được lồng trong tiên giới.
Bên trong thế giới khổng lồ, núi, đồng bằng, sông lớn, hồ, biển, bí cảnh kì lạ,
chim quý thú lạ cái gì cũng có.
Hiệu quả tu luyện của động tiên này, phải vượt xa đỉnh núi Tiên Yêu.
Vô Tưởng kiếm phái lại cặn bạ không sót tí nào.
Sau khi đi vào nơi này, Khương Thành không được đưa đến khu vực trung tâm
của Tâm Cung.
Mà được hai vị Tiên Đế đưa thẳng đến một hòn đảo.
Điều này làm cho Thành Ca rất không hài lòng.
“Vậy mà các ngươi chưa chuẩn bị cho ta một nghi lễ hoan nghênh long trọng à,
như thế này cũng quá qua loa nhỉ?”
Nghe giọng điệu thản nhiên này của hắn, hai Tiên Đế suýt nữa bật cười.
Xin ngươi, ngươi là kẻ địch lớn nhất của chúng ta đấy nhé?
Nếu không bởi vì thân phận Kiếp Tâm nhạy cảm, chúng ta đã dùng đao kiếm
tiếp đón ngươi từ lâu, còn nghi lễ hoan nghênh gì chứ?
“Không có, trưởng lão khác của bản môn đều đang bế quan!”
“Sắp xếp một ít đệ tử ở hai bên đường hoan nghênh cũng được, ta không
ngại…”
Một người không ổn định như Thành Ca, trước đó còn tưởng tượng sau khi
mình đến Tâm Cung, khung cảnh mấy chục vạn đệ tử nam đệ tử nữ giơ hoa tươi
nghênh đón mình ở hai bên.
Kết quả đi theo hai Tiên Đế dọc đường, bảy lần tám lượt, cũng không nhìn thấy
dù chỉ một cọng lông người.
Điều này làm cho trong lòng hắn khá thất vọng.
Mạch máu trên thái dương Ngự Thuật Tiên Đế giật giật, khó khăn kìm nén cảm
xúc muốn mắng chửi người.
“Không có, đệ tử của bản môn cũng đều đang bế quan!”
“Hơn nữa, bọn họ cũng không muốn gặp người ngoài như ngươi.”
“Nếu ngươi muốn làm khách, vậy thì ở nơi này là được rồi.”
Thành Ca nhìn qua, đây là đảo nhỏ nhưng thật ra không nhỏ.
Phong cảnh như tranh, tiên lực cũng rất dồi dào, dù sao cũng là trong Bích Lạc
Tâm Cung.
Những ngọn núi trên đảo, cũng tô điểm những tòa cung điện tráng lệ.
Khuyết điểm duy nhất, chính là không có ai khác.
“Các ngươi để ta ở đây?”
“Ta chính là khách quý của các ngươi, cũng không sắp xếp vài đệ tử xinh đẹp
hầu hạ sinh hoạt hàng ngày sao?”
Ngươi mà là khách quý?
Còn muốn đệ tử xinh đẹp hầu hạ, sao ngươi không lên trời?
Ngự Tình Tiên Đế phất tay với vẻ mặt căm tức, ước chừng hơn trăm con rối
trong cung điện đi ra.
Những con rối này bên ngoài giống y hệt người thật, hơn nữa cũng có thực lực
ở cấp bậc Kim Tiên, xem như đặc biệt hiếm thấy.
“Nhu cầu gì của ngươi, chúng đều có thể thỏa mãn.”
Thành Ca bị bọn họ đánh gục.
“Các ngươi cũng thật quá đáng, lông người còn không thấy được một cái, thế
này sao có thể coi là làm khách?”
Ít khi nhìn thất hắn kinh ngạc, hai Tiên Đế hết giận lạ thường.
“Ngươi làm khách của ngươi, chiêu đãi như thế nào là chuyện của chúng ta,
chẳng lẽ còn phải để ngươi đến dạy?”
Ngự Thuật Tiên Đế lạnh lùng cười: “Huống chi đảo Lâm Tiên này, vốn là nơi ta
dùng thiết đãi khách bên ngoài, điều kiện cũng không thấp.”
“Hy vọng ngươi có dáng vẻ của khách, không kén cá chọn canh!”
Đây cũng là phương án giải quyết sau các cuộc bàn bạc cấp cao.
Cho hắn tiến vào, nhưng không cho hắn cùng trưởng lão đệ tử nào qua lại.
Như vậy có thể đưa mối nguy hiểm của hắn hạ xuống thấp nhất.
Ngự Tình Tiên Đế còn thêm vào một câu: “Xung quanh đảo Lâm Tiên, còn có
ngàn lớp cấm chế, bất kể kẻ nào rời khỏi nơi này, chúng ta đều có thể biết được
đầu tiên.”
Đây là hắn cảnh cáo Thành Ca, không được làm mưa làm gió tại đây, ngươi
đang ở dưới sự trông chừng của chúng ta.
“Mẹ kiếp, các ngươi có ý gì, để Ca ngồi tù sao?”
“Nào có?”
Khóe miệng Ngự Tình Tiên Đế nhếch lên: “Đây là chúng ta suy nghĩ vì sự an
nguy của khách quý, cấm chế này đã sớm có, không phải cố ý chuẩn bị cho
ngươi.”
Ngự Thuật Tiên Đế quái gở nói: “Nếu ngươi ở không quen, có thể rời đi, nhất
định chúng ta sẽ nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn, cho ngươi một nghi lễ đưa tiễn long
trọng.”
“Các ngươi thật biết đùa!”
Thành Ca dựng thẳng ngón tay cái, sau đó phẫn nộ vào trong cung điện trên
đảo.
Mà đám con rối kia, cũng nối đuôi nhau đi theo sau hắn mà vào, quả thực là
nhịp nhàng một tấc cũng không rời.
Chỉ cần hắn vừa rời đi, những con rối này sẽ phát ra báo động như nhau.
Hai vị Tiên Đế liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra dáng vẻ tươi cười hả dạ.
Hiện tại xem ngươi còn có thể chơi được gì.
Sau khi bọn họ rời đi, cuối cùng Thương Linh cũng không nhịn được mà mở
miệng.
“Thật không thể tưởng được, thế mà ngươi lại có thể quang minh chính đại tiến
vào Bích Lạc Tâm Cung như vậy.”
“Việc này rất khó sao?”
Thành Ca nhìn đám rối đáng chết mà tức giận, đây hoàn toàn không phải hình
ảnh mà hắn muốn.
Thương Linh cười khúc khích: “Đương nhiên rất khó, ngươi phải biết rằng, đây
là chuyện trước đây đại ca Kim Long và Ám Hoàng đại đế cũng chưa làm
được.”
Bích Lạc Tâm Cung là một trong những tông môn đầu tiên được thành lập bởi
tiên nhân nhân loại, truyền rất lâu đời.
Thời kì xảy ra đại chiến tiên yêu, bọn họ từng là lực lượng chính.
Ý nghĩa ở đây đối với nhân loại, không khác gì với thánh địa.
Yêu tộc muốn tiến vào chỉ có hai biện pháp, hoặc là đánh vào, hoặc là trở thành
vật cưỡi của đối phương.
Thành Ca sờ cằm: “Nói như vậy, coi như là ta đã làm được một hành động vĩ
đại?”
“Đúng vậy, là người đứng đầu Địa bộ, coi như là ngươi làm vẻ vang yêu giới.”
Tâm trạng của Thương Linh rất tốt, dù sao Bích Lạc Tâm Cung là đối thủ cũ
của nàng năm đó.
Khương Thành có thể có ác tâm với đối phương như vậy, làm cho lòng nàng vô
cùng thích.
“Bích Lạc Tâm Cung này, có bảo vật nào đáng để lấy không nhỉ?”
“Ngươi muốn làm gì, không phải muốn kiếm một khoản tiền ở đây chứ?”
Thương Linh không nói nên lời, lão huynh thấy thứ tốt liền thu lấy!
“Đúng vậy, bằng không chẳng phải ta đi một chuyến vô ích hay sao?”
Thành Ca thật vất vả đến đây, cũng sẽ không đến chơi rồi bỏ đi như vậy.
Đây chính là doanh trại lớn của kẻ địch, đi vào núi châu báu sao có thể về tay
không?
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ tới tiên khí tiên đan và của báu vật lạ trong Bích
Lạc Tâm Cung này.”
“Vì sao chứ?”
“Nơi này đứng đầu tiên môn, ngươi nghĩ rằng sẽ cất giấu trong kho bảo vật
giống Vô Tưởng kiếm phái sao? Chắc chắn là sẽ bảo tồn bên trong một thế giới
nhỏ, người ngoài hoàn toàn không thể tìm được.”
“Như vậy sao?”
Thành Ca suy tính thử, cuối cùng thở dài: “Vậy ta chỉ có thể kiếm một ít thuốc
tiên cỏ tiên thôi.”
Cơ quan đầu não của Bích Lạc Tâm Cung, bản thân chính là một động tiên siêu
cấp.
Nơi này rất dễ dàng xuất hiện thuốc tiên cỏ tiên, huống hồ gì tông môn nào
cũng chuyên tâm chăm bón gieo trồng.
Giống như loại Hải U Tủy Diệp mà Lý Tuấn Lãng bọn họ vất vả tìm kiếm để
luyện chế bát giai tiên đan, tại đây nếu không nói đầy khắp núi đồi, ít nhất cũng
có hơn một trăm ngàn gốc.
“Đừng quên nơi này có ngàn lớp cấm chế!”
“Việc này không làm khó được ta.”
Thành Ca chính là kẻ có Loạn trận lệnh.
Bản thân cấm chế cũng là một loại trận pháp, với hắn mà nói chỉ là cái để
chưng.
Việc trước mắt hắn phải làm, chính là thoát khỏi đàn rối này mà thôi.
Tìm căn một phòng yên tĩnh, thông báo mình phải bế quan, hắn dễ dàng khiến
toàn bộ con rối đợi ở bên ngoài.
Sau đó ẩn thân đi ra sau, lại khép kín căn phòng yên tĩnh.
Suy cho cùng con rối vẫn là con rối, sau khi nhận được mệnh lệnh bế quan, hắn
chưa đi ra cũng sẽ không có động tác tiếp theo.
Đi tới ven đảo lấy ra Loạn trận lệnh, ngàn lớp cấm chế trước mắt kia trong mắt
hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.
Cấm chế nhầm lẫn hắn là người một nhà, đến gần sẽ không xảy ra phản ứng gì
với sự xâm nhập của hắn.
Cứ như vậy, hắn dễ dàng vượt qua vùng biển này, đi tới một lục địa trên Bích
Lạc Tâm Cung.