Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành cũng không có hứng thú.

Dù gì giá trị thống trị đã thu được một lần rồi.

Nếu lần nữa gia nhập Phi Tiên môn cũng sẽ không có thêm nữa.

Vì vậy, những người này đối với hắn mà nói đã hoàn toàn hết giá trị lợi dụng

rồi.

Vốn dĩ hắn định quay lại hậu điện để tiếp tục uống thuốc và tu luyện, nhưng sau

khi nghĩ lại, hắn đã nảy ra một ý tưởng mới.

Cho dù là phế vật, thì cũng có thể lợi dụng theo kiểu phế vật.

Thế là, hắn ta bay tới trước đám người kia.

“Các ngươi đều đã phản bội Phi Tiên môn một lần, theo như quy định, không

thể cho các ngươi nhập môn nữa.”

“Nhưng ai bảo ta có lòng khoan dung độ lượng chứ, cũng không phải là không

thể cho các ngươi thêm một cơ hội.”

Ngay khi hắn ta nói điều này, những tiên nhân ở bên ngoài đều cảm thấy không

thể tin được.

Bọn ta đã phản môn, lại còn thật sự có thể quay trở lại sao?

“Đa tạ Khương chưởng môn!”

“Khương chưởng môn thật là khoan dung độ lượng, bọn ta thật sự cảm kích vô

cùng!”

“Nếu sau này bọn ta lại phản bội, sẽ bị sét đánh năm lần…”

Đám người Đoan Phong, Đoan Dịch ở bên kia xem kịch đều mang vẻ mặt quái

lạ.

Lão huynh, không phải chứ?

Ngươi lại có thể tha thứ cho bọn chúng sao?

Nếu đổi lại là Kim Hàn tông bọn ta, những kẻ phản bội kia trước tiên sẽ bị phế

bỏ tu vi, sau đó sẽ biến chúng thành những xác chết đó được chưa?

Còn muốn quay lại sao?

Nghĩ cái gì vậy?

Họ càng ngày càng cảm thấy Khương Thành hoàn toàn không xứng với cương

vị của một vị chưởng môn.

Phi Tiên môn này mà còn được gọi là môn phái sao?

Thật là một mớ hỗn độn!

Khương Thành xua tay: “Các ngươi cũng đừng có vui mừng quá sớm.”

“Các ngươi đã phản bội một lần, chắc chắn sẽ không thể gia nhập phân đường

thứ nhất nữa.”

“Nếu các ngươi muốn quay trở lại Phi Tiên môn, chỉ có thể gia nhập phân

đường thứ hai thôi.”

“Phân đường thứ hai này cũng chịu sự bảo hộ của ta, nhưng các ngươi sẽ không

có quyền bước vào tổng bộ của Phi Tiên môn, càng không được hưởng đãi ngộ

của đệ tử ngoại môn, hơn nữa hàng năm phải nộp một phần tài nguyên cung

phụng.”

“Đương nhiên, sau này nếu các ngươi thể hiện tốt, cũng có thể được thăng lên

phân đường thứ nhất.”

Sau khi nghe xong điều kiện của phân đường thứ hai, đám người Đoan Phong,

Đoan Dịch đều mặt mày méo mó.

Còn chơi cái kiểu như thế này sao?

Đây mà gọi là môn phái gì chứ?

Môn phái gần như đã bị hắn biến thành thương hội luôn rồi.

Chỉ nghe nói môn phái phát bổng lộc cho đệ tử, chứ chưa từng nghe qua đệ tử

còn phải bị thu tài nguyên cung phụng.

Hơn nữa còn không có quyền bước vào ngoại môn…

Ngươi chi bằng cứ nói thẳng ra là thu “phí bảo vệ” cho rồi.

Nụ cười của những tiên nhân bên ngoài đều đã biến mất, điều kiện này thực sự

quá ngặt nghèo rồi.

“Khương chưởng môn, cái này không đúng cho lắm nhỉ?”

“Làm gì có chuyện như vậy chứ, ngay cả ngoại môn còn không được vào thì

còn gọi là người của Phi Tiên môn sao?”

“Hơn nữa còn phải nộp tài nguyên cung phụng đúng hạn, có chút hơi quá

đáng…”

“Các ngươi có quyền không trở về mà, ta đâu có ép.”

Suy nghĩ của Thành ca cũng rất đơn giản.

Trăm ngàn môn đồ còn lại của nội môn và ngoại môn còn phải nhận bổng lộc

của môn phái.

Phần bổng lộc này hắn đã không muốn trả, chi bằng cứ lấy trực tiếp từ phân

đường thứ hai.

Đây cũng coi như là lấy từ đồ đệ chi cho đồ đệ, lời biết bao nhiêu?

“Kẻ phản môn chạy trốn, vốn dĩ phải trả giá.”

Hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó đột nhiên bay tới trước mặt

Đoan Phong, một tay kéo hắn ra ngoài.

Tên kia vô cùng sợ hãi tưởng rằng thân phận của mình đã bị bại lộ, suýt chút

nữa đã bộc lộ thực lực của Thánh Chủ ngay tại chỗ rồi.

Nhưng sau đó, hắn liền nhận ra rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Hãy nhìn những đệ tử này đi, trong thời khắc nguy cấp nhất vẫn một lòng một

dạ đứng sau lưng ta!”

Hắn khoác vai Đoan Phong, nhìn triệu tiên nhân ở phía đối diện, trịnh trọng nói:

“Nếu ta không thu tài nguyên cung phụng của các ngươi, không bắt các ngươi

phải trả giá thì sao xứng đáng với sự trung thành của bọn họ được chứ?”

“Cho dù ta không nhận, bọn họ cũng sẽ không đồng ý!”

Các trưởng lão và đệ tử của Phi Tiên môn ở phía sau cùng nhau lớn tiếng đáp

lại.

“Khương chưởng môn nói đúng!”

“Muốn quay lại thì nhất định phải trả giá!”

“Vị Kim Phong Đạo Thánh này hình như cũng vừa mới gia nhập vào đợt trước,

ta còn nhớ rất rõ.”

“Nhìn người ta đi, cùng thuộc phân đường thứ nhất mà, cách làm người sao lại

khác biệt lớn như vậy chứ?”

Nghe thấy những lời nói của đám người phía sau, Thành ca liền vỗ mạnh vai

của Đoan Phong.

“Thì ra ngươi còn thuộc phân đường thứ nhất à? Vậy thì từ hôm nay trở đi,

ngươi chính là đệ tử nội môn vinh quang rồi!”

“Có phạt ắt sẽ có thưởng, đây là phần thưởng cho lòng trung thành của ngươi!”

Đoan Phong Thánh Chủ suýt chút nữa đã khóc sướt mướt ngay tại chỗ rồi.

Đệ tử nội môn thấp kém này, vinh quang cái con khỉ họ!

Bản thân bây giờ còn đột nhiên trở thành tấm gương điển hình, bị đem ra so

sánh nữa sao?

Lão tử đến đây là để ám sát ngươi đó biết chưa?

Chả có lòng trung thành nào đối với ngươi hết!

Vả lại, ta trước đó cũng đã lẻn vào trong nội môn rồi, còn cần ngươi phải đề bạt

sao?

Ngươi có tin là ta sẽ bộc lộ thân phận của mình ngay tại đây, khiến ngươi không

xuống đài được không?

Tuy nhiên, nghĩ đến sức chiến đấu mạnh mẽ không thể ngăn cản được của

Khương Thành, hắn ta cảm thấy vẫn là nên giả vờ phối hợp một chút, cũng

không hại gì đến hắn cả.

“Đa tạ chưởng môn đã đề bạt!”

Mặc dù biểu cảm của hắn ta không có chút vui mừng hớn hở nào, nhưng tất cả

mọi người cũng không ai quan tâm đến chi tiết này cả.

Chỉ xem như hắn quá kích động, bây giờ vẫn còn trong thạng thái choáng váng.

Nhiều người hồ hởi xông đến để chúc mừng.

“Chúc mừng, chúc mừng!”

“Trực tiếp nhảy từ phân đường thứ nhất vào nội môn, đúng là kỳ tích mà!”

“Kim Phong sư đệ, từ nay về sau chúng ta ở nội môn giao lưu nhiều hơn nhé.”

“Ngươi chính là đệ tử do Khương chưởng môn đích thân đề bạt, đừng có phụ

lòng mong đợi của lão nhân gia đấy.”

“Đúng rồi, được Chưởng môn khâm điểm, đây đúng là một vinh dự hiếm có!”

Những đệ tử nội môn và ngoại môn này còn có chút ghen tị và đố kỵ, theo như

họ thấy, có thể được Thành ca khâm điểm thì đều sẽ là người nổi tiếng trong

môn phái.

Ngay cả Ngộ Sơn cũng chạy đến góp vui.

Đây là nhân vật điển hình mà sư tôn đã chọn, bản thân nhất định phải phối hợp

một chút, biết đâu sẽ được lòng lão nhân gia, sau này sẽ truyền dạy cho hắn

môn thần thông kia thì sao.

“Kim Phong, thấy ngươi trung thành như vậy, lão phu quyết định sẽ nhận ngươi

làm đồ đệ!”

“Còn về đạo hiệu, sẽ đổi thành Trường Phong, người một nhà thì phải luôn

chỉnh tề chứ.”

Nhìn vẻ mặt “bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa” của hắn ta, Đoan Phong Thánh

Chủ suýt chút nữa lớn tiếng chửi hắn ngay tại chỗ.

Mẹ kiếp, lão tử chính là chưởng môn của Kim Hàn tông đấy!

Lão tử cũng là Thánh Chủ, hơn nữa thực lực ít nhất cũng đứng hạng ba ở

Thương Lan đại lục, còn mạnh hơn ngươi gấp mấy lần đấy!

Ngươi lấy đâu ra cái sự tự tin ấy chứ, còn dám tự ý đổi đạo hiệu của ta nữa?

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì các đệ tử nội môn và ngoại môn ở bên cạnh

đã bắt đầu la hét ầm ĩ.

“Chà! Kim Phong đạo hữu, ngươi may mắn thật đấy!”

“Đại trưởng lão Ngộ Sơn lại bằng lòng nhận ngươi làm đồ đệ, đây đúng là phải

tu tám kiếp mới có được.”

“Đại trưởng lão Ngộ Sơn là đồ đệ của Khương chưởng môn, ngươi như này

cũng coi như là đã trực tiếp trở thành đệ tử chính thống của chưởng môn rồi

đấy!”

“Ngưỡng mộ thật đấy, vận khí này thật khiến người ta đố kỵ mà…”

Đoan Phong vô cùng hoang mang.

Sao mọi thứ lại thành ra như thế này?

Các ngươi có thể đừng có tự ý quyết định như thế này được không, có thể xem

xét ý kiến của người khác được không?

Có phải các người đang cố tình hợp tác để chọc tức ta không?

Thấy hắn ta đang đứng thất thần, Diệu Du Đạo Thần vừa cười vừa mắng, sau đó

đá vào chân hắn từ phía sau, khiến hắn quỳ xuống.

“Tiểu bối nhà ngươi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tạ ơn sư

phụ?”

Nếu không phải Khương Thành vẫn còn đứng đó theo dõi hắn, Đoan Phong

chắc chắn đã nổ tung ngay tại chỗ, giết chết mấy tên Đạo Thần không có mắt

nhìn này rồi.

Nhưng bây giờ, ngay cả câu từ chối hắn cũng không thể nói ra.

Nếu như hắn từ chối, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Khương Thành.

Hắn chỉ đành hướng ánh mắt cầu cứu của mình về phía đám đồng môn Đoan

Dịch, Đoan Giác, Đoan Khiêm.

Phải làm sao đây?

Ai có thể nghĩ ra cách cứu ta thoát khỏi biển khổ này đây?

Khi chạm được ánh mắt của hắn, mười một vị Thánh Chủ của Kim Hàn tông

chỉ có thể im lặng quay sang chỗ khác.

Chấp nhận số phận đi.

Ai bảo ngươi không cẩn thận trở thành nhân vật điển hình chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK