được đó là Cẩn Võ Chính Thần can dự vào trong trận chiến.
Bốn Thánh Chủ ở kỷ nguyên đầu tiên từng là thiên hoa bản của vị diện này.
Bọn họ từng đối thoại trực tiếp với Thiên Đạo, biết được uy năng của ý chí
Thiên Đạo.
So với bọn họ thì vị trí của mấy Thánh Chủ Thanh Tiêu và Ngộ Sơn ở kỷ
nguyên thứ ba này lại không đủ cao.
Thiên Đạo ngày nay quá mạnh rồi, vượt xa những gì bọn họ có thể tiếp cận
được.
Bọn họ thiếu đi kinh nghiệm ở phương diện này, vậy nên vốn không biết rõ cụ
thể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Minh Khánh Giới Thần đương nhiên sẽ không chủ động nói ra sự thật mọi
chuyện rồi.
Nghe vậy chỉ hờ hững cười.
“Thanh Tiêu, lời này của ngươi nói đúng là hay thật.”
“Lẽ nào ta còn phải nói rõ Chí Điển tu luyện như thế nào trước mặt mọi người,
đột phá ra sao, có chỗ nào kì diệu không bằng?”
Hắn nói như vậy, những Hư Thần và Địa Thần ở đằng sau cũng phụ họa theo.
“Bản thân người các ngươi học nghệ không tinh, còn trách bọn ta quá mạnh nữa
à?”
“Phải đó, lẽ nào bọn ta thắng là không bình thường, thua mới là bình thường
ư?”
“Thường Lục châu thua không được hả?”
Có người thậm chí còn mê hoặc lòng người trước, bắt đầu truyền đạo xung
quanh.
“Ta đã sớm nói rồi, tu tiên chỉ là tiểu đạo, tu thần mới là đại đạo.”
“Chư vị, bây giờ các ngươi cũng nhìn ra rồi đó, tu tiên vốn chẳng có ý nghĩa gì
cả.”
“Chưa nói đến mấy người tu thần dưới Thánh Chủ bọn ta chiếm được ưu thế
tuyệt đối, dù có là trên Thánh Chủ thì bọn ta cũng còn có Thiên Thần và Chính
Thần nữa.”
“Xán lạn hơn chút tiên đạo nhỏ nhoi đó xa.”
Toàn trường loạn thành một nồi cháo.
“Ta không thèm tu thần đâu nhá.”
“Các ngươi từ bỏ đi.”
“Đúng, sinh ra là tiên, tuyệt không thỏa hiệp.”
“Nhưng tương lai sau khi Thương Môn cung truyền đạo rồi, tu thần hay không
tu thần đâu có phụ thuộc vào ta hay ngươi nữa.”
“Gì chứ, các ngươi còn có thể bắt ép bọn ta nữa không bằng?”
“Ngoại trừ dùng thực lực ép ngươi, bọn họ còn có vô số cách nữa…”
Nghe những lời nghị luận của bọn họ, Minh Khánh Hư Thần nhếch miệng chế
giễu.
Quả thực, Thương Môn cung chưa chắc sẽ dùng đao kiếm để bức ép ngươi tu
thần.
Nhưng những người khác thì không!
Sau khi Thường Lục châu mở truyền đạo, có được đám Du Thần, Địa Thần,
những Đạo Tôn, Đạo Thánh tương ứng nào còn chỗ đứng chứ.
Đến lúc đó trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường.
Hoặc là tu thần, xóa bỏ đi sự chênh lệch về thực lực.
Hoặc là rời khỏi Thường Lục châu, đến một địa giới vẫn chưa bị “xâm lăng”.
Bây giờ toàn trường kiên quyết hô hào không thu thần, nhưng tương lai thì chưa
chắc.
“Bắt đầu trận thứ ba đi.”
Hắn đắc ý nhếch mày khiêu khích đám cấp cao của thánh địa.
“Tuy trận này chúng ta chiến thắng không nghi ngờ gì, nhưng đoạn đường cần
đi thì vẫn phải đi.”
“Nếu không thì tương lai không chừng sẽ bị ai đó mượn cớ này nọ nữa.”
“Ngươi!”
Kể cả Thanh Cơ Đạo Thần, rất nhiều tiên nhân ở Thường Lục châu đều buồn
bực vô kể.
Rõ ràng là đối phương gian lận.
Nhưng ai cũng không thể tìm ra chứng cứ, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống
trước.
“Vậy thì bắt đầu trận thứ ba đi.”
“Các ngươi còn không mau lên đài nhanh một chút!”
Trong lòng mấy vị trưởng lão của thánh địa không được tốt, đến cả ngữ khí
cũng hung ác hẳn lên.
Đuổi tổ Đạo Thánh gồm mười lăm người lên nhanh chóng giống như đuổi đám
dê đi vậy.
“Lát nữa ai dám không dốc hết sức thì sẽ lột da người đấy.”
“Nếu như làm mất mặt thì chi bằng chết luôn trong trận đối kháng đấu pháp đi,
nghe chưa hả?”
Mười bốn Đạo Thánh kia vâng vâng dạ dạ, run lẩy bẩy, đương nhiên cũng
không dám có bất cứ phản kháng nào.
Nhưng Thành ca thì lại không giống với bọn họ.
Ca này trực tiếp dừng lại.
Quay đầu đánh giá mấy vị trưởng lão này một cái, hờ hững nói: “Bọn họ tốt xấu
gì cũng có cơ hội làm mất mặt, các ngươi ngoại trừ ở đằng sau khua môi múa
mép ra còn có thể làm được gì?”
Lời này vừa nói ra, mấy vị trưởng lão tức giận vô cùng.
Bọn họ kiểu như lựa mấy quả hồng mềm mà xả tức, nào có thể ngờ được trong
đám Đạo Thánh này lại có một kẻ dám chống lại bản thân.
“Ngươi nói gì?”
“To gan!”
“Ngươi từ tông môn nào đấy?”
“Ngươi có ý gì?”
Thành ca khẽ cười một tiếng.
“Lũ cá tạp đến tư cách lên đài còn không có như các ngươi mà cũng xứng để
nói chuyện với ta à?”
“Gia giờ bận lên đài thi đấu rồi, các ngươi có lời gì thì có thể đi hỏi quản lí Vân
Tương của ta.”
Nói xong, hắn bước lên sàn đấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
Vân Tương Đạo Thần ở nơi xa suýt chút bị ngất lịm đi.
Bây giờ đương sự đang rất hối hận.
Nếu biết tiên này là một kẻ điên không biết sợ trời sợ đất, chi bằng chọn đại ba
đệ tử trong tông môn cho chắc.
Không nên ham hố gì mà để hắn thay cho một vị trí.
“Vân Tương chưởng môn, mong ngươi giải thích rõ một chút!”
Mấy trưởng lão kia tức đến toàn thân phát run, nhưng đang lúc này lại không
thể ra tay trực tiếp với Khương Thành.
Suy cho cùng thì hắn cũng là một trong số mười lăm người tham gia.
Chỉ có thể thay đổi mục tiêu, xả cơn tức vào Vân Tương Đạo Thần.
“Không Vân điện các ngươi muốn làm gì? Cố ý phá hoại trận đấu pháp đúng
không?”
“Người này là ai?”
“Hắn tên Khương Tuấn Soái.”
Thanh Cơ Đạo Thần trước đó cũng ôm một bụng tức giận với Khương Thành
lập tức nhảy cẫng lên.
“Hắn còn lấy đi ba mười ngàn bình đế đan bát phẩm ở chỗ ta.”
“Những việc làm của người này, Không Vân điện của các ngươi nhất định phải
chịu trách nhiệm.”
“Nói cho ngươi biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Dù là kẻ lòng lang dạ sói, Vân Tương cũng suýt không chống được.
Mà lúc này, Khương Thành cũng đã chính thức ra sân.
Mười bốn Đạo Thánh khác vốn không dám đi gần hắn, qua việc ồn ào vừa rồi
lại càng giữ khoảng cách rõ ràng với hắn hơn.
Và lúc này, những tiên nhân vây xem bên ngoài cũng bỏ đi rất nhiều.
Trận thứ ba thua rồi, còn ở lại đây xem chẳng phải là tự trút lấy phiền phức sao?
Người ở lại đa số chỉ vì xích mích vừa rồi giữa Khương Thành và mấy trưởng
lão.
Muốn xem thử tên tiểu tử này cuối cùng sẽ ra sao.
Mà dưới bầu không khí như vậy, trận tỉ thí thứ ba cũng chính thức bắt đầu.
Danh mục của tổ Đạo Thánh rất nhiều, vòng một quả nhiên là thi khống chế tiên
lực.
Nhưng mà chuyện ngoài dự liệu của Khương Thành đó là bích nguyên mặc
châu của trận đấu pháp chính thức có hơi lớn.
Trong cuộc thi tuyển chọn ở Không Vân điện lúc trước, bích nguyên mặc châu
cũng chỉ to bằng hạt gạo, trọng lượng chỉ bằng một tinh hà bình thường.
Nhưng bích nguyên mặc châu xuất hiện trước mắt hắn bây giờ… to gần bằng
quả bóng chuyền.
Lại thêm vào áp lực to lớn từ bản thân Nguyên Tiên giới mang lại, đối với Đạo
Thánh mà nói, thứ này đúng là không dễ dàng làm lay động, chứ đừng nói gì
đến không chế một cách thành thạo để hắn va chạm với bích nguyên mặc châu
của đối phương chứ.
Viên Tương ra sân đầu tiên vừa hay cũng đến từ Không Vân điện.
Sau khi trận tỉ thí bắt đầu, hắn và Địa Thần ở đối diện mỗi người tự điều khiển
một mặc châu, men theo “lỗi vào thông đạo” quanh co khúc khuỷu, muốn tiến
về ngay giữa sân.
Mặc châu của hai bên sẽ bắt đầu “giết” ở khu vực vòng tròn trung tâm.
Vừa mới bắt đầu, Khương Thành đã nhịn không được lắc đầu.
Chênh lệch lớn quá.
Để tránh cho mặc châu không bị đụng phải bờ của thông đạo mà võ toang, Viên
Tương cẩn thận từng li từng tí điều khiển, một giây chỉ tiến tới không quá một
mét.
Còn Địa Thần của phía đối diện xem có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Mỗi giây đi đến trước chi ít cũng năm sáu mét.
Hai bên đều là Đạo Thánh, tiên lực tu vi vốn không chênh lệch mấy.
Nhưng chán cái là tiên lực của đối phương có đạo gia trì.
Hơn nữa còn có hiệu quả phụ thêm từ đạo, cho dù quy mô không bằng Đạo
Thần bình thường, nhưng mức độ đã vượt qua khỏi Đạo Thần trung giai rồi.
Đây hoàn toàn là có thần giúp đỡ, hàng duy đả kích đây mà.