Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đại chiến kịch liệt bước vào giai đoạn gay cấn ngay khi vừa bắt đầu.

Theo như tất cả mọi người thấy, căn nguyên của Khương Thành chính là chiêu

kích sát mạnh nhất.

Chiêu kích sát này bị nguyên thuật của hai Địa Thần chặn lại thì cũng hết game

luôn.

Thứ chờ đợi hắn chỉ có kết cục thất bại.

Còn về kiếm đạo thập tam trọng cũng đáng kinh ngạc như thế, vốn chẳng đủ để

xoay chuyển tình thế.

Bởi vì hai Địa Thần kia còn có thần đạo.

“Tuy căn nguyên này của hắn có thể gọi là kì tích, nhưng mà vẫn không đủ.”

“Phải đó, đối mặt với sự xâm thực của đạo, pháp cảnh của hắn sẽ vỡ nhanh

thôi.”

Rất nhiều người buồn bã cảm thán.

“Với cơ sở căn nguyên này của hắn, nếu như trước khi vào sân có thể học hai

môn nguyên thuật thì há chỉ có vậy?”

“Thế cần phải nói à?”

“Nếu như vậy thì hắn thật sự có cơ hội lấy một chọi hai, chiến thắng hai Địa

Thần kia.”

“Quá đáng tiếc rồi, thật khó xuất hiện một Đạo Thánh tiên lưu nghịch thiên như

vậy.”

Nhưng mà các Đạo Thần cấp cao của các tông môn và mấy vị Thánh Chủ, Giới

Thần lại không phát biểu bất cứ cách nhìn nào.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng chiến đấu trên không, giống như

muốn đi sâu vào mỗi chi tiết trong đó.

Bởi vì, pháp cảnh của Thành ca vốn không bị vỡ dưới cú đánh thần đạo.

Trận chiến vẫn cứ tiếp tục một cách sốt sắng như vậy.

Cũng chẳng hề có hiện tượng kết thúc.

Dần dần, nhiều người khác cũng đã để ý đến điểm khác thường này.

“Pháp cảnh của hắn, sao có thể chống lại sự xâm nhập của đạo ư?”

“Chuyện này cũng kì lạ thật!”

“Không phải nói đạo có thể áp chế hết tất cả à?”

“Lẽ nào hắn thật ra là Đạo Thần, chẳng qua là ẩn giấu thực lực nên tra không

ra?”

“Không, hắn không phải Đạo Thần.”

Đám Đạo Thần cao giai Trường Dương lắc đầu.

Tuy không đích thân vào sân nhưng bọn họ nhìn thấy hình ảnh cách đó cũng

thấy được vài điểm đặc biệt của Khương Thành.

“Người này có thể chống lại được thần đạo chỉ vì pháp cảnh của hắn có căn cơ

quá thâm hậu.”

Rất nhiều người tỏ ra không hiểu.

“Chỉ vì nguyên nhân này thôi ư?”

“Hoá ra pháp tắc không gian mạnh đến một mức độ nhất định là có thể chống

lại được Đạo Thần?”

Thanh Dung Đạo Thần hờ hững nói: “Chỉ là một đạo của Địa Thần cỏn con, còn

chẳng đáng để so với Đạo Thần nữa.”

Mọi người mới chợt hiểu ra.

Đạo của hai Địa Thần này chung quy thì vẫn hơi yếu.

Vậy nên căn bản chẳng thể áp chế được pháp tắc không gian của Khương

Thành.

Nhưng đạo nhỏ yếu này trước đó chẳng có Đạo Thánh nào có thể đỡ được cả.

Từ điểm này mà nói, biểu hiện của Khương Thành đã đủ nghịch thiên rồi.

“Pháp tắc không gian của hắn có thể là cái mạnh nhất từ trước đến nay trong

lịch sử!”

“Trận chiến này nếu như hắn có thể kéo dài đến lúc hai Đạo Thánh kia đến giúp

thì có thể vẫn có khả năng thắng.”

Khi bên ngoài lũ lượt bàn luận, Thành ca trong trận chiến đấu thật ra đã lơ đểnh.

Cũng hết cách, hai người này căn bản chẳng gây cho Thành ca chút áp lực nào

cả.

Bây giờ hắn chỉ muốn mượn việc chiến đấu để rút ngắn khoảng cách quan sát

cự long màu đen và cự kiếm màu vàng kim của đối phương mà thôi.

Khi thì dùng thiên hồn kiểm tra cấu tạo trong đó, khi thì dùng linh ý xâm nhập

vào sâu trong nội bộ, cảm nhận sự biến hóa của lực thiên địa.

Quá trình này, hai Địa Thần của đối phương căn bản chẳng biết tí gì cả.

Bọn họ vẫn hồn nhiên không biết bản thân chỉ là hai vật thể bị nghiên cứu phân

tích, đang bị kẻ địch quan sát với cấp bậc kính hiển vi.

Có lúc, Khương Thành còn chủ động tiếp cận để cảm nhận rõ hơn.

Chuyện này trong mắt người ngoài giống như không cẩn thận bị đánh trúng, rơi

vào thế hạ phong vậy.

Thế là hai Địa Thần bên đối diện vui mừng hớn hở, càng đánh lại càng hăng.

Hai người hết lần này đến lần khác lợi dụng “đạo phụ thêm” để quấy rối kiếm

đạo thập tam trọng của Khương Thành, ý đồ muốn hắn sai sót, để lộ ra lỗ hổng

chí mạng.

Nhưng mà đây hiển nhiên là tưởng bở rồi.

Kinh nghiệm chiến đấu của Thành ca phong phú nhường nào chứ.

Kiếm thuật không những không xuất hiện những lỗ hổng, ngược lại còn nhiều

lần lợi dụng tăng phúc của đối phương để đánh ra công kích còn lớn hơn.

Theo việc thời gian trôi qua từng chút một, Thành ca xem như cũng đã có chút

hiểu biết về nguyên thuật.

Tuy không thể nào không không nhờ vào việc chiến đấu mà có được bí pháp kết

hợp căn nguyên được, nhưng chi ít đã nhìn ra được một vài quy luật sơ sơ.

Mặt khác, hai “đồng đội” kia cũng xem như đã phát giác ra được sự dao động

của trận chiến, nhanh chóng chạy về phía này.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mọi người bên ngoài lại kích động lên.

“Ổn rồi!”

“Sau khi hai Đạo Thánh kia sang thì Khương Thành đã có thêm hai trợ thủ.”

“Một mình hắn đã có thể đánh được như vậy rồi, ba đánh hai thắng chắc.”

Vào ngay lúc bọn họ đang mong mỏi, Khương Thành cũng phát giác ra được

hai Đạo Thánh kia đang tiếp cận.

“Xem ra cũng nên kết thúc ròi.”

Thế là còn chưa đợi hai đồng đội đến gần, hắn đã trực tiếp cho hay kẻ địch

trước mặt một bộ xung kích linh ý.

Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, lần xung kích linh ý này lại không giết được

một cách thuận lợi như lần giết ba đệ tử Không Vân điện trước đây.

Khi linh ý xâm nhập vào ý thức của đối phương đã gây nên một phản kích ý chí

đặc biệt.

Ý chí kia tuy rất yếu, giống như một cái bóng thôi, nhưng lại mang theo khí tức

của tầng lớp cao hơn Địa Thần và Đạo Thần.

Giống như một tia ánh sáng của thần giữa nghìn trùng mây đen, lẫm liệt không

thể xâm phạm.

Rõ ràng có lẽ không thuộc về hai Địa Thần này.

Khương Thành đột nhiên hiểu ra, đây chính là ý chí của Cẩn Võ Chính Thần!

“Hóa ra tu thần đạo của hắn thì ý thức còn nhiều thêm chút gì đó?”

Thời gian chớp nhoáng, hắn cũng không có tâm trạng đâu mà suy nghĩ chuyện

này là tốt hay là xấu.

Linh ý Thiên giai thập trọng cuối cùng vẫn xông vào hai cổ ý chí của thần kia,

sau đó nhanh chóng tiêu hủy ý thức của hai Địa Thần kia.

Mất đi ý thức, hai kẻ địch vốn ở thế như hổ điên đột nhiên trở thành xác sống,

thế công kích đột nhiên ngưng lại.

Khương Thành cũng không do dự, huơ kiếm nhẹ nhàng diệt hai cái vỏ rỗng này

trong tích tắc, thuận tiện giành được thắng lợi trong trận chiến này.

Bên ngoài lại lần nữa vang dội.

Bởi vì quá trình giành được chiến thắng quá khác biệt so với những gì bọn họ

tưởng tượng.

Mọi người vốn đang trông chờ hai đồng đội kia cùng lên, ba đánh hai để đánh

bại kẻ địch cơ.

Kết quả hai người mới vừa tới, còn chưa kịp ra tay thì trận đấu dựa vào sức của

Khương Thành đã kết thúc trước một cách khó hiểu.

“Tình huống gì vậy?”

“Vừa rồi không phải hắn đang ở thế hạ phong hay sao?”

“Sao lại đột nhiên chiến thắng rồi?”

“Thời khắc sau cùng đã xảy ra chuyện gì thế?”

Không những có mấy tiên nhân vây xem, đến cả những Đạo Thần cao giai

mạnh mẽ kia cũng nhìn không hiểu nữa.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, lại thêm vào cả quá trình xảy ra ở phương diện linh

ý, người ngoài căn bản không thể hiểu được.

Trong mắt bọn họ, cái chết sau cùng của hai Địa Thần này có điểm đáng nghi

ngờ vô cùng.

“Trước khi hai Địa Thần kia chết đã ngừng lại một cách quỷ dị trong thoáng

chốc, giống như ý thức đột nhiên không còn vậy.”

Ngộ Sơn Thánh Chủ nhìn Khương Thành đang bận rộn tìm kiếm chiến lợi phẩm

trong màn hình, cả ánh mắt đều ngập tràn sự nghiên cứu kĩ lưỡng.

“Người tu luyện thần đạo sẽ không xuất hiện kiểu tình hình thế này.”

“Rốt cuộc hắn đã làm gì?”

Thành ca vốn không biết bên ngoài đang bàn tán về điều gì.

Trên người hai Địa Thần này, ngoại trừ hai đạo khí bát giai và hai kiện đạo giáp

ra thì cũng chẳng có bao nhiêu chiến lợi phẩm đáng giá cả.

Mà lúc này, hai Đạo Thánh kia cũng chủ động chạy sang.

“Khương Tuấn Soái!”

Thần sắc hai người vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

“Ngươi lại có thể một chọi hai mà giết chết hai Địa Thần?”

“Có ngươi ở đây, vậy trận thứ ba chúng ta có hi vọng thắng lớn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK