Rất nhanh, vỏ trứng thứ hai đã bị nứt ra.
Một cơ thể Thanh Long to lớn vắt ngang trước mặt Thánh Hoàng.
Sau đó là vỏ trứng thứ ba.
Lần này không phải là Long tộc xuất hiện, mà là Nhân tộc.
Theo từng quả trứng nứt ra, Thánh Hoàng nhìn thấy từng người một.
Nguyên lực toàn thân của những người này vốn không mạnh, cũng ở tầng lớp
Đạo Thần sơ giai mà thôi.
Trên người mỗi người đều có ý chí Thiên Đạo nồng đậm.
Sau khi 1031 quả trứng đá này nở ra hoàn toàn, thứ xuất hiện trước mặt Thánh
Hoàng là hai rồng, một hổ và 1029 người.
Nếu như Thành ca có mặt ở hiện trường thì nhất định sẽ không kìm được mà
xông thằng đến.
Bởi vì toàn bộ 1031 sinh linh này đều là người quen của hắn, không một ngoại
lệ.
Hai rồng là Thương Linh và Huyền Minh, một hổ là Tam Nhãn Hổ.
Còn trong 1029 người kia, ngoại trừ Mâu Vũ ra thì tất cả đều là đệ tử Phi Tiên
môn.
Ngoại trừ Đoạn Hà có kịch bản nhân vật chính không có ra thì những đệ tử đời
thứ ba gồm đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần, La Viễn, Lâm Ninh, Đan Thái
đều ở trong đó.
Nhưng bây giờ, giữ bọn họ vốn không có bất cứ sự giao lưu nào.
Bởi vì bọn họ đều là “hồn xuyên”, thân phận sử dụng chính là thân phận của kỷ
nguyên thứ nhất.
Vậy nên cơ bản chẳng quen biết nhau.
Cho dù nhìn thấy Thương Long và Thanh Long kia, bọn họ cũng không nghĩ
đây chính là hai người mà bản thân quen biết, chỉ xem như là Long tộc ở kỷ
nguyên đầu tiên mà thôi.
Khi nhìn thấy những người khác ở xung quanh, phản ứng đầu tiên của bọn họ
giống hệt như những “người xuyên không” khác.
Che giấu thận phận, tuyệt đối không để lộ bản thân.
Đầu tiên xem thử người ta làm thế nào rồi học theo sau vậy.
Thế làn, tất cả mọi người đều mắt to mắt nhỏ, chẳng có ai làm gì.
Từ sâu trong tâm, mỗi một người đều như có được một thứ đồ chơi mới vậy, vô
cùng mừng rỡ.
Bởi vì thân xác của bọn họ mạnh hơn trước quá nhiều.
Đệ tử Phi Tiên môn trước đó đa số đều là Đạo Tôn, còn hiện tại đều chỉ có một
vẻ - là Nguyên Tổ.
Phải đó, trước đây Thành ca buồn bực vì kỷ nguyên đầu tiên này sao lại chẳng
có Nguyên Tổ.
Còn hiện tại thì hơn ngàn người quen này ai ai cũng đã thành Nguyên Tổ.
Thế thì cũng thôi đi, mấu chốt là mỗi một người đều có được sự gia trì của ý chí
Thiên Đạo.
Đây là đãi ngộ mà Nguyên Tổ ở kỷ nguyên thứ ba hoàn toàn không có được.
“Sao vẫn chưa có ai ra tay?”
Tuy mọi người hoàn toàn chưa quen với thân phận mới, nhưng trong lòng vẫn
rất sốt ruột.
“Thế này là đang làm nghi thức đặc biệt gì sao?”
“Nữ nhân ở trước mặt là ai?”
“Ở đây là ở đâu? Không gian Thiên Đạo sao?”
“Những người xung quanh là cùng một phe sao?”
“Khương chưởng môn ở đâu rồi, ra đây gánh ta với..”
Do mới vừa phá trứng mà ra nên bọn họ chẳng biết gì về tình huống ở Thiên
giới cả.
Thậm chí còn không biết nơi này là Thiên giới, lại càng không biết về sự tồn tại
của Thiên Thần và Thánh Hoàng.
Còn Thánh Hoàng đối diện bọn họ cũng không biết tình huống là thế nào.
Đổ nhiên, biển Thiên Đạo xung quanh nàng rút đi như đặc biệt nhường ra một
chiến trường vậy.
Sau thời gian ngắn ngủi giáp mặt, cuối cùng vẫn là nàng đánh vỡ bầu không khí
yên lặng trước.
Lực thiên như cái lồng bao lấy, cắt đứt khí tức căn nguyên với bên ngoài một
cách nhanh chóng.
Đây xem như là nghi thức ra tay chuẩn bị của Thiên tộc.
Mà một người có được Nhân Quả Thánh giới như nàng cũng có thể chơi chiến
thuật hai đánh một như Khương Thành với Dịch Sơn.
Đám người Thương Linh, Huyền Minh và Kỷ Linh Hàm đối diện sau khi thấy
công kích, lập tức triển khai đáp trả lại.
Ảnh hưởng của Nhân Quả Thánh giới vừa mới lan tràn ra thì mỗi người đều tự
động thúc động ý chí Thiên Đạo “bẩm sinh” có ra.
Sau đó thì Thánh Hoàng có phần bi kịch một chút.
Nếu thật sự đổi thành hơn ngàn Đạo Thần bình thường thì nàng sẽ chả bận tâm,
dự vào Thánh giới của bản thân là có thể chống lại được, thậm chí là còn áp
chế.
Nhưng hơn ngàn người hiện giờ ai ai cũng có ý chí Thiên Đạo gia trì, đạo của
nàng không những không xâm thực được đối phương mà ngược lại còn bị đánh
cho lỗ chỗ.
Chuyện này khiến Thánh Hoàng cực kì khó hiểu.
“Dung khí” có thể chịu được ý chí của Thiên Đạo chỉ có trên Thánh chủ.
Thánh chủ tu luyện ra Thánh giới đã thoát khỏi sự ràng buộc của Thiên Đạo rồi.
Tuy đạo củ bọn họ yếu hơn Thiên Đạo rất rất nhiều, nhưng cũng đã coi như là
sự tồn tại ngang ngửa với Thiên Đạo rồi.
Bởi vì nguyên nhân nào nên Thánh chủ có thể miễn cưỡng chịu được sự gia trì
của ý chí Thiên Đạo.
Còn những người khác thì dù có là Đạo Thần sơ giai hay là Đạo Thần cao gai
thì cũng có hạn chế nằm trong thể hệ của Thiên Đạo.
Bọn họ chỉ là vật phụ thuộc vào Thiên Đạo thôi nên căn bản không có tư cách
này.
Một ngoại lệ duy nhất mà Thánh Hoàng từng thấy trước đây cũng chính là Thu
Vũ Tuyền.
Mà hiện giờ thì nàng đã nhìn thấy hơn ngàn ngoại lệ khác.
Nhưng mà hơn ngàn người này lại chẳng có ai là Thánh chủ cả.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng như thế nào chứ?
“Lẽ nào đây là dung khi đặc biệt mà Thiên Đạo chuyên nuôi dưỡng chứ không
phải là sinh linh thật sự?”
“Không ngờ Thiên Đạo không những có binh khí mà còn có thể thai nghén ra
thủ vệ nữa.”
Trong mắt nàng, hơn ngàn người này chắc chắn không phải là Tiên tộc, mà là
vai người bảo vệ Thiên Đạo gì gì đó.
Vậy nên mới có được ý chí Thiên Đạo.
Mà ngay sau đó, toàn bộ hơn ngàn người bên trong bắt đầu dùng căn nguyên.
Thương Linh đi đầu như trở thành hóa thân của căn nguyên tốc độ.
Thánh Hoàng nhờ vào thân thể của Thần và một thân tu vi thông thiên triệt địa
lại không thể thoát được nàng.
Mà ở sau hắn, Huyền Minh sớm đã dời non lấp bể, vờn với căn nguyên thủ cho
ra hoa.
Ở sau hơn, mỗi một đệ tử Phi Tiên môn đều điều khiển một đạo căn nguyên giết
về phía Thánh Hoàng.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là trận chiến đầu tiên khi đến với thế giới mới
này.
Mặc dù không quen biết đối phương, nhưng nếu đối phương đã ra tay rồi thì đó
chính là kẻ địch.
Thánh Hoàng cũng ngớ ra.
Nhìn căn nguyên phủ rợp trời đất, mỗi một đạo dường như đều có uy năng hủy
diệt thiên địa.
“Sao lại có thể như vậy?”
Lần đầu tiên nàng kinh hô lên.
Theo lí mà nói, lực thiên đã ngăn cách thiên đại rồi, những người này sau có thể
điều động được căn nguyên chứ?
Hơn nữa, căn nguyen của bọn họ dù chỉ mỗi người một loại, nhưng độ mạnh lại
hơn nhiều so với nhưng Thánh chủ trước đây nàng từng thấy.
Đây rốt cuộc là dung khi gì đây?
Hết cách, đây chính là năng lực của Nguyên Tổ.
Có được sự công nhận của căn nguyên, lực thiên ngăn cách thiên địa một
phương cũng không thể nào ngăn cách được sự liên hệ giữa bọn họ và căn
nguyên được.
Rồi theo mỗi người bọn họ đều điều động căn nguyên thuộc về mình, Thánh
Hoàng cũng phát hiện ra lực thiên địa mà bản thân có thể điều động cũng trở
nên yếu đi nhiều.
Bởi gì những căn nguyên thuộc về những người này đều đã bị rút đi toàn bộ.
Khiến một phương thiên địa nàng nắm giữ trở nên yếu đi.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn của Thần mà chống lại
sự công kích của những căn nguyên này, cưỡng hành xâm nhập vào hư không,
thoát khỏi không gian Thiên Đạo.
Lần giao phong giữa nàng với Thiên Đạo này cũng tuyên bố thất bại rút lui.
Sau khi nàng lui đi, Thương Linh, Mâu Vũ và đám đệ tử Phi Tiên môn đều ngơ
ngác tại chỗ.
Nói thật lòng thì đến bây giờ bọn họ cũng không rõ được tình huống thế nào
nữa.
Kẻ địch vừa mới chiến một trận kia là ai?
Sau khi Thiên Đạo rút đi, ở đây không còn là không gian Thiên Đạo nữa.
Bọn họ cũng không biết đây là nơi nào.
Mỗi một người đều mong chờ một “người bản địa” ở xung quanh để phổ cập
kiến thức cho mình một chút.
Cho dù có nói cho bản thân tiếp theo nên làm gì thôi rồi tính tiếp cũng được.
Vừa mới đến thế giới này, cũng phải hòa hợp một chút chứ.
Nhưng thật đáng tiếc vì nơi đây chẳng có “tiên nhân bản địa” nào cả.
Vậy nên sau khi đánh xong, mọi người vẫn mắt to mắt nhỏ trong tình trạng lúng
túng khó khăn.
Ai cũng không dám tự tiện hành động, sợ làm quá thì sẽ dẫn đến sự hoài nghi
của những người khác.