc đơn giản.

Bọn họ biết rõ tính toán của những người này.

Cung phụng giao đến Trúc Thiên Cung, cuối cùng phân phối thế nào còn không

phải là do Tịnh Trúc Tiên Phỉ âm thầm thao túng sao?

Những tông môn ủng hộ Tiên Phủ này đến lúc đó giao bao nhiêu, chắc chắn là

có thể lấy về nguyên số.

Không không bỏ ra thật sự chỉ có Phi Tiên Môn và tông môn của đám người

Quy Tàng Thanh Vân Thái Thường thôi.

Mà những tiểu tông môn và Tiên Nhân tầng thấp bị lấy đến làm cái cớ kia, trên

thực tế cũng không có được gì cả.

“Lời này của các ngươi không đúng rồi.”

Toàn bộ hơn sáu mươi tên Đạo Thánh có mặt khác đều đứng lên.

“Gì mà gọi là trò bịp?”

“Chúng ta là suy nghĩ vì mọi người đó, là chuyện tốt tạo phúc cho toàn bộ

Nguyên Tiên Giới.”

“Huống hồ đây là đề nghị của Đạo Thần, lẽ nào các ngươi muốn chống đối Đạo

Thần?”

Mấy tên Đạo Thánh cầm đầu kia càng là vẻ mặt thất vọng và tiếc nuối.

“Ta cũng không hiểu nổi, chuyện tốt như thế, tại sao Phi Tiên Môn các ngươi

muốn phản đối.”

“Dù sao Bí Hư Cung bọn ta đồng ý hoàn toàn, cũng bằng lòng xuất ra khoản

cung phụng này.”

“Kinh Dương Môn bọn ta cũng không ngoại lệ!”

“Tiêu Cốc Phần tộc bọn ta sớm đã muốn làm chút gì đó cho Tiên Nhân tầng

thấp rộng lớn rồi!”

Bọn họ vừa bày tỏ thái độ, chưởng môn của rất nhiều tiều tông môn có mặt

nhao nhao reo hò.

“Hay lắm!”

“Không hổ là tộc trưởng Phần tộc!”

“Chưởng giáo của Bí Hư Cung – Tuyệt Vân Đạo Thánh thật tốt!”

“Kinh Dương Môn chủ thật sự tính toán phúc lợi cho những tiểu tông môn

chúng ta đấy!”

“Thanh Tịch Đạo Thánh cũng đang giúp chúng ta nói chuyện đấy!”

Một vài người trong bọn họ thực ra cũng biết cuối cùng việc phân phối chắc

chắn sẽ mờ ám.

Nhưng những tiểu tông môn này chỉ cần xuất ra một chút xíu, không đau không

ngứa, lỡ như thật sự có thể phân đến càng nhiều hơn thì sao?

“Kỷ chưởng môn.”

Thanh Tịch Đạo Thánh cầm đầu mỉm cười nhìn về phía Kỷ Linh Hàm.

“Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, đây là tiếng lòng của mọi người.”

“Giao cung phụng cũng là chuyện rất tốt phần lớn mọi người đều đồng ý.”

“Đúng thế.”

Tuyệt Vân Đạo Thánh cũng phụ họa theo.

“Giúp đỡ tiểu tông môn và Tiên Nhân tầng thấp, Khiếu Mang Vực sẽ trở nên

càng thêm mạnh mẽ, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, càng thêm thân yêu nhau.”

“Cứ như vậy mãi, Khiếu Mang Vực mới là chốn bồng lai thật sự.”

“Ta thật không hiểu nổi, tại sao Phi Tiên Môn muốn làm ngược đại thế, cứ phải

phá hoại chuyện tốt như vậy.”

“Lẽ nào lề lối của các ngươi chỉ như thế thôi sao?”

Nghe thấy lời nói vô sỉ này của bọn họ, dù là lấy lòng dạ của Kỷ Linh Hàm

cũng bị tức đến rất muốn mắng người.

“Chốn bồng lai?”

Nàng nhìn chằm chằm mấy tên Đạo Thánh cầm đầu đối diện kia một cách xa

xăm.

“Năm xưa Khiếu Mang Vực làm sao trở thành chốn bồng lai hẳn là các ngươi

biết rõ trong lòng.”

“Thanh Tịch, khi xưa ngươi đi theo Tiên Phủ mưu hại Phi Tiên Môn ta, nếu

không phải Khương chưởng môn của phái ta khoan dung độ lượng, ngươi sớm

đã mất mạng rồi.”

“Tuyệt Vân, ngươi từ Cát Tương Vực một đường trốn đến đây, nếu không phải

Phi Tiên Môn ta che chở, Bí Hư Cung của ngươi có thể tồn tại đến hôm nay

sao?”

“Kinh Dương, Kinh Dương thế gia của ngươi khi xưa đắc tội Sa Hải, là Phi

Tiên Môn ta đè xuống cho ngươi đấy.”

“Khi xưa khi Phi Tiên Môn ta ở địa vị cao, có từng thu cung phụng của các

ngươi bao giờ chưa?”

“Mà nay các ngươi có thể an nhiên ở đây nói xằng nói bậy, phải chăng cũng nên

suy nghĩ thử xem, dựa vào đâu mình có thể ngồi ở đây?”

“Bọn ta không cần các ngươi báo đáp, chỉ hi vọng đừng ném đá xuống giếng.”

“Càng huống hồ…”

Ánh mắt của nàng rơi ở phía trên người những trung tiểu tông môn phía sau kia.

Giọng điệu cũng trở nên lạnh xuống.

“Ta chưa từng nghe qua quy tắc đại tông môn nhất định phải cho tiểu tông môn

phúc lợi gì đó.”

“Các ngươi là tông môn phụ thuộc của Phi Tiên Môn à? Hay là từng cho bọn ta

phí bảo hộ.”

“Mọi người đều là Tiên Nhân, không phải đứa trẻ gầy yếu, nâng đỡ cái gì?”

Những lời này của nàng khiến ngay cả đám người Quy Tàng Thanh Vân cũng

khá kinh ngạc.

Trong ấn tượng của bọn họ, Kỷ Linh Hàm vẫn luôn là loại người tình cách dịu

dàng nhu hòa, ngay cả lời nói nặng cũng không nói ra.

Nhưng lần này, từ ngữ sắc bén của nàng tuy không được nó là hùng hổ dọa

người, nhưng cũng tuyệt đối là cương quyết lạnh lẽo.

Mãi cho đến lúc này, bọn họ cuối cùng mới ý thức được, Kỷ Linh Hàm chung

quy là một Ma Tu.

Nàng không phải là quả hồng mềm.

Rất nhiều Tiên Nhân đều bị nàng nói đến á khẩu không nói nên lời.

Có vài người thậm chí liếc mắt qua theo bản năng, không muốn đối mặt với

nàng.

Tuy nhiên, loại tâm thái hổ thẹn này cũng chỉ duy trì mấy giây như thế.

Cuối cùng vẫn là lập trường chiếm thế thượng phong.

“Phí bảo hộ?”

Thanh Tịch trong nhất thời khó mà phản bác, thế là trực tiếp nhắm vào trong lời

của Kỷ Linh Hàm.

“Ngươi thế mà còn muốn thu phí bảo hộ?”

Hắn cố ý khoa tay múa chân, lớn tiếng kêu la lên.

Nói thật, phần lớn tông môn đỉnh cấp thực ra đều thu phí bảo hộ.

Chỉ có điều không gọi là cái tên phí bảo hộ này, bình thường gọi bằng lên tôn

vinh là hiến dâng lên.

Loại chuyện này cũng coi như là ước định mà thành, bằng không đại tông môn

người ta dựa vào đâu mà để tiểu tông môn ngươi nằm ở bên giường chứ.

Nhưng Phi Tiên Môn đúng thật là chưa thu bao giờ.

Thanh Tịch kéo lấy chữ này làm càn làm quấy.

“Vừa rồi mọi người đều nghe thấy rồi chứ, ta biết ngay Phi Tiên Môn này

không phải là thứ lương thiện gì!”

“Khi mọi người chúng ta đều đang toan tính phúc lợi cho Tiên Nhân tầng thấp,

các nàng thế mà muốn bóc lột Tiên Nhân tầng thấp, quả thực là khiến người ta

giận sôi mà…”

Mạc Trần cũng bị hắn làm cho tức đến râu tóc run loạn.

“Ngươi đừng ngậm máu phun người, bọn ta thu phí bảo hộ lúc nào chứ?”

Đám người Kinh Dương và Tuyệt Vân cũng nhảy ra theo.

“Vừa rồi rõ ràng nàng đã nhắc đến phí bảo hộ, nói rõ các ngươi sớm đã có ý

này.”

“Đúng vậy, bằng không sao lại nói thuận miệng như thế?”

“Ta thấy Phi Tiên Môn các ngươi giai đoạn trước là giả người tốt, vốn định sau

này lộ ra răng nanh nhỉ? Chỉ đáng tiếc Tịnh Trúc Đạo Thánh trở về rồi nên các

ngươi mới không thể thực hiện được.”

“Đủ rồi!”

Vẻ mặt Kỷ Linh Hàm lãnh đạm như băng, không mang theo chút cảm tình nào.

Đón lấy từng ánh mắt muôn hình muôn vẻ ở hiện trường, cuối cùng nàng cũng

đã đưa ra quyết định.

“Cái gọi là cung phụng, Phi Tiên Môn bọn ta tuyệt đối sẽ không giao.”

“Thực sự không được, bọn ta dọn ra Khiếu Mang Vực là được rồi!”

Còn chưa đợi mọi người tiêu hóa tin tức to lớn này của nàng, bên ngoài đã

truyền đến một tiếng khẽ thở dài.

“Ài, Tiểu Hàm, chuyện này là ngươi không đúng rồi.”

“Loại chuyện tốt giao cung phụng tạo phúc cho Khiếu Mang Vực này, loại danh

môn đại phái như Phi Tiên Môn chúng ta đây sao có thể không ủng hộ chứ?”

“Không những phải ủng hộ, hơn nữa phải hết sức ủng hộ đấy!”

Trong lúc nói chuyện, bóng dáng của Khương Thành và Thương Linh đã xuất

hiện ở trước mắt mọi người.

“Khương chưởng môn!”

“Thương Linh tiền bối!”

“Chưởng môn, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!”

Chúng đệ tử của Phi Tiên Môn vui mừng khôn xiết đón đến, đám người Quy

Tàng và Thanh Vân Thái Thường cũng đồng loạt thở phào một hơi.

Giờ phút này, bọn họ cũng chẳng còn lo lắng chút nào nữa.

Mà những Tiên Nhân có mặt khác lại nhao nhao lui tránh về phía sau.

“Khương Thành!”

“Sao ngươi lại trở về rồi?”

Sau Khi kinh ngạc ngắn ngủi, Thanh Tịch Đạo Thánh bình tĩnh lại lần nữa.

Sợ gì chứ, lúc này không giống khi xưa nữa, huống hồ phía sau mình có sáu

mươi tên Đạo Thánh.

“Hừ, Khương Thành, ngươi trở về thật đúng lúc.”

“Tịnh Trúc Đạo Thần vẫn luôn đang đợi ngươi đấy, xem ngươi lần này…”

Giọng nói cười trên nỗi đau của người khác của hắn vẫn chưa kết thúc, người đã

ngã xuống.

Lại chẳng còn chút tiếng động nào nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK