Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Thánh Hoàng mà nói, thân thể của Thần đã không còn quan trọng như

vậy nữa rồi.

Nàng bây giờ là chúa tể thứ nhất, thực lực còn hơn cả Thiên Thần khi xưa.

Chỉ có điều, những lời mà Khương Thành nói ra quá kinh người.

Dù cho khi xưa Thiên giới diệt thế thì nàng cũng không kinh ngạc như hiện tại.

“Sao ngươi lại biết những chuyện này?”

Thành ca lại chẳng có ý định che giấu nàng.

Dẫu sao thì hắn với Thánh Hoàng cũng không thù không oán, năm ấy ở Thiên

giới hai người hợp tác thậm chí còn rất vui nữa kia.

“Nếu ta nói ta đã gặp ngươi trong một lần xuyên đến Thiên giới, sau đó xảy ra

một loạt những chuyện, ngươi có tin không?”

Thánh Hoàng chỉ lặng im hai giây, sau đó gật đầu.

“Ta tin.”

Nàng nhìn sâu vào ánh mắt của Khương Thành, mang theo chút kinh ngạc:

“Nhân quả của ngươi thế mà lại không thể tính được.”

“Này này, ngươi đang làm gì vậy?”

Thánh Hoàng cũng không che giâú mà thành thật nói: “Dự đoán nhân quả của

ngươi, dựa vào đó kiểm tra quá trình xuyên đến Thiên giới mà ngươi nói.”

“Xem ra phải đổi một mục tiêu dự đoán rồi.”

Sau đó mi mắt nàng nhắm lại, giống như nhập định.

Qua cả thời gian nửa nén nhang sau, ánh mắt của nàng mới tỉnh táo trở lại.

“Hoá ra là vì lần tranh đoạt Thần vị đó.”

“Thời kì kỷ nguyên đầu tiên ta còn chưa vượt khỏi được Thiên Đạo, phải nằm

dưới sự khống chế của nó, vậy nên mới xuất hiện hành trình ngươi xuyên không

kia.”

“Ôi vãi!”

Miệng Thành ca há thành hình chữ O.

Hắn vốn còn cho rằng Thánh Hoàng phải truy hỏi mình mới biết được đoạn lịch

sử đó.

Không ngờ người ta đã tính ra thẳng luôn rồi.

“Đạo Nhân Quả này của ngươi cũng mạnh quá rồi ha, lại có thể đoán mệnh

được?”

Chuyện này quả thực rất thần kì.

Suy cho cùng thì lúc tranh đoạt Thần vị kia, bản thân Thánh Hoàng kì thực vẫn

còn ở suối nguồn thứ nhất của Khư giới này, vốn không hề đích thân tham gia.

Đó căn bản không thể tính là trải nghiệm của nàng được.

Mà loại tình huống như thế nàng lại có thể tính ra được, thế phải chăng quá

cường thế rồi?

Vô tình, trong đầu hắn lại nảy ra một ý định.

Thánh Hoàng tính ra được nguyên nhâ, tinh thần cũng thoải mái hơn.

“Xem ra thì giữa chúng ta đúng thật có một đoạn nhân quả.”

“Đúng vậy, chúng ta quả thật rất có duyên phận.”

Thành ca cười tít mắt nói: “Vậy nên có thể trả lời câu hỏi cuối cùng của ta

không?”

“Câu hỏi gì?”

“Cuối cùng Chỉ Dư ra sao rồi?”

“Ngươi muốn biết được nàng có biến thành Bà Sa Ngọc Nhân không?”

“Đúng thế.” Thành ca không thể không cảm khái, nói chuyện với nàng thật sự

bớt được chuyện.

Cho dù có là chuyện hoang đường cỡ nào, đối phương cũng đều không cần bản

thân mình phải tốn sức giải thích chứng minh.

Muốn biết chuyện gì, đối phương đều đoán được trước rồi.

“Vấn đều này, ta không thể nào cho ngươi được một đáp án chính xác được.”

Trong mắt Thánh Hoàng hiện lên một thần sắc hồi ức.

“Ở đoạn lịch sử mà ta biết, năm người có được cơ thể của Thần không ngừng

tập kích Tiên tộc, cuối cùng xem Thiên Đạo như nguồn gốc của mọi tai họa.”

“Bọn họ hẹn nhau công kích Thiên Đạo, nhưng Dịch Sơn lại đột ngột rút đi.”

“Ta không biết thật ra bốn người kia đã trải qua những gì ở biển Thiên Đạo, chỉ

biết được sau đó nàng không trở về nữa.”

Vì lần rút lui đó nên cuối cùng Dịch Sơn còn sống, thậm chí còn sống đến kỷ

nguyên thứ ba.

Cuối cùng khi tham gia tranh đoạt Thần vị, lại lần nữa quay về kỷ nguyên đầu

tiên.

Còn bốn người kí không rút lui, vậy nên toàn bộ đều…

Thành ca khẽ lắc đầu, cùng không nhất định đều chết cả rồi.

Chỉ Dư lại mất tích ở biển Thiên Đạo, vậy nàng vẫn có khả năng chính là Bà Sa

Ngọc Nhân.

“Sau chỉ mới có năm người có cơ thể Thần chứ, vậy người thứ sáu thì sao?”

Thánh Hoàng nhìn hắn một cách xa xăm.

“Ở tuyến lịch sử đó, người có được trái tim Thần vẫn chẳng hề xuất hiện.”

“Cũng bởi vì nguyên nhân này nên bọn họ không thể thành công hợp thành một

thân thể Thần thật thụ.”

“Được rồi.”

Thành ca nhún vai.

“Hóa ra là thiếu đi một nhân vật chính như ca đây.”

Thánh Hoàng không tỏ thái độ gì với việc này mà trực tiếp nói đến chuyện

chính.

“Nếu chúng ta đã có một đoạn nhân quả, vậy suối nguồn thứ nhất lần này…”

“Ta sẽ không chịu dưới cơ người khác đâu, cho dù chúng ta có duyên phận cũng

không được.” Thái độ Thành ca rất kiên quyết.

Thánh Hoàng cũng không quá để ý việc này, hoặc có thể nàng sớm đã có được

đủ thu hoạch trong đó rồi, không còn cần vị trí chúa tể của suối nguồn đầu tiên

nữa.

Thế là rất nhanh đã hào phóng hẹn thề.

“Nếu như ngươi có thể ngồi ổn định ở vị trí chúa tể này thì ta có thể cho ngươi

ngồi.”

“Nhưng nếu như ngươi ngồi không vững thì nhất định phải ở yên mà làm vị trí

bổ trợ cho ta.”

Lời hẹn thề này nếu truyền ra ngoài thì e cả Khư giới sẽ bị chấn động kịch liệt

thôi.

Vị trí chúa tể căn bản không thể nào giành được, nhưng bản thân chúa tể chủ

động nhường thì lại là một chuyện khác.

Chỉ là trước đây căn bản không có vị chúa tể nào lại rộng lượng đến vậy.

Càng huống hồ gì, cho dù Khương Thành có ngồi không vững ở vị trí chủ này

cũng còn để cho hắn một vị trí phụ.

Loại đãi ngộ này đủ để tất cả những tộc nhân Thiên tộc, kể cả Tông Phiêu

Vương và các tộc trưởng phải ganh tị.

Nhưng Khương Thành thì đâu có hài lòng mấy.

“Ta còn có một điều kiện sau cùng.”

“Điều kiện gì?”

Thành ca chà xát tay, cười tươi rói: “Ta muốn mượn thánh giới của ngươi để

dùng.”

Đạo Nhân Quả của Thánh Hoàng mạnh như vậy, hắn đương nhiên là động tâm

rồi.

Chỉ là bảo hắn đi tham ngộ thì hắn lại không ưng.

Vừa hay trận trước có được Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy, lại có được nguyên liệu

làm đế khí lăng tiên từ Cẩn Võ Chính Thần.

Luyện ra một đế khí lăng tiên mang đạo Nhân Quả cũng rất tốt.

Sau khi biết được mục đích của hắn, Thánh Hoàng cũng bất giác thầm cảm

thán.

Không ngờ hắn còn là một đế khí sư.

Hơn nữa lại có thể dung hợp thánh giới của người khác vào đế khí của mình

nữa?

Số lần kinh ngạc đời này của nàng lại tăng mà chỉ mới có mấy ngày.

“Được thôi.”

Là một thiên hoa bản của kỷ nguyên đầu tiên, Thánh Hoàng không những có

được linh ý mạnh hơn cả Tinh Diệu Hoàng mà còn có cả thánh giới mạnh hơn

bốn Thánh Chủ kia.

Đột nhiên, Khương Thành bị nhấn chìm trong nhân quả vô tận.

Trước kia hắn có gặp phải sự công kích bằng hình chiếu của Tu Đế, nhưng so

với lần đối diện với thánh giới lần này thì hình chiếu chả là gì cả.

Mà trên thực tế, Thánh Hoàng lúc này cũng chỉ là hình chiếu mà thôi.

Nếu không phải do nàng thao tunga, e là ngay từ lúc đầu Thành ca đã trúng

chiêu rồi hôn mê luôn thôi.

Lúc đó đừng nói là phản kích, có thể tỉnh được không còn khó nói nữa.

Sau khi nhanh chóng mở màn hình luyện khí của hệ thống ra, bỏ Kim Ngọc Tủy

và những nguyên liệu khác vào, Thành ca tìm một lượt lại không tìm thấy mục

đạo Nhân Quả đâu.

“Tình huống gì vậy?”

“Hệ thống, ngươi lại bị lỗi rồi à?”

Hệ thống không muốn bị mang tiếng này, thế là cao ngạo giải thích một câu.

“Tầng lớp đạo trước mắt quá cao, không phù hợp với nguyên liệu luyện khí

trước mắt.”

Khương Thành chợt hiểu ra.

Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy cao nhất chỉ có thể dung hợp đạo cấp bậc Thánh Tôn,

thực lực thấp nhất của Thánh Hoàng chắc cũng tầm Cổ Thánh rồi nhỉ?

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lại nêu ra một “yêu cầu nhỏ”.

“Ngươi có thể hạ thấp cấp bậc của thánh giới ngươi xuống một chút không?”

Yêu cầu vô lí này nói những Cổ Thánh khác không thể làm được thì còn đúng.

Nhưng Thánh Hoàng thích gì chiều nấy thì lại gật đầu.

Sau đó, khí tức thánh giới Nhân Quả xung quanh Khương Thành đột nhiên

giảm đi mấy chục lần.

Màn hình luyện khí xuất hiện hạng mục “đạo Nhân Quả”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK