Khương Thành tra lại kiếm vào vỏ.
Trải qua ba canh giờ, cuối cùng hắn lại gặp phải ba tên Tà Tiên.
Vẫn dễ dàng miểu sát như cũ.
Thế nhưng lúc này, hắn giữ lại một người sống.
Bởi vì hắn phát hiện, cứ tiếp tục như vậy không phải cách giải quyết.
Mình cũng không biết ở đâu nhiều Tà Tiên hơn, tốt nhất vẫn nên tìm một người
hỗ trợ dẫn đường.
Nhìn tên Tà Tiên đối diện đứng lẻ loi một chỗ, vẻ mặt sa sút, hỗn loạn, hắn thản
nhiên nói: “Chắc ngươi cũng biết vì sao ta phải giữ ngươi lại rồi chứ?”
Tên Tà Tiên Lẫm Dã Tôn Giả ở đối diện cố gắng kìm chế sự khiếp sợ và sợ hãi
trong lòng, vội gật đầu không ngừng.
“Biết biết, ngươi còn có chỗ cần dùng tới ta.”
Hắn đặc biệt phối hợp nghe theo.
“Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa!”
Lúc nãy, khi hắn và hai gã đồng bọn khác gặp được Thành Ca, vẫn còn tràn đầy
tự tin.
Dáng vẻ đặc biệt hả hê, không khác gì mấy đợt Tà Tiên trước.
Cho đến khi Khương Thành rút kiếm, dễ dàng nghiền nát hắn, hơn nữa mất đi
hai đồng bọn kia trong vài giây, hắn mới ý thức được mình gặp phải cái gì rồi.
Người này chắc chắn không phải Đế Cảnh bát trọng!
Thiên Tôn Giả mạo sao?
Đối với Tà Tiên như hắn, thức thời là kỹ năng cần thiết.
Vì thế hắn quả quyết lựa chọn đầu hàng và phối hợp.
Khương Thành vừa lòng gật đầu.
“Tốt lắm, tiếp đây ngươi hãy dẫn đường, giúp bọn ta tìm những Tà Tiên khác.”
“Hả?”
Lẫm Dã Tôn Giả hơi không phản ứng kịp.
Hắn còn tưởng rằng Thành Ca muốn hắn tìm một nơi không có Tà Tiên nà,
tránh khỏi đường huy hiểm.
Kết quả đối phương lại chủ động muốn tìm Tà Tiên?
Ngông cuồng như vậy sao?
Rốt cuộc bọn ta là Tà Tiên, hay ngươi là Tà Tiên?
Thành Ca thấy hắn sững sờ ngay tại chỗ, không kìm được nhíu mày.
“Thế nào, không muốn phối hợp?”
“Không không, ta đương nhiên sẽ phối hợp với ngươi!”
Lẫm Dã Tôn Giả vội vàng xua tay, chỉ cần có thể sống sót, hắn thậm chí có thể
bán đứng cả anh em ruột thịt.
Đây là triết lý sinh tồn của Tà Tiên, hắn không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Thậm chí còn chủ động thể hiện một chút.
“Thật không dám giấu giếm, thật ra một ít Tà Tiên ở gần đây, ta còn có thể liên
lạc được.”
Thành Ca hết sức vui mừng.
“Ý của ngươi là, ngươi có thể lừa được bọn họ đến?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Lẫm Dã Tôn Giả kêu một tiếng hăng hái.
“Vậy khẩn trương hành động đi!” Thành Ca cũng có hơi gấp rút.
Đứng ở một chỗ chờ chút là được, không cần tự mình chạy đi, cũng không cần
tìm.
Dễ dàng hơn nhiều.
Ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.
“Vâng vâng vâng!”
Thế nhưng Lẫm Dã Tôn Giả còn chưa kịp lấy ra tiên khí truyền tin, đám người
Lại Bình và Chung Mạn phía sau đã nóng nảy.
“Đội trưởng hãy suy nghĩ kỹ…”
“Sợ rằng hành động này không ổn!”
“Lai lịch của người này không rõ, chúng ta hoàn toàn không biết, cứ để cho hắn
gọi người như vậy, cực kỳ có thể sẽ bị hắn hại chết.”
“Đúng vậy, đội trưởng dù sao cũng không thể tin tưởng hắn…”
Trong suy nghĩ của bọn họ, ý tưởng để một tên Tà Tiên gọi người lại đây giết
của Thành Ca, quả thật chính là hết sức hoang đường.
Lúc nãy, tên này vẫn là một kẻ địch.
Trong nháy mắt ngươi đã tin tưởng hắn?
Đây chẳng phải nói đùa hay sao?
Nhưng ý nghĩ của Khương Thành, bọn họ sao có thể hiểu rõ.
Thậm chí Ca ước bị hại chết.
Cùng lắm thì cứ bật hack của hệ thống.
Hắn còn vỗ bả vai Lẫm Dã Tôn Giả: “Những đội viên không hiểu chuyện,
ngươi đừng để trong lòng, ta tin ngươi!”
“Hẳn lẽ người sẽ không làm cho ta thất vọng chứ?”
Lẫm Dã Tôn Giả bị hắn vỗ bả vai, khóe miệng giật giật.
Trong lòng nói ta còn không dám tin tưởng bản thân như vậy.
Ngươi đúng là đủ gan dạ.
Có thể sống tới hôm nay, cũng thật sự là một kỳ tích.
“Lòng tin tưởng của ngươi, khiến cho ta vô cùng cảm động.”
Vành mắt hắn ửng đỏ, cắn răng nói lớn: “Kẻ sĩ chết vì tri kỉ, ta nhất định sẽ
không để ngươi thất vọng!”
Thành Ca an lòng, cho hắn cố gắng lần nữa.
“Cố gắng hết sức, ta coi trọng ngươi.”
Sau đó, Lẫm Dã Tôn Giả lấy ra tiên khí truyền tin, chạy qua một bên “lừa dối”
các Tà Tiên khác.
Chỉ thấy lúc thì hắn tha thiết thề nói ở đây có chí bảo một hồi, lúc thì lại nước
mắt nước mũi nói mình thật thảm thương, cần cứu giúp…
Màn biểu diễn này, Thành Ca nhìn thấy cũng sửng sốt.
“Thật không hổ là Tà Tiên, trình độ nghiệp vụ này không thể chê.” Hắn không
nhịn được khen ngợi một chút.
Khóe miệng đám người Lại Bình, Chung Mạn phía sau co giật.
“Đại lão, không thể như vậy.”
“Chắc chắn hắn có lừa gạt!”
“Người này vừa nhìn là thấy không phải hạng người thành thật gì, ngươi nhìn
hiện tại hắn lừa dối người khác một cách thành thạo như thế, ai có thể cam đoan
hắn sẽ không lừa chúng ta?”
“Không thể nói như vậy được!”
Thành Ca thở dài, dạy bảo mấy đồng đội bằng những lời nói thấm thía.
“Người ta đang bận rộn để cố gắng giải quyết những lo lắng của chúng ta,
chúng ta cứ nghi ngờ người khác nhiều như vậy không tốt?”
“Thế giới này cần có sự tin tưởng, hiểu không?”
Trong lúc nhất thời mấy người không nói được gì để đáp lời.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Lẫm Dã Tôn Giả tung tăng tung tẩy chạy tới.
“Cao thủ, đã ổn thỏa rồi!”
“Đã gọi hết mọi người?”
“Đã gọi đã gọi, ta mà làm việc thì ngươi cứ yên tâm đi!”
“Không tồi không tồi, đáng khen ngợi.”
Trong lòng Lẫm Dã Tôn Giả cười thầm, đợi lát nữa ngươi sẽ không cười nổi.
Quả thật hắn có biết một ít Tà Tiên xung quanh, vừa rồi cũng đúng là đi gọi
người.
Nhưng mà… gọi hơi nhiều.
Về cơ bản, Tà Tiên trong phạm vi chục tỷ dặm, hễ có liên lạc, tất cả đều bị hắn
gọi đến đây.
Mà lý do hắn gọi nhiều như vậy, đương nhiên không phải ý định tốt đẹp gì.
Chỉ là trông cậy vào đám Tà Tiên đó cùng xông lên, giết chết Khương chưởng
môn.
Không bao lâu, đại đội Tà Tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn cả đàn cả lũ kia, Tà Tiên đến từ bốn phương tám hướng, cảm nhận được
dáng vẻ khí thế độc ác cuồn cuộn ngất trời, Lại Bình cảm thấy có vẻ không tốt.
“Này, nhiều như vậy?”
Đếm qua một lượt, khoảng chừng có hơn ba trăm người.
Bên trong hơn ba trăm người này, hắn có thể nhìn rõ hết cảnh giới hàng chục
người, chỉ mới Đế Cảnh tam tứ trọng.
Nhưng những người còn lại rất khó nói.
Có mấy chục tên như vậy, cảm giác mang đến cho người khác hoàn toàn không
kém Tôn Giả trước đó gặp phải.
“Quá mạnh mẽ…”
Đám người Biện Tu, Mạnh Thi còn tràn đầy tự tin trong mấy trận trước, lại một
lần nữa sợ tới mức mặt không còn chút máu nào.
“Nên làm gì bây giờ?”
“Thôi xong thôi xong.”
“Đây cũng quá nhiều, còn mạnh hơn những tốp chúng ta gặp lúc đầu mấy lần!”
“Chết tiệt, đều do hắn!”
Mấy người nhanh chóng hiểu ra, sau đó đồng thời giận dữ trừng mắt với Lẫm
Dã Tôn Giả.
“Chắc chắn hắn cố tình gọi nhiều người như vậy.”
Lẫm Dã Tôn Giả cố ý hãm hại bọn họ, lại còn rất thích thú với việc xấu xa này
mà giang tay, vẻ mặt tỏ ra vô tội.
“Vậy cũng không nên trách ta, trước đó các ngươi cũng chưa nói gọi bao
nhiêu.”
“Để cố gắng thể hiện, đương nhiên ta gọi nhiều thôi!”
“Ta bỏ hết sức lực như vậy, các ngươi cũng không nên nghĩ xấu cho người tốt.”
Hiện tại xem các ngươi làm thế nào!
Lời vừa được nói ra, đám người Lại Bình đều bị tên cực phẩm này làm cho tức
giận đến nghẹn lời ngay tại chỗ.
Lẫm Dã Tôn Giả vui sướng khi người gặp họa, cười đến nỗi miệng nhếch lên
tận mang tai.
Trong suy nghĩ của hắn, hiện tại Khương Thành hẳn phải vừa tuyệt vọng vừa
phẫn nộ, hận không thể tự vả mình.
Nhưng điều làm cho hắn không ngờ chính là, Khương chưởng môn lại gật đầu
với hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi.
“Ngươi làm rất tốt, ta rất vừa lòng!”